Năm ấy, cô và anh quen nhau trong Câu lạc bộ Tình nguyện của trường. Anh hơn cô 4 tuổi và đang là năm cuối đại học. Còn cô, chỉ là cô sinh viên năm nhất còn nhiều bỡ ngỡ mới vào trường. Sinh ra và lớn lên ở một huyện nghèo tỉnh Bắc Kạn. Từ nơi cô ở muốn đi đến trường học mất vài chục cây số. Vậy nên từ năm cấp 2 cô đã bắt đầu học trong trường nội trú. Gia đình cô là gia đình bần nông, điều kiện không có, vậy nên cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, phải cố gắng học, vì chỉ có học giỏi mới được đi thoát ly, mới có cơ hội thoát khỏi cái nghèo.
Cô có nhiều ước mơ lắm, ước mơ sau này ra trường sẽ cố gắng đi làm, cố gắng kiếm nhiều tiền để lo cho các em. Thế nhưng, tất cả đều vỡ tan hết từ khi cô gặp anh. Anh đến với cô nhẹ nhàng, ấm áp cũng giống như cái tình yêu anh dành cho cô vậy. Không xô bồ, không sóng gió, cực kì êm đềm. Và cuối cùng, chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh và cô, cũng đã đi quá giới hạn của hai người yêu nhau. " Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Cho anh nhé."
" Em...em sợ..." Tuyết lắp bắp trả lời. " Không đau đâu. Anh sẽ nhẹ nhàng." Nam vừa nói vừa hôn lên môi cô, cả người cô run lên từng hồi. Lần đầu tiên của cô diễn ra nhẹ nhàng như vậy đấy, và điều quan trọng nhất là dành cho người cô yêu.