Chưởng Hoan

Chưởng Hoan - Chương 3: Một Giấc Chiêm Bao Mười Hai Năm




Tô nhị cô nương dại ra, nhéo Tô tiểu đệ một cái: “Không phải là nằm mơ chứ?”

Tô tiểu đệ hét thảm một tiếng: “Đau ——”

Tô nhị cô nương nhẹ nhàng thở ra: “Đau là tốt, thật sự không phải là nằm mơ. Nhị ca, huynh tránh được một kiếp rồi!”

Tô thái thái lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn nhi tử phong thần tuấn lãng mà nước mắt rơi như mưa, là vui mừng mà rơi nước mắt.

Nhi tử thật là tránh được một kiếp, nếu không phải vì già trẻ Tô gia, làm sao bà ta lại chịu đựng ghê tởm nghe Thịnh đại thái thái nói những lời đó chứ!

Tô Diệu đi lên phía trước, vỗ nhẹ cánh tay Tô thái thái: “Là nhi tử không tốt, làm người phiền lòng.”

Ánh mắt hắn ta hướng về phía cửa, nghĩ biểu hiện của Lạc Sanh khác biệt với ngày xưa thì sinh ra vài phần nghi hoặc.

Lạc Sanh sẽ bỏ qua hắn ta ư?

Tô Đại cô nương chỉ huy nha hoàn vẩy nước quét nhà trong phòng ngoài phòng, giọng nói lộ ra nhẹ nhàng: “Động tác nhanh chóng lên chút đi, quét hết đen đủi đi ra ngoài!”

Những nha hoàn liền phát ra tiếng cười thanh thuý: “Đại cô nương yên tâm, chúng nô tỳ chắc chắn sẽ quét tước thật sạch sẽ.”

Tâm tình đoàn người Thịnh gia sau khi rời khỏi Tô phủ liền trầm trọng hơn.

Thịnh Giai Ngọc kề sát vào Lạc Sanh, cắn răng hỏi: “Lạc Sanh, ngươi lại chơi chiêu gì nữa hả?”

Thịnh đại thái thái liếc nữ nhi một cái, giọng điệu cảnh cáo: “Giai Ngọc, còn có quy củ hay không, gọi biểu tỷ.”

“Nương ——” Thịnh Giai Ngọc không phục dậm dậm chân.

Nàng ấy nhỏ hơn Lạc Sanh mấy tháng, gọi một tiếng “Biểu tỷ” là điều đương nhiên, nhưng Lạc Sanh đâu có chút bộ dáng nào của biểu tỷ chứ, nàng ấy mới không gọi ra miệng đâu.

Thịnh đại thái thái làm sao không hiểu tâm tình của nữ nhi, giả vờ trách cứ xong thì mang tâm hỏi Lạc Sanh: “Tại sao biểu cô nương lại đột nhiên không bằng lòng?”

Nếu như hy sinh một mình nhị công tử Tô gia, để cho hai nhà Thịnh, Tô, thậm chí toàn bộ huyện Kim Sa đều tiếp tục sống yên ổn, kỳ thật cũng đúng.

Lạc Sanh khẽ nhíu mày: “Đại cữu mẫu hy vọng việc hôn nhân của ta cùng với Tô nhị công tử có thể thành?”

Lời này suýt nữa hù chết Thịnh Giai Ngọc, nàng ấy mạnh mẽ túm ống tay áo Thịnh đại thái thái.

Thịnh đại thái thái không dám hỏi lại, không khỏi bước chân nhanh hơn.

Hai nhà Thịnh, Tô cách nhau không xa, đoàn người rất nhanh đã trở lại Thịnh phủ, đi thẳng đến Phúc Ninh Đường gặp Thịnh lão thái thái.

Thịnh lão thái thái một lòng bất ổn, vừa thấy Lạc Sanh trở về vội hỏi nguyên do.

Lạc Sanh phúc thân, nhàn nhạt nói: “Có lẽ là ngoại tổ mẫu hiểu lầm, cháu chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đính hôn cùng Tô nhị công tử. Thân thể Sanh Nhi có chút không khoẻ, xin về phòng trước.”

Lạc Sanh vừa đi, Thịnh lão thái thái liền không nhịn được, lo lắng sốt ruột hỏi Lạc Thần: “Thần Nhi, có phải tỷ tỷ cháu lại nhìn trúng người khác hay không?”

Sắc mặt Lạc Thần đen như đáy nồi, gian nan biện giải nói: “Tỷ tỷ không phải người đứng núi này trông núi nọ nhanh như vậy…”

Lần này cậu cần phải nhìn chằm chằm thật kỹ, Lạc Sanh còn dám làm bậy, cậu sẽ đánh chết nàng!

Thịnh Giai Ngọc mang vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ đầu vai Lạc Thần: “Biểu đệ, nhất định đệ không hiểu tỷ tỷ của đệ.”

Thịnh lão thái thái thở dài, ý bảo hai người lui ra, giữ lại hai con dâu thương nghị đối sách.

“Nếu Lạc đại đô đốc phó thác việc hôn nhân của Sanh Nhi cho người ngoại tổ mẫu là ta này, theo ta thấy việc hôn nhân của Sanh Nhi nên định ra càng nhanh càng tốt.”

Còn tiếp tục như vậy, Thịnh gia sẽ đắc tội hết toàn bộ người ở huyện Kim Sa.

Đại thái thái cùng Nhị thái thái sôi nổi phụ họa: “Lời lão thái thái nói rất đúng.”

Thịnh lão thái thái giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt tiếc hận: “Cố tình nha đầu kia lại không bằng lòng việc hôn nhân cùng Tô gia, các ngươi nói còn có nhà ai thích hợp?”

Đại thái thái cười gượng: “Ánh mắt biểu cô nương cao, chỉ sợ một thời gian ngắn khó tìm được người thích hợp.”

“Phải rồi, nhìn các thiếu niên lang khắp Kim Sa, người có thể xứng đôi với biểu cô nương lại không nhiều lắm.” Nhị thái thái nói theo.

Bà ta nghe nói có mấy nhà đã đưa mấy nhi tử tuấn tú ra ngoài đọc sách du lịch, chính là vì trốn khỏi ma trảo của biểu cô nương.

Này thật đúng là gấp chết người!

Tầm mắt Thịnh lão thái thái đảo qua hai người con dâu, nói ra tính toán trong lòng: “Sanh Nhi có ba biểu ca một biểu đệ, toàn tuổi tương đương, không bằng chọn một người ở trong bọn chúng đi.”

Thịnh gia nhiều năm qua vẫn luôn giúp mọi người làm điều tốt, là một nhà phúc hậu, so với việc để nha đầu kia tai họa người khác, không bằng giữ tại nhà mình đi. Bà tốt xấu gì cũng là ngoại tổ mẫu của nha đầu kia, có bà trông coi thì nhìn chung cũng không có việc đại loạn.

Lời này của Thịnh lão thái thái giống như một tia sấm sét suýt nữa thiêu cháy hai con dâu.

Đại thái thái đột nhiên đứng lên, lung lay sắp đổ vịn vào ghế: “Bệnh tim đập nhanh của nhi tức lại tái phát, muốn trở về phòng ăn một viên bảo tâm hoàn…”

Nhị thái thái vội vàng đỡ lấy đại thái thái: “Nhi tức đưa đại tẩu trở về phòng.”

Trong chớp mắt hai đứa con dâu chạy trốn không còn một ai, chỉ để lại một mình lão thái thái giận dỗi.

Không một đứa nào nguyện ý hy sinh vì mọi người một chút? Bà thật là nhìn lầm!

Lạc Sanh mới bước qua cửa phòng, Hồng Đậu liền thò qua tới cười hì hì hỏi: “Cô nương, có phải ngài lại nhìn trúng công tử nhà khác hay không? Ngài nói là ai đi, nô tỳ cướp về cho ngài.”

Lạc Sanh rót một ly trà cho mình, nhẹ nhấp hai ngụm, nhìn chằm chằm lá trà chìm chìm nổi nổi trong chung trà đến xuất thần.

Hồng Đậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng cô nương nhà mình an tĩnh như vậy, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ, thật cẩn thận hỏi: “Cô nương, ngài làm sao vậy?”

Lạc Sanh ngước mắt nhìn Hồng Đậu.

Cho dù trong miệng tiểu nha hoàn phun ra lời nói vô căn cứ như vậy, nhưng sự lo lắng trên mặt lại rất rõ ràng.

Đầu ngón tay Lạc Sanh hơi dùng sức cầm chung trà, đem những điều vẫn luôn xoay quanh ở trong lòng từ sau khi tỉnh lại hỏi ra: “Hồng Đậu, ngươi biết Trấn Nam Vương phủ không?”

Nàng không phải ái nữ Lạc Sanh gì đó của Lạc đại đô đốc, mà là Thanh Dương quận chúa của Trấn Nam Vương phủ!

Nàng đã chết, lại tỉnh lại, hồn phách ở trong thân thể của người khác, cố tình lại hoàn toàn không biết gì hết về tình huống của người này, chỉ phải dùng hết sức lực toàn thân khống chế những nỗi hận nỗi đau ngập trời trước khi chết, bất động thanh sắc làm rõ tình cảnh trước mắt.

“Trấn Nam Vương phủ?” Hồng Đậu nghiêm túc suy nghĩ, thần sắc mờ mịt, “Không nghe nói qua mà.”

Lòng Lạc Sanh trầm xuống, đốt ngón tay siết chặt chung trà gần như trở nên trắng bệch.

Phụ vương nàng là vị vương khác họ duy nhất của Đại Chu, dù cho huyện Kim Sa không thuộc về nơi quản hạt của Trấn Nam Vương, nhưng Đại Chu có mấy người không biết được?

Lạc Sanh hoãn hoãn tâm thần, hỏi lại: “Như vậy Bình Nam Vương phủ thì sao?”

Không biết Trấn Nam Vương phủ, chỉ sợ Bình Nam Vương phủ cũng là không biết.

Không nghĩ tới Hồng Đậu ngây một chút rồi cười rộ lên: “Cô nương ngài đang kiểm tra nô tỳ sao, ai chẳng biết Bình Nam Vương phủ chứ, bảy năm trước thế tử Bình Nam Vương quá kế dưới danh nghĩa của Hoàng Thượng làm Thái Tử, toàn bộ người của Bình Nam Vương phủ đều dọn đến kinh thành, ngài còn từng gặp Thái Tử cơ…”

Huyết sắc trên mặt Lạc Sanh không còn chút nào, câu nói kế tiếp của Hồng Đậu không nghe lọt một chữ nào.

Nàng đè nén tim đập như sấm, run giọng hỏi: “Bây giờ là năm nào?”

“Vĩnh An năm thứ mười bảy ạ.” Hồng Đậu không cần nghĩ ngợi đã trả lời.

Keng một tiếng, chung trà trong tay Lạc Sanh rơi xuống, bể nát.

Vĩnh An năm thứ mười bảy —— nàng chết đi, lại tỉnh lại, thế nhưng đã qua mười hai năm rồi sao?

Trong mười hai năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lời nói của Hồng Đậu lại vớ vẩn ly kỳ như thế?

Hồng Đậu sợ hãi nhảy dựng, vội ngồi xổm xuống thu thập mảnh sứ vỡ đầy đất: “Cô nương, ngài coi chừng đạp trúng —— ô, đây là cái gì?”

Tiểu nha hoàn từ khoảng giữa màn và bình phong rút ra một dải lụa trắng, nhìn chằm chằm một lát thì giống như nhớ tới cái gì, vội ném dải lụa trắng đang cầm trong tay đi: “Phi, phi, thật là đen đủi!”