Chưởng Hoan

Chưởng Hoan - Chương 43: Sinh Nghi




Thiếu niên mười bảy mười tám, máu tươi dính đầy đầu đầy cổ, nhìn qua chật vật lại đáng thương.

“Biểu ca bị thương à?” Lạc Sanh hỏi.

Thịnh Tam Lang lắc đầu: “Ta không có việc gì. Biểu muội, muội… làm thế nào biết người của đối phương không nhiều? Có thể còn có người trốn ở bên ngoài không?”

Lạc Sanh nhìn về phía ngoài cửa miếu một cái.

Cửa miếu mở rộng, bên ngoài là màn mưa không thấy điểm cuối, rõ ràng còn chưa tới buổi trưa lại đen kịt một mảnh.

“Nếu đối phương nhiều người, sẽ không nhất thiết phải tránh ở chỗ tối để ra tay.”

Thịnh Tam Lang hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lạc Sanh đổi ngữ khí: “Nhưng mà sau khi hai người này thất thủ, có thể có người tới đuổi giết nữa hay không thì khó nói.”

Thịnh Tam Lang tức giận khó nhịn: “Không nghĩ tới thế đạo đã loạn thành như vậy, sơn phỉ cứ hết đợt này đến đợt khác y như cắt rau hẹ!”

Bọn họ mới gặp đám sơn phỉ đánh cướp giò được bao lâu đâu, thế mà lại gặp phải một đám càng dữ hơn.

Trước kia ở trong nhà, hắn rất hâm mộ những người có thể du lịch tứ hải, trăm triệu không nghĩ tới lại là mạo hiểm sinh mệnh của mình.

Lạc Sanh rũ mắt nhìn chằm chằm thi thể ngã xuống cách đó không xa.

Đó là một trong hai kẻ xấu, là một người trẻ tuổi tướng mạo đoan chính.

Lạc Sanh bỗng nhiên hành lễ với Thịnh Tam Lang: “Liên lụy biểu ca rồi.”

Thịnh Tam Lang cuống quít tránh đi: “Biểu muội nói cái gì thế. Là nhà chúng ta không suy xét chu toàn, sớm biết bên ngoài loạn như vậy hẳn nên mời một đội tiêu sư về, đâu liên quan gì đến biểu muội.”

Lạc Sanh lắc đầu: “Hẳn là không thoát khỏi quan hệ với ta.”

Thịnh Tam Lang ngẩn ra: “Biểu muội, muội có ý gì vậy?”

Lạc Sanh trầm giọng nói: “Lúc này gặp phải kẻ xấu hẳn là chuyên hướng về phía ta.”

Thịnh Tam Lang kinh hãi: “Vì sao?”

Lạc Sanh lại nhìn thi thể nằm ở trên mặt đất mắt một cái, biểu tình phức tạp: “Ta cũng không biết vì sao.”

Nàng đã sớm cảm thấy hơi kỳ quái.

Tuy rằng Kim Sa chỉ là một huyện thành tầm thường, nhưng phủ Kim Lăng quản hạt Kim Sa cũng có người của Lạc đại đô đốc đóng quân. Mặc dù những người này cũng sẽ không để ý đến đôi trai gái (con trai & con gái) của Lạc đại đô đốc đang ở Kim Sa hàng ngày thì cũng sẽ có chú ý chút.

Nàng rời khỏi Thịnh gia hồi kinh, khi những người đó có được tin tức dù không biết nàng giả tạo thư của Lạc đại đô đốc mà không lộ diện, thì lẽ ra cũng sẽ phái người âm thầm bảo vệ chứ.

Lui một vạn bước rằng dù không có những điều đó, vậy vì sao lại có người đuổi giết Lạc cô nương?

Nhất thời Lạc Sanh không nghĩ ra, nhưng nàng biết muốn thuận lợi đến kinh thành chỉ sợ khó khăn càng nhiều.

Lúc này đây đối phương chỉ có hai người, thế tiếp theo thì sao?

Nàng còn có rất nhiều việc chưa làm được, vô cùng sợ chết.

Lạc Sanh rất là tiếc mạng nhưng trên mặt lại vẫn trấn định như cũ: “Biểu ca, chúng ta cùng nhau động thủ chôn người của chúng ta đi.”

Thịnh Tam Lang trầm giọng đồng ý.

Bên ta tổng cộng có bốn hộ vệ, hiện giờ chỉ còn một người may mắn còn sống sót, còn ba người kia đều đã thành thi thể lạnh băng.

Một trận mưa to khiến cho bùn đất trở nên mềm xốp, mấy người cùng nhau động thủ đào ba cái hố, để ba hộ vệ có thể xuống mồ yên nghỉ*.

*Nguyên văn 入土为安 nhập thổ vi an: xuống mồ vì an, được chôn cất và yên nghỉ.

Lạc Sanh đứng ở phía trước ụ đất hơi phồng lên, nhẹ giọng nói: “Chờ ta trở lại kinh thành sẽ phái người tới đưa di cốt của các ngươi về Kim Sa, chắc chắn sẽ để các ngươi lá rụng về cội.”

Thịnh Tam Lang nghe xong thì tâm tình càng thêm trầm trọng, giơ tay muốn vỗ đầu vai Lạc Sanh, cuối cùng lại lặng lẽ buông tay xuống: “Biểu muội, xiêm y của muội cũng đã ướt đẫm rồi, vào miếu đi thôi.”

Mấy người một lần nữa trở lại trong miếu.

Đống củi kia vẫn còn đang cháy, mùi máu tươi lại không tan đi.

Thịnh Tam Lang nhìn hai thi thể nằm cùng một chỗ một cái, do dự nói: “Nếu không cũng chôn cả hai người họ luôn đi?”

Lạc Sanh ngồi bên đống lửa sưởi ấm, nghe vậy lạnh lùng nói: “Không chôn, để cho bọn họ phơi thây hoang dã.”

Thịnh Tam Lang ngẩn ngơ.

Đúng là hắn rối rắm giữa chôn và không chôn, không nghĩ tới Lạc biểu muội lại dứt khoát như vậy.

Hồng Đậu xoa eo phỉ nhổ: “Chôn cái rắm! Cô nương, có cần nô tỳ xem qua trên người bọn họ mang theo thứ đồ chơi gì đáng giá không?”

Ác nhân sát ngàn đao đá một cái làm nàng ấy còn đau đến bây giờ, loại người xấu này nên lột sạch ném ra bên ngoài.

Thịnh Tam Lang nhịn không được ngăn trở: “Thôi bỏ đi, lột xiêm y của người chết không thích hợp ——”

“Cần xem một cái.” Lạc Sanh đứng dậy đi qua, cúi người nhấc vạt áo của một thi thể lên.

Biểu cảm của Thịnh Tam Lang vặn vẹo một trận, khô cằn nói: “Biểu muội, nếu muội thiếu tiền, chỗ ta có ——”

Hồng Đậu bĩu môi: “Cô nương của chúng ta không thích không làm mà hưởng.”

Nhìn Lạc Sanh mang thần sắc chuyên chú kiểm tra thi thể, Thịnh Tam Lang run run môi.

Cầu xin Lạc biểu muội vẫn nên không làm mà hưởng đi!

Lạc Sanh khều ra một vật, cầm trong tay nhìn kỹ.

“Cô nương, đây là cái gì?” Hồng Đậu đem trang sức lục soát ra được nhét vào túi tiền, thò qua tới hỏi.

“Một vật trang sức hình cái rìu làm bằng gỗ đào.” Lạc Sanh nhìn chăm chú miếng rìu gỗ đào dài không quá ba tấc trong tay như suy tư gì.

Thịnh Tam Lang nhìn thoáng qua nói: “Cái này không có gì hiếm lạ nhỉ, trên cái rìu gỗ đào này cũng chẳng có một chữ.”

“Đúng là không có gì hiếm lạ.” Lạc Sanh đi về phía một thi thể khác, lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.

Thịnh Tam Lang: “……”

Không bao lâu, Lạc Sanh lại lấy được một miếng phù bằng gỗ đào từ trong lòng ngực thi thể thứ hai, cũng là hình rìu.

Hai miếng rìu gỗ đào, hình dáng giống nhau như đúc, chỉ hơi khác chút ở hoa văn.

Đeo bùa bình an chính là tục lệ của người đương thời, trên hai miếng rìu gỗ một chữ cũng không có, bình thường bị người khác nhìn thấy cũng chỉ coi như bùa bình an tầm thường.

Nhưng ở trong mắt Lạc Sanh, trên hai cỗ thi thể đều phát hiện được rìu gỗ đào thì có chút kỳ quái.

Lạc Sanh cẩn thận cất hai miếng rìu gỗ đào đi.

Thấy biểu muội và tiểu nha hoàn không lật coi thi thể nữa, Thịnh Tam Lang thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó tâm tình lại bắt đầu trầm trọng: “Biểu muội, muội nói những người đó là hướng về phía muội mà tới, có thể không lâu nữa lại có kẻ xấu đuổi theo hay không?”

Bên ngoài tiếng sấm vang từng trận, mưa to tầm tã gần như có thể cọ rửa hết tất cả dấu vết.

Lạc Sanh thu hồi tầm mắt: “Phỏng đoán theo lẽ thường thì không thể nhanh như vậy. Hai người này thân thủ xuất chúng, hoàn thành nhiệm vụ là không thành vấn đề, đối phương xác định hai người thất thủ thì cần một khoảng thời gian.”

Trái tim treo lên của Thịnh Tam Lang tạm thời buông xuống: “Nói như vậy, chúng ta tạm thời an toàn.”

“Kẻ đuổi giết sớm muộn gì cũng sẽ đến.” Lạc Sanh bình tĩnh nói.

Thịnh Tam Lang đã không biết nên thả lỏng hay là lại treo trái tim lên, chỉ có thể vỗ ngực nói: “Biểu muội yên tâm, những kẻ xấu đó mà muốn thương tổn muội thì phải dẫm lên thi thể của ta mà qua trước!”

Lạc Sanh trầm mặc, nói: “Đợi chúng ta tới thành trấn tiếp theo thì có thể thuê một đội tiêu sư, tính kỹ thời gian và lộ trình, sau này không nghỉ lại vùng hoang vu dã ngoại nữa.”

Như vậy có thể đổi lấy an toàn tuyệt đối hay không thì nàng không thể bảo đảm, nhưng trước mắt không thể để người đi theo nàng suy sụp tinh thần trước.

Thịnh Tam Lang xấu hổ chớp chớp mắt: “Biểu muội nói đúng.”

Là hắn ngốc, biểu muội có rất nhiều tiền, hoàn toàn có thể bao cả toàn bộ tiêu cục, vì sao một hai phải dẫm lên thi thể của hắn chứ.

Cuối cùng mưa cũng ngừng, bởi vì thiếu ba hộ vệ, Thịnh Tam Lang bỏ ngựa không cưỡi mà lên làm xa phu, đoàn người chạy tới thành trấn tiếp theo trước khi trời tối hoàn toàn.

Tiểu nhị của khách điếm cũng không kỳ quái với mấy người chật vật như thế, trên đường gặp phải trận mưa lớn như vậy, không chật vật mới kỳ quái đấy.

“Các vị khách quan mời vào bên trong, chúng ta đã chuẩn bị nước ấm xong.”

Ai nha, tiểu nương tử được nha hoàn đỡ nhìn mảnh mai như vậy, đừng có bị bệnh mới tốt.