Bầu trời đêm mênh mông kéo dài tới vô tận, làm nổi bật vạn vật nhỏ bé ở nhân gian.
Thân ảnh vội vàng kia giống một như một hạt cát trong biển cát, không một chút thu hút.
Cố Kinh Mặc cầm chặt đồ trong tay, gấp đến độ cả người không khống chế nổi mà phát run, khóc đến khàn cả họng, bất lực đi loạn trên đường nhưng lại không biết ai có thể cứu mẹ nàng.
Mẹ nàng không phải người xấu, kẻ bị giết mới là đại phôi đản, mẹ nàng là vì cứu nàng...
Tuổi nàng còn nhỏ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ đơn giản như vậy mà thôi, không nghĩ sâu hơn.
Tiếc là, không ai giúp nàng.
Lúc này, nàng nghe được thanh âm quen thuộc: "Tiểu nha đầu, tranh thủ thời gian rời khỏi thành đi, nếu không thì ngay cả ngươi cũng chết."
Nàng bỗng nhiên quay người, thấy được bà lão tiệm mì đẩy ra khe cửa ra nhìn nàng, chắc vì là nghe tiếng nàng xin giúp đỡ.
Nàng chạy lại hỏi: "Nãi nãi, có ai có thể cứu mẫu thân con..."
Bà lão thở dài, khoát tay: "Từ bỏ đi, không có ai cứu đâu, nương ngươi phạm pháp! Giết người thì đền mạng."
"Nhưng mẫu thân con là vì..."
"Bất kể lý do gì, giết người đều phải đền mạng, đây là vương pháp!"
Cố Kinh Mặc nửa hiểu nửa không, nhưng lại biết nghe lời khuyên.
Nàng ôm đồ của mình đến cửa thành, còn rửa sạch vết máu trên người, tránh cho người khác hoài nghi.
Cửa thành không có ai kiểm tra kỹ một đứa bé nên nàng thuận lợi rời thành.
Nàng tìm một chỗ an toàn trốn đi, sợ mình làm mất đồ của mẫu thân, cố ý tìm một nơi giấu cái hộp nhỏ, dùng cỏ cây che kín lại.
Sau đó, nàng rửa sạch sẽ hai cây trâm, cài trên tóc của mình, dùng đôi trâm này hộ thân.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao lúc nào mẫu thân cũng mang hai cây trâm cài tóc lớn như thế, hoá ra, mẫu thân từ sớm đã phòng bị.
Mẫu thân ở hoàn cảnh như thế, nói không chừng ngày nào đó sẽ cá chết lưới rách.
Đôi trâm cài tóc này cho Cố Kinh Mặc cảm giác an toàn.
Đợi mấy ngày, nàng vẫn còn trông ngóng, mong là mẫu thân có thể ra ngoài thành tìm nàng, thế nhưng nàng ở cửa thành nhìn quanh mấy ngày vẫn không đợi được.
Sau mười ngày, cuối cùng nàng nhịn không được nữa, cả gan đi vào thành.
Ngày đó, nàng gặp được mẫu thân...
Tiếc là, chỉ thấy được đầu của nương mình treo ở trên giá gỗ cao, máu đã khô cạn.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt của mẫu thân cực kì thống khổ, thậm chí có chút dữ tợn, nữ nhân luôn xinh đẹp tóc tai lại rối bời, có lẽ do người bắt mẫu thân làm rối.
Nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, nghe được tiếng nghị luận xung quanh.
"Đang yên lành, sao lại giết Trần viên ngoại chứ?"
"Nghe nói người nhà Trần viên ngoại tức giận vô cùng, ngược đãi nàng ta mấy ngày mấy đêm, thời điểm bị chém đứt đầu, máu cả người cũng chảy hết. Nghe nói, lúc đưa nàng ta thị chúng, nàng ta còn hô cứu mạng nữa, cũng không nghĩ xem ai sẽ cứu nàng ta! Cứu nàng ta chẳng phải chọc đến nhà Trần viên ngoại?"
"Còn gì nữa, chẳng qua là một kỹ nữ, cứu nàng ta sẽ trêu chọc nhân vật lớn như vậy, chi bằng nàng ta cầu người nhà Trần viên ngoại cho nàng ta được chết thống khoái một chút."
"Càng buồn cười hơn chính là, sau khi nàng ta hô không có ai giúp, liền cởi linh đang bên hông xuống lắc. Buồn cười chết ta, làm như người bên ngoài là khách nhân trong kỹ viện chắc? Lắc linh đang liền tới cứu nàng? Không thể có ai tới cứu! Ngươi xem hiện tại đi, đầu bị treo ở nơi này thị chúng, nghe nói thân thể bị chặt thành khối, ném vào trong rừng cho dã thú ăn."
Cố Kinh Mặc vẫn luôn thành thật mà nghe, sau đó chậm rãi quay người, không khóc, không náo, thậm chí không tỏ vẻ gì.
Trong mắt cũng không có ánh sáng.
Hai mắt nàng vô thần, lảo đảo xoay người rời đi, trong lòng chỉ có một câu: "Chỉ khi con sống thật tốt, mọi chuyện hôm nay ta làm mới có ý nghĩa!"
Nàng đi trên đường phố, trà trộn trong đám người, phảng phất chỉ là một người qua đường.
Nàng thất hồn lạc phách chậm rãi rời đi, toàn bộ hành trình giống như một đứa trẻ cái ngu dại, chỉ có trên đầu có hai cây trâm to đang nhẹ nhàng lay động.
Lần đầu tiên nàng biết mình có thể kìm được nước mắt, cũng là lần đầu học được kiên cường.
Nàng muốn sống sót!
Cho đến lúc này nàng mới nhận ra, nàng sinh ra ở trong bùn, là mẫu thân dùng cách riêng của mình bảo vệ nàng sạch sẽ.
Nàng là một đứa bé không hiểu chuyện, thậm chí còn ghét bỏ mẫu thân mình.
Nàng... Còn chưa xin lỗi.
Cũng không có cơ hội nữa...
Nàng không chút sơ hở nào đi ra khỏi thành, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, kiên cường đến chính mình cũng thấy lạ lẫm.
Năm đó, nàng năm tuổi.
*
Cùng lúc đó.
Cố Kinh Mặc đẩy cửa đông phủ của Đinh Du ra, sau khi đi vào thì thấy Yến Túy cũng ở đây.
Động tác của nàng dừng lại, không khỏi có chút ảo não, nhìn về phía Đinh Du.
Đinh Du nhún vai với nàng: "Ta cũng không có cách nào, hắn ở lì chỗ này không đi, nói ngươi chắc chắn sẽ đến đây, hắn ở chỗ này có thể đợi được ngươi, không ngờ lại để hắn nói trúng."
Yến Túy khí thế hung hăng tới trước mặt Cố Kinh Mặc, chất vấn: "Nàng còn muốn trốn tránh ta?!"
"Không, chỉ là không muốn mang ngươi theo."
"Chẳng lẽ không giống nhau?"
"Không giống, ta không trốn tránh, nhưng cũng không muốn nhìn thấy." Cố Kinh Mặc trả lời xong thản nhiên đi vào ngồi trong động phủ.
Đinh Du có thể ở lại động phủ, dĩ nhiên so với nơi Cố Kinh Mặc và mấy đệ tử Duyên Yên các ở khí phái hơn nhiều.
Động phủ có tới mấy gian, chẳng những linh khí sung túc, còn trang trí cực kì tinh xảo, trên vách tường đều là pháp khí chiếu sáng, chỉ cần có tu giả trong động phủ, pháp khí cảm giác được linh lực liền sáng lên, cực kì tiện lợi.
Cố Kinh Mặc ngồi trước bàn tròn nhìn Đinh Tu và Nghê Diện Đà Đà đi ra hành lễ với nàng.
Yến Túy vẫn luôn đi theo Cố Kinh Mặc, tựa một cái đuôi nhỏ không vung được.
Lúc này hắn cũng đi theo ngồi ở bên cạnh Cố Kinh Mặc, vẫn là vẻ mặt đầy oán khí, chưa nguôi giận.
Đinh Du chống cằm nhìn hai người bọn họ, cười hỏi: "Ngươi mặc trang phụ của đệ tử Duyên Yên các đến chỗ ta làm gì? Để cho ta xem trang phục của ngươi có đẹp hay không à?"
"Yên tâm đi, trên đường không có ai nhìn thấy."
"Ồ?" Đinh Du chờ phần sau của Cố Kinh Mặc, biết nàng tất nhiên không có chuyện thì không đăng tam bảo điện.
"Trước hết chúng ta giết vài tên, chúng tập hợp một chỗ quả thực không dễ đối phó."
Đinh Du lập tức cười, cũng không thèm để ý khi nào động thủ, có nguy hiểm hay không, mà nói: "Nếu lúc này ngươi ra tay sẽ dẫn đám tu giả chính phải bên ngoài Tam Tràng tới, đám mũi trâu kia thực sự khó đối phó, không buông tha, dây dưa không ngừng."
"Vậy cũng đỡ hơn tất cả mọi người cùng tới giết ta, ta còn chưa có thực lực của Lục Đạo đâu."
Yến Túy lúc này đề nghị: "Ta tới giết vài tên đệ tử chính phái, như vậy đám lão đạo kia sẽ xông vào, đến lúc đó ta dụ bọn họ ra ngoài, vậy thì nguy hiểm của nàng cũng sẽ nhỏ đi một chút."
Cố Kinh Mặc nghe vậy cười không ngừng: "Ngươi bây giờ chỉ mới tu vi Nguyên Anh kỳ, kẻ tới giết ta, e là đều có tu vi Hóa Thần kỳ, ngươi có thể dẫn ai đi?"
"Ta cũng có pháp bảo chạy trốn, giết xong liền chạy, vừa vặn ta còn có thể kiếm cái danh hào!" Yến Túy nói vô cùng nghiêm túc.
Ngoại trừ Đinh Tu những người còn lại trong phòng đều cười.
Yến Túy thân là ma tu, tu luyện tới Nguyên Anh kỳ mà vẫn không có danh hào riêng, theo lý mà nói hắn cũng đã làm một vài chuyện, nhưng rốt cuộc cũng không mò được cái danh hào nào.
Vì thế hắn rất sốt ruột, muốn làm ra một chuyện lớn, như vậy hắn cũng thành người có tên có tuổi.
Cố Kinh Mặc đề nghị: "Đinh Du là Nến đỏ đoạt mệnh, vậy ngươi gọi là Lúm đồng tiền đoạt mệnh đi, nếu như ngươi thích ta lập tức phái người truyền đi, Lúm đồng tiền đoạt mệnh Yến Túy."
Yến Túy nam sinh nữ tướng, mặt như trẻ con, khóe miệng hơi vểnh lên, thời điểm cười hai má có lúm đồng tiền rõ ràng, rất có đặc điểm.
Tiếc là, hiển nhiên Yến Túy không thích cái danh xưng này, lập tức trợn mắt nhìn Cố Kinh Mặc.
Đinh Du cũng suy nghĩ một hồi, nói: "Vậy không bằng gọi ngươi là Ngọc diện kiều kiều đi, cả ngày nũng nịu."
"Sao lại nói như vậy?" Yến Túy tức giận đứng dậy cho nàng xem thử, "Dáng người của ta cao như vậy, nhìn thế nào cũng đều là nam tử, lại nhục nhã ta như vậy, ta..."
Lời còn chưa nói hết, hắn liền bị Đinh Tu đè xuống: "Không được nói Quỷ Vương vô lý."
Yến Túy lập tức quay sang Cố Kinh Mặc kêu: "Ma Tôn, hắn ức hiếp ta!"
Cố Kinh Mặc nín cười nhún vai: "Ta hiện tại chỉ Trúc Cơ kỳ, ốc còn không mang nổi mình ốc."
Đinh Du khoát tay áo, để Đinh Tu buông Yến Túy ra, sau đó mới nghiêm chỉnh hỏi: "Chúng ta giết ai trước?"
"Xem ai không ngồi yên được, thì tìm một chỗ..." Cố Kinh Mặc nói đến đây thì đưa tay xẹt ngang trước cổ mình: "Giết."
"Có phải còn phải tìm một chỗ không đả thương đến đệ tử Duyên Yên các đúng không?" Đinh Du nhíu mày.
Cố Kinh Mặc trả lời vô cùng nghiêm túc: "Ừm, Hoàng Đào đang ở cùng với bọn họ, tốt nhất nên tránh đi."
Đinh Du cười không nói.
Yến Túy rất nhanh phát hiện chỗ không đúng, hỏi: "Lần trước ta gặp nàng vội vàng nên chưa kịp hỏi, sao nàng lại đồng hành cùng đệ tử Duyên Yên các, bọn họ tựa hồ còn giúp nàng che giấu."
Cố Kinh Mặc hàm hồ trả lời: "Ngẫu nhiên gặp được, có cứu một lần."
Nghê Diện Đà Đà vẫn luôn không thích tính cách của Yến Túy, lúc này không nhịn được mà lên tiếng: "Còn nhìn trúng một tiểu tiên quân môi hồng răng trắng nữa, lúc ở phòng đấu giá ta thấy được hai người đứng cùng nhau ở bên cửa sổ."
Lúc Nghê Diện Đà Đà xông ra náo loạn hội trường, thần thức đảo qua, tìm được vị trí của Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng, trong nháy mắt nhận ra được quan hệ của hai người không đơn giản.
Biểu tình của Yến Túy cứng lại, nặng mặt hỏi Cố Kinh Mặc: "Tiểu tiên quân là ai?"
"Trước đó có một chút hiểu lầm, về sau..." Cố Kinh Mặc có chút không nắm chắc, sờ cằm suy nghĩ.
Bây giờ quan hệ của nàng và Huyền Tụng là như thế nào?
Đinh Du đột ngột thở dài: "Về sau... Cũng không biết ngươi có thể sửa được cái tật xấu thấy hắn liền thẹn thùng hay không, bây giờ vẫn như vậy sao?"
"Ừ, hôm nay còn thiêu hắn một lúc, là hắn cố chịu đựng."
"Đắc thủ?"
"Được một chút."
"Cố Kinh Mặc!" Yến Túy đột nhiên rống lên, giống con thú nhỏ phẫn nộ.
Cố Kinh Mặc bị hét thì bực bội, đưa tay gãi đầu: "Ta lại buồn ngủ rồi, ngủ nhờ động phủ của ngươi một giấc."
Nói xong đứng dậy, đi vào gian trong.
Đinh Du thấy Yến Túy còn muốn truy hỏi, nhịn không được khuyên nhủ: "Cần gì chứ, nàng ấy rõ ràng không có ý với ngươi, nếu như ngươi không dây dưa, nàng ấy còn có thể đối với ngươi thân thiện một chút. Nếu ngươi cứ dây dưa không ngớt như vậy, nàng ấy cũng chỉ có thể lãnh đạm với ngươi như vậy thôi."
Nghê Diện Đà Đà cũng nhấc quải trượng nói: "Không sai, Ma Tôn có suy nghĩ của mình, không thích ngươi, chính là không thích ngươi, ngươi dây dưa cũng vô dụng."
Yến Túy tức giận phất tay áo rời đi, đến cửa động phủ lại nghe thấy Đinh Du nhắc nhở: "Nếu ngươi dám đả thương người trong lòng của nàng ấy, hậu quả là gì, ngươi nên biết. Hơn nữa, bên cạnh hắn có Vãn Chiếu Thiên tôn, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn."
Giọng điệu của Yến Túy vẫn phẫn nộ như cũ: "Ta chỉ nhìn thôi còn không được sao?"
"Có thể, xem đi, nhìn rồi mới có thể chết tâm."
Yến Túy lập tức bước nhanh ra khỏi động phủ.
Nghê Diện Đà Đà nhìn một hồi, nhịn không được hỏi: "Yến Túy trông cũng không tệ, sao Ma Tôn lại không thích hắn?"
"Nàng ta... Bởi vì chuyện trước kia nên luôn chán ghét nam tử. Người mà nàng ta có thể coi trọng đều là người không thèm để ý đến nàng ta, còn không gần nữ sắc... Nói tóm lại, nàng ta chỉ thích người không thích mình."