Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 50




Dịch: LTLT

Hai người bắt đầu cởi quần áo.

Thiệu Trạm tháo găng tay cao su xuống, lại nhanh chóng cởi áo và quần yếm, đến khi hắn cởi bộ quần áo cách điện trên người Hứa Thịnh ra, Thiệu Trạm cúi đầu, nhìn thấy cái quần jeans đáy ngắn màu đen mà Hứa Thịnh mặc bên trong.

Quần rách.

Trên đầu gối rách hai đường hơi chếch lên, chân Hứa Thịnh gầy, giữa lúc đi lại xuất hiện mấy đường nếp gấp, vải jean tôn lên dáng chân của cậu.

Phong cách ăn mặc của Hứa Thịnh phần lớn thời điểm đều phô trương giống như con người của cậu vậy.

Thiệu Trạm vươn tay.

Nhưng mà sau khi Hứa Thịnh nói xong câu “cậu tự mò”, ngón tay của Thiệu Trạm gần như sắp đụng vào bẹn đùi của cậu ngay trước mắt thì bỗng nhiên cậu giống như lại bị một tia sét cực kỳ nhỏ đánh trúng, trào dâng một xúc cảm tê dại. Cậu lập tức hối hận, ho một tiếng nói: “… Vẫn là để tôi tự lấy đi.”

Thiệu Trạm không có ý kiến gì, đốt ngón tay của hắn hơi ngừng lại, sau đó giữa chừng thay đổi đường đi, buông thõng bên người: “Vậy cậu sờ.”

“…”

Rõ ràng là cơ thể của cậu, nhưng sao câu nói này nói ra từ miệng Thiệu Trạm lại có cảm giác cậu muốn sàm sỡ hắn vậy?

Hứa Thịnh tiến lên mấy bước, Thiệu Trạm đang dựa vào tường.

Bây giờ hai người đang hoán đổi cơ thể, dáng người của Hứa Thịnh cao hơn Thiệu Trạm một chút, sau khi tiến lên thì trực tiếp che đi Thiệu Trạm, nhìn qua giống như ép người ta vào tường rồi làm gì đó vậy.

Hứa Thịnh bỗng nhiên cảm thấy đề nghị sờ của mình có lẽ không sáng suốt lắm.

… Bởi vì bây giờ cậu là Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh dùng bàn tay khớp xương rõ ràng thuộc về Thiệu Trạm mở ra mép túi, chậm rãi thò ngón tay vào trong túi.

Trong đầu có hơi loạn.

Bỏ qua vấn đề ai là ai.

Cảnh tượng trước mắt không thể nghi ngờ, là Thiệu Trạm đang ép Hứa Thịnh trên tường lại còn động tay động chân với cậu, đồng thời Hứa Thịnh còn không có ý muốn phản kháng chút nào.

Hứa Thịnh lại thò xuống dưới, lúc này mới chạm đến ốp lưng điện thoại, cậu hít một hơi, dùng ngón tay móc thân điện thoại lấy ra ngoài.

Đến khi cậu bình tĩnh lại khỏi cơn kích thích của trận sấm sét kia mới nhớ ra lúc ấy mua quần áo, trong quảng cáo có một câu hứa hẹn là không chống sét thì sẽ hoàn lại tiền.

[Cửa hàng quần áo cách điện]: Chào, quý khách khỏe chứ?

[S]: Không khỏe lắm.

[Cửa hàng quần áo cách điện]: Nhìn thấy quý khách đã nhận được hàng rồi, sản phẩm có vấn đề gì ạ?

[S]: Quần áo của mấy người không chống sét được.

Đối mặt với khiếu nại của Hứa Thịnh, nhân viên chăm sóc khách hàng rõ ràng là ngơ ngác.

[Cửa hàng quần áo cách điện]: Quần áo của chúng tôi dùng vật liệu chống sét chuyên nghiệp, xin hỏi, quý khách nói không chống được sét ý là sét đã đánh trúng quý khách rồi ạ?

[Cửa hàng quần áo cách điện]: Hay là… quý khách chứng minh mình đã bị sét đánh được không?

Hứa Thịnh: “…”

Cậu đi đâu để chứng minh đây?

Thiệu Trạm nhìn thấy rõ ràng giao diện trò chuyện: “Cậu còn nói nữa, bên cửa hàng sẽ nghi ngờ cậu kiếm chuyện ăn vạ đó.”

Hứa Thịnh: “Đm.”

“Phòng ngủ.” Thiệu Trạm lại nói, “Còn đổi không?”

Sau khi hoán đổi có rất nhiều chuyện phải suy xét, phòng ngủ, điện thoại, chỗ ngồi.

Khi trải qua các lần hoán đổi trước đây, Hứa Thịnh đã dựa vào sức lực của bản thân làm sập hoàn toàn thiết lập nhân vật của Thiệu Trạm, tạo nên hình tượng học thần thân thiện mới, sau sự kiện căn cứ Lục Châu thì càng kéo gần mối quan hệ giữa học thần và tập thể lớp. Đám Hầu Tuấn hầu như không sợ Thiệu Trạm nữa, thậm chí còn dám đùa giỡn với hắn.

Gặp câu hỏi nào không biết thì càng gọi “anh Trạm, anh Trạm” vô cùng thân thiết.

Hôm sau là thứ Sáu, trước tiết tự học buổi sáng.

Hứa Thịnh mang theo tâm trạng phức tạp ngồi vào chỗ của Thiệu Trạm, vừa mới lật một trang sổ tay từ vựng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Hầu Tuấn đã vọt đến: “Anh Trạm!”

Mí mắt phải của Hứa Thịnh chợt giật.

Quả nhiên, giây tiếp theo Hầu Tuấn lấy qua một quyển bài tài tập Hóa học từ sau lưng: “Anh Trạm, bài tập cho hôm qua tui không hiểu lắm, câu cuối cùng của câu hỏi thí nghiệm cuối, tui với Đàm Khải thảo luận nửa ngày, cậu ta cũng không biết làm thế nào, ông hướng dẫn một chút nhé?”

Thực ra Hứa Thịnh rất muốn hỏi ngược lại cậu ta, môn Hóa có bài tập sao?

Không, hôm qua có tiết Hóa sao?

Trong đầu Hứa Thịnh lập tức nhảy ra rất nhiều suy nghĩ.

Nhưng cậu vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại trình độ chuyên nghiệp cùng với tâm thái vô cùng tốt, ra vẻ bình tình đối diện với Hầu Tuấn.

Cậu không biết bài tập ở trang nào, hất cằm nói: “Lật ra.”

Hầu Tuấn xoẹt xoẹt xoẹt lật sách bài tập ra, tiện thể cúi người, cung kính đưa cây bút đã chuẩn bị từ trước cho Thiệu Trạm: “Đại ca, mời.”

Trước khi Hứa Thịnh đi, Thiệu Trạm nói mấy phút nữa hắn sẽ đến.

Một tay Hứa Thịnh nhận lấy cây bút Hầu Tuấn đưa đến, chờ chưa được mấy phút, tay còn lại đã thò vào trong hộc bàn, quẹt mở màn hình điện thoại, nhanh chóng gõ chữ.

– Trong vòng một phút, còn không đến lớp kịp thì cậu chờ tự dọn xác cho mình đi.

“Trước khi giảng câu này, tôi hy vọng cậu suy ngẫm về bản thân lại trước đã.”

“Vì sao không biết?” Giữa lúc chờ Thiệu Trạm đến, Hứa Thịnh chỉ có thể cố hết sức kéo dài thời gian, cậu cầm bút nói, “Là vì cậu không hiểu thông suốt kiến thức của bài học trên lớp.”

Hầu Tuấn hổ thẹn cúi đầu: “Chỉ lo nghĩ đôi giày mới mua, lúc ở trên lớp không có nghe giảng đàng hoàng thật…”

Người chưa bao giờ nghe giảng bài – Hứa Thịnh khuyên nhủ: “Lần sau chú ý nghe giảng.”

Cậu lại nói tiếp: “Câu hỏi này, cậu chờ Hứa Thịnh đến giảng cho cậu.”

Hầu Tuấn: “Hả?”

Cậu ta nghi có phải mình nghe lầm hay không?

Chờ Hứa Thịnh làm gì?

Hứa Thịnh điểm trung bình dưới trung bình đó à?

Thiệu Trạm nhận được tin nhắn thì lập tức chạy đến lớp học, khi chạy đến cửa sau lớp thì đúng lúc nghe thấy Hứa Thịnh nói: “Tối qua tôi vừa mới giảng cho cậu ấy, vì để kiểm tra xem cậu ấy nắm được kiến thức tôi truyền đạt đến mức độ nào, nên câu hỏi này cậu bảo cậu ấy giảng cho cậu đi.”

Hầu Tuấn gật đầu: “Vậy à, không ngờ dạo này anh Thịnh lại nhiệt tình với học hành đến vậy.”

Thiệu Trạm: “…”

“Hôm qua tôi giảng cậu thế nào…” Hứa Thịnh nhét cây bút vào trong tay Thiệu Trạm vừa mới đến lớp, “Phương pháp củng cố kiến thức tốt nhất là giảng cho bạn học khác lại một lần.”

Câu nói này nếu như để Cao Chí Bác nghe thấy, có thể cậu ta phải hoảng hốt cả ngày.

Lần trước học thần không có nói như vậy mà.

Học tập quan trọng nhất là phải tư duy độc lập đã nói đâu rồi? Tư duy độc lập đi đâu rồi?

Câu hỏi cuối cùng của Hầu Tuấn là trả lời phương trình hóa học.

Thiệu Trạm nhanh chóng khoanh trọng điểm lại, sau đó dùng tay trái viết một hàng chữ, lời ít ý nhiều nói: “Chỗ này, viết chất xúc tác lên. Thêm nhiệt độ.”

So với việc câu hỏi này rốt cuộc làm thế nào thì tư duy của Hầu Tuấn đã lệch hướng, vấn đề cậu ta rối rắm bây giờ là: Mới sáng sớm, cậu ta thế mà đang nghe Hứa Thịnh giảng bài cho mình.

Sự chú ý của Hầu Tuấn không thể nào tập trung nổi.

Còn có chuyện nào ảo diệu hơn chuyện này sao?

Ý thức Hầu Tuấn không tỉnh táo, khen: “Anh Thịnh, lối suy nghĩ giải đề này của ông rất rõ ràng.”

Thiệu Trạm đặt viết xuống, cố ý liếc nhìn Hứa Thịnh: “Đều do giáo viên dạy giỏi.”

Thầy Hứa Thịnh không dám lên tiếng.

Chờ Hầu Tuấn cầm sách bài tập về lại chỗ ngồi, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm mới thầm thở phào một hơi.

May mà chương trình học hôm nay không có gì khác với mấy hôm trước, sau khi giảng nội dung bài mới, lại nhắc các nội dung trước đây đã giảng, ôn tập đơn giản. Lần đầu tiên xảy ra tình huống hoán đổi cơ thể này kéo dài đến sau khi kiểm tra tháng mới đổi về lại, hai người rất tâm đắc việc làm thế nào đóng vai đối phương, Thiệu Trạm viết xong bài tập với nội dung học sẽ giao cho Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh không thể chơi điện thoại, đành phải ép buộc nghe giảng, thỉnh thoảng còn bị giáo viên gọi đứng lên trả lời câu hỏi.

Trong đó có một nhân vật đại biểu – Chu Viễn.

Chu Viễn rất thích Thiệu Trạm, đặc biệt là tiết Toán càng mở rộng về sau, thì ông lại càng cho mấy bài toán tổng hợp vô cùng khó cho các học sinh.

Tiết cuối cùng trước khi tan học là tiết Toán số, Chu Viễn mở trang cuối cùng của ppt, bên trên là một bài toán tổng hợp!

Chu Viễn: “10 phút cuối, thầy xem các em ai có thể làm được.”

Chu Viễn nói đến đây, tay cầm một viên phấn nhỏ, viên phấn ấy vẽ ra một hình vòng cung trong không trung, cuối cùng đụng vào đầu của “Hứa Thịnh”: “Bỏ điện thoại xuống.”

Thiệu Trạm thoát khỏi giao diện của trò sudoku.

Chu Viễn lại nói: “Thiệu Trạm, em lên làm bài này đi.”

Hứa Thịnh chống cằm, tuy trông có vẻ là đang nghiêm túc nghe giảng, thực tế là suy nghĩ không biết đã bay đi đâu rồi, bị Thiệu Trạm dùng cùi chỏ huých vào mới hoàn hồn: “… Hả?”

Hứa Thịnh không muốn lên.

Điên rồi hả?

Dù lát nữa Thiệu Trạm có thể kiếm cớ đi nhà vệ sinh để đưa đáp án cho cậu, nhưng chữ của cậu xuất hiện trên bảng thì chẳng phải không rửa sạch rồi sao?

Hứa Thịnh cũng huých Thiệu Trạm, ý là: Làm sao đây?

Trong lúc cậu chần chừ, Chu Viễn đắc ý hỏi cậu: Hôm nay thầy ra đề thế nào?”

Hứa Thịnh cân nhắc đáp: “Có cấp độ.”

Chu Viễn: “Vậy còn không mau lên.”

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh cảm thấy mỗi ngày mình đều giống như bị người khác ép đến bên vách núi.

Thiệu Trạm vừa định nhắc nhở cậu có thể giả vờ cơ thể khó chịu không thể lên bảng.

Nhưng đầu óc Hứa Thịnh nhảy số còn nhanh hơn hắn, trong tình thế cấp bách, cậu thể hiện bản năng khát vọng sống, kéo tay Thiệu Trạm qua, giơ tay “Hứa Thịnh” lên cao: “Thưa thầy, bạn cùng bàn của em nói rất muốn lên bảng giải, hy vọng thầy có thể cho cậu ấy cơ hội.”

“…” Tay Thiệu Trạm bị cậu nắm trong tay, sau mấy giây im lặng mới nói, “Cậu bán tôi như thế à.”

Hứa Thịnh không có chút gánh nặng tâm lý: “Cậu cũng chẳng phải Hứa Thịnh, cùng lắm là coi như tôi tự bán tôi đi.”

Hứa Thịnh lại nói: “Chẳng phải tôi cũng đang giúp cậu sao?”

Chuyện đã đến nước này, hai người rốt cuộc là ai đang bán đứng ai cũng đã không phân rõ ràng được nữa.

Sau Hầu Tuấn, Chu Viên cũng đón nhận thời khắc “chói lọi” trong cuộc đời.

Học sinh Hứa Thịnh dốt nát của mình, có thể ngay cả đề bài cũng không đọc hiểu vậy mà chủ động giơ tay xin lên bảng giải đề.

Chu Viễn bị nghẹn, nghĩ có thế nào cũng không thể đả kích tính tích cực của học sinh, bèn nói: “… Em, vậy em lên đi.”

Thiệu Trạm còn biết làm gì nữa.

Hắn bất đắc dĩ đành phải lên bảng, bắt chước phong cách giải của Hứa Thịnh, sau khi viết chữ giải với dấu hai chấm thì bất động.

Hắn đã nắm bắt được tinh túy.

Kết cục cuối cùng của Thiệu Trạm là bị Chu Viễn dùng phấn gõ đi xuống, mấy viên phấn sặc sỡ liên tục vẽ ra mấy đường cong trên không: “Hứa Thịnh, em chơi thầy à? Lúc bình thường giao bài tập viết một chữ giải chọc tức thầy vẫn chưa đủ hả? Em muốn lên thể hiện cái chữ “giải” nguệch ngoạc của mình có đúng không? Em cút xuống cho thầy!”

Đề bài này cuối cùng trở thành câu hỏi tư duy cuối tiết.

“Đừng tưởng rằng cuối tuần thì có thể thư giãn, thời gian cuối tuần nên tận dụng cho tốt.”

Nói xong, Chu Viễn thuận tiện gọi “Thiệu Trạm” đến, bài tập cuối giờ của Thiệu Trạm có hơi khác với các bạn khác, Chu Viên không thể lấy một vài đề toán khó thật sự cho bọn họ làm, càng khỏi nhắc đến đề thi giải: “Thiệu Trạm, em đi một chuyến, thầy ra cho em mấy đề toán riêng.”

Sau khi Hứa Thịnh đi ra ngoài, Thiệu Trạm lấy điện thoại đang bị đè dưới sách ra.

Trên thanh thông báo của điện thoại có hai tin nhắn mới.

Lần này hai người cũng đổi điện thoại, nhưng tài khoản vẫn chưa kịp đổi, wechat trong điện thoại Hứa Thịnh vẫn là tài khoản của Hứa Thịnh, trong cột tên hiện một chữ “S”.

Ảnh đại diện vẫn là hình cắt kia.

Mở khóa vân tay quá nhanh, khoảnh khắc lấy điện thoại ra thì đã mở khóa rồi, hai tin nhắn hiện ra trước mắt Thiệu Trạm.

Khang Khải: Cứu mạng.

Khang Khải: Khẩn cấp, anh mau đến một chuyến.