Chưởng Hoan

Chưởng Hoan - Chương 34: Biểu Ca Thật Cơ Trí




Biết để hỗn hợp đậu hũ nghỉ một canh giờ rồi mới vo viên bỏ vào nồi chiên, biết nàng ấy thích nhiều dấm, rốt cuộc nữ tử trước mắt này là ai?

Nếu không phải xác thật quận chúa không còn nữa, nàng ấy cũng sắp cho rằng người đứng ở trước mắt chính là quận chúa!

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ngươi là ai?

Lạc Sanh cảm thấy vấn đề này hỏi rất hay.

Cách mười hai năm, thay đổi một thể xác, nàng cũng không nói rõ được chính mình là ai.

Nhưng rất hiển nhiên, bằng món đậu hũ viên chiên này nàng đã thành công khiến cho Tú Nguyệt ngờ vực, không cần lo lắng không để ý chút thôi là đối phương chạy mất nữa.

Lạc Sanh không trả lời câu hỏi khó “Ngươi là ai”, mà hỏi lại: “Ngươi bán tào phớ ở chỗ nào?”

“Ở ngay đầu ngõ ——” Tú Nguyệt buột miệng thốt lên, suýt nữa tát cho mình một cái.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào, vì sao nữ tử này vừa hỏi nàng ấy đã nhịn không được mà trả lời?

“Vậy ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.” Lạc Sanh để lại những lời này, nhấc chân đi ra ngoài.

Tú Nguyệt ngẩn người, vội vàng đuổi theo: “Ngươi, ngươi đi đâu?”

Lạc Sanh nhìn Tú Nguyệt như chim sợ cành cong, không khỏi cười: “Quá muộn rồi, ta phải trở về. Những nghi ngờ đó của ngươi, chờ ngày mai lại nói.”

Rời khỏi tòa dân trạch phổ phổ thông thông này, Lạc Sanh đi thẳng về khách điếm.

Nàng không thể trực tiếp mang Tú Nguyệt về khách điếm, mà cần phải có một lý do quang minh chính đại, lý do này chỉ có thể để tới ngày mai.

Cũng may có món đậu hũ viên chiên kia, hiển nhiên Tú Nguyệt sẽ chờ nàng xuất hiện lần nữa.

Cũng như bốn đại nha hoàn hiểu nàng, làm sao nàng lại không hiểu họ chứ.



Đối với họ mà nói, tất cả những thứ có liên quan đến nàng đều sẽ để ở trong lòng, dù cho có nỗi lo về tính mạng.

Trở lại phòng cho khách, Hồng Đậu vẫn đang ngủ say.

Lạc Sanh đổi xiêm y, tay chân nhẹ nhàng lên giường.

Ngoài cửa sổ yên tĩnh không tiếng động, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp đều đều của tiểu nha hoàn, suy nghĩ của Lạc Sanh không khỏi bay tới trên người hắc y nam tử.

Nam tử theo dõi Tú Nguyệt ấy là ai?

Nghĩ đến động tác chém đao về phía sau cổ Tú Nguyệt, nàng chỉ có thể tạm thời rút ra một kết luận: Người này là địch không phải bạn.

Thành Nam Dương không thể ở lâu.

Nếu ấu đệ thật sự còn ở nhân thế, Tú Nguyệt tìm nhiều năm như vậy cũng không có tin tức, vậy không phải nàng ở lại mấy ngày là có thể tìm được manh mối.

Hắc y nam tử xuất hiện là một hồi chuông cảnh báo, nàng muốn lập tức mang Tú Nguyệt vào kinh, lấy thân phận con gái của Đại đô đốc, dừng chân trước rồi lại từ từ mưu tính mới là chính đồ.

Đêm nay với Lạc Sanh mà nói cực kỳ khó qua, thế cho nên sáng sớm đã vang lên tiếng Hồng Đậu kinh hô: “Cô nương, ngài không ngủ được à? Hai mắt nhìn như là ăn hai đấm ——”

Lạc Sanh hít thở sâu, phân phó: “Lấy một hộp son phấn tới.”

Rửa mặt chải đầu xong, Lạc Sanh mang theo Hồng Đậu ra khỏi phòng, đã thấy Thịnh Tam Lang chờ ở trên hành lang.

Vừa thấy Lạc Sanh ra, Thịnh Tam Lang lập tức lộ ra một gương mặt tươi cười: “Sáng nay biểu muội muốn ăn gì? Là tạm chấp nhận một chút ăn ở khách điếm, hay là đi ra ngoài ăn?”

“Đi ra ngoài ăn”, bốn chữ bị Thịnh Tam Lang cố tình tăng thêm ngữ khí, tâm tư của đồ ham ăn hiện hết ra ngoài.

Lạc Sanh không khỏi than nhẹ.

Ngủ gật liền có người đưa gối đầu, thiếu niên lang hiểu ý người khác như Thịnh Tam Lang có ai mà không thích chứ.

“Đi ra ngoài ăn đi, ta muốn ăn tào phớ.”

Vừa nghe Lạc Sanh muốn đi ra ngoài ăn, Thịnh Tam Lang thở phào nhẹ nhõm, đi đến đại đường hỏi thăm một tiểu nhị: “Tiểu huynh đệ, gần đây có chỗ nào bán tào phớ ngon?”

“Tào phớ à, hương vị tốt có mấy chỗ đó, chỗ Vương nương tử đầu cầu thơm ngọt nhất, tào phớ nhà Triệu bà bà ở phố tây non mịn nhất——”

Lạc Sanh ngắt lời tiểu nhị nói: “Ta muốn ăn mặn.”

Mặn?

Thịnh Tam Lang kinh ngạc: “Tào phớ còn có mặn?”

Hồng Đậu trợn mắt nhìn Thịnh Tam Lang, chỉ thiếu viết ở trên mặt ba chữ “Không kiến thức” in hoa: “Biểu công tử nói câu này thật thú vị, tào phớ chỉ có thể ăn mặn thôi.”

“Ai nói, tào phớ rõ ràng là ngọt.” Liên quan đến tranh chấp tào phớ ngọt mặn, Thịnh Tam Lang sẽ không thoả hiệp với một tiểu nha hoàn.

Mắt thấy hai người cũng sắp đánh nhau luôn rồi, tiểu nhị liều chết cắm vào một câu: “Tào phớ mặn thì cả thành Nam Dương này chỉ có một nhà, ngay đầu hẻm Thạch Đầu ở phố đông đấy. Nếu các vị khách quan không biết thì tùy tiện tìm người hỏi thăm về bà bà xấu xí bán tào phớ một chút là được.”

Lạc Sanh hơi hơi nhíu mày.

Bà bà xấu xí? Chẳng lẽ là nói Tú Nguyệt?



“Biểu ca, đến chỗ đó đi, vừa hay huynh chưa từng ăn tào phớ mặn, hôm nay nếm thử xem có vị gì.”

Thịnh Tam Lang một khắc trước còn giương cung bạt kiếm với Hồng Đậu lập tức lộ ra một gương mặt tươi cười: “Được, vậy hôm nay ta sẽ nếm thử xem tào phớ mặn là có vị gì.”

Hồng Đậu ở bên cạnh bĩu môi: “Thật là đáng thương, ăn tào phớ giả nhiều năm như vậy.”

Tiểu nhị nhìn chằm chằm đoàn người rời đi, suýt nữa không nhịn được xông lên để lý luận.

Thật quá đáng, sao tào phớ ngọt lại là tào phớ giả, tào phớ ngọt trêu ai chọc ai, hả?

Đầu hẻm Thạch Đầu ở phố đông có một quán ăn sáng nhỏ, lúc này đã được không ít người vây quanh.

Khắp toàn thành đều là tào phớ ngọt, chỉ có một quán ăn sáng nhỏ bán tào phớ mặn, nhiều năm qua dần dần tích lũy được không ít khách quen.

“Bà bà xấu xí, có phải cho hơi nhiều hành rồi hay không?”

Tú Nguyệt hoàn hồn, thấy trên một chén tào phớ đã rưới nước kho đầy hành lá, hiển nhiên không phải là cho hơi nhiều bình thường.

“Xin lỗi, ngại quá.” Tú Nguyệt liên tục xin lỗi.

“Thôi, nhiều hành thì thơm.” Khách quen nhận chén tào phớ, ngồi ở trên ghế dài ở một bên bắt đầu xì xụp ăn.

Tú Nguyệt thờ dài ở trong lòng, đôi mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía trước.

Đêm qua nữ tử kia nói hôm nay sẽ tới tìm nàng ấy, đến tột cùng là khi nào mới tới?

Vốn dĩ có thể rời xa loại người đã đánh vỡ bí mật của nàng ấy, Tú Nguyệt nên thấy vạn phần may mắn, chỉ là món đậu hũ viên chiên đêm qua lại làm nàng ấy một đêm không chợp mắt, càng nghĩ càng hoang đường.

Cách nấu ăn kia, giọng điệu nói chuyện kia, anh mắt đạm nhiên lại sáng ngời kia, rõ ràng chính là quận chúa.

Nhưng rõ ràng quận chúa đã chết!

Tú Nguyệt cảm thấy mình sắp bị bức điên rồi, lại bắt đầu thất thần.

Tiếng cười trong sáng của thiếu niên vang lên: “Bà bà xấu xí, cho ba chén tào phớ.”

Tú Nguyệt hoàn hồn, không nhìn thiếu niên tuấn lãng như ánh mặt trời ấy, ánh mắt dừng ở trên thiếu nữ bên cạnh hắn.

Thiếu nữ mặc một thân tố y, mặt mày trầm tĩnh, hoàn toàn khác với hắc y nữ tử thần bí đêm qua, nhưng nàng ấy lại biết đôi mắt đó.

Lạc Sanh cũng đang đánh giá Tú Nguyệt.

Vết sẹo như những cành cây gần như trải rộng non nửa khuôn mặt, làm gương mặt này hoàn toàn không nhìn ra vẻ tú mỹ ngày xưa.

Trên mặt Lạc Sanh vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng lại nhấc lên sóng lớn.

Thế mà Tú Nguyệt lại hủy dung!

“Cho ba chén tào phớ!” Thấy Tú Nguyệt không có động tĩnh, Thịnh Tam Lang lên giọng, lại kêu lần nữa.

Bà bà này nghễnh ngãng à?



“Tới đây.” Tú Nguyệt rất nhanh đưa ba chén tào phớ đã nêm nếm đầy đủ qua.

Tào phớ được rưới nước kho lên núng nính, bên trên có dầu ớt đỏ hồng và hành lá xanh biếc, hỗn hợp mùi dấm và tỏi băm chui thẳng vào mũi của người ta.

Thịnh Tam Lang xì xụp, một chén tào phớ to đã thấy đáy.

Trong miệng Hồng Đậu còn tào phớ vẫn không quên hỏi: “Biểu công tử, có phải tào phớ mặn vô cùng ngon hay không?”

Thịnh Tam Lang cứng lại, biện giải nói: “Ta cảm thấy không phải tào phớ mặn vô cùng ngon, mà là vị bà bà xấu xí này làm tào phớ mặn đặc biệt ngon.”

Hai cái này không giống nhau, hê hê, hắn thật đúng là cơ trí mà.

Lạc Sanh buông chén, mỉm cười gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Ánh mắt Thịnh Tam Lang sáng lên: “Đúng không, cũng không phải tào phớ nào cũng có thể nấu ngon như vậy, cái này liên quan đến tay nghề, không liên quan gì đến mặn ngọt cả.”

Thời khắc mấu chốt, vẫn là biểu muội ủng hộ hắn!

Lạc Sanh tiếp tục gật đầu: “Biểu ca nói phải. Vậy chúng ta mang vị bà bà xấu xì này đi đi, sau này muốn ăn tào phớ thì có thể bảo bà ấy làm bất cứ khi nào.”