Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 5: Nhập học.




"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

"Đưa em đi học."

Đi học? Đi học có cần phô trương như vậy không hả? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Thiện xuất hiện thêm hai vạch đen.

Sáng bảnh mắt ra Tả Mạc đã phá khóa phòng cô, kéo con sâu ngủ trong cô ngã khỏi mộng đẹp làm cô tức muốn chết. Nhưng thôi, coi như việc hắn gọi cô dậy trước giờ vào học tận hai tiếng là sợ cô muộn đi. Không thèm tính toán với hắn. Nhưng ăn sáng với xôi đỗ, sữa đậu lành thì lại là chuyện gì đây? Cô đi học chứ có phải đi thi đâu.

Đã thế vừa ra tới cửa đã thấy hai hàng người làm đứng thẳng tắp, vẻ mặt hớn hở, cúi người gào to: "Vương tiểu thư đi học vui vẻ." làm cô hoảng đến rơi cả cặp. Bây giờ cô lại được đích thân lãnh ma đầu Tả Mạc này tống vào xe riêng của hắn, bên cạnh là trái một Tả Mạc, phải một Tả Mễ hộ tống đi học. Như này là như thế nào?

Tả Mễ nhìn gương mặt thập phần tức giận của cô gái bên cạnh mà bật cười. Em trai cô quả là biết troll người.

Sáng sớm nay thấy dưới phòng ăn mùi thuốc súng nồng nặc rồi lại thêm mấy người hầu cứ chạy qua chạy lại vô cùng gấp gáp khiến cô đang chuẩn bị đi làm cũng phải tò mò mà nán lại xem kịch vui. Nhưng sau đó nhìn một màn "Ngày đầu đi học phải được tiếp sức mạnh" của Tả Mạc thì không khỏi lạnh gáy.

Biết chính mình cũng không thoát nổi cái màn giận cá chém thớt này của Tả Mạc, Tả Mễ chỉ biết thở dài. Quả thật là cô cũng bị ánh mắt giết người của chính em trai mình ép ngồi vào trong xe, cùng tạo sóng gió.

"Tả Mễ. Chị cười cái khỉ gì? Phía trên ghế phụ lái còn trống sao chị không lên ngồi đi?"

Vương Thiện ném ánh mắt sắc lẹm về phía Tả Mễ. Chị ta tới đây để góp vui?

Tả Mễ nhún vai:

"Tiểu Thiện à. Chị còn muốn sống yên ổn nha."

Vương Thiện ức muốn chết. Cố đè lại cảm giác muốn hại người, cô hừ lạnh. Bà đây không chấp.

Tả Mạc - kẻ chủ mưu gây ra mọi rắc rối này tâm tình ngược lại rất tốt, khoé môi cong lên thấy rõ. Chuyện hôm nay coi như là trừng phạt vì cô dám thân cận cùng cha hắn.

Dù có mục đích hay không có mục đích thì hắn cũng thập phần không muốn người của mình ngồi trong lòng người đàn ông khác châm lửa. Nhất là khi tự chủ của người đàn ông nào đó đối với cô nhóc này lại cực thấp.

Nghĩ tới đây Tả Mạc lại như muốn phát hỏa. Định lực của cha hắn sao càng ngày lại càng kém như vậy? Mọi khi chỉ cần Vương Thiện hơi không an phận một chút là cha hắn sẽ đẩy cô thẳng xuống nền nhà chứ tuyệt không có chuyện mất hồn bởi mấy trò trêu chọc vụng về của cô như hôm qua.

Vương Thiện cảm nhận được tâm trạng của người thiếu niên bên cạnh không được tốt thì cảm thấy thật hoang mang. Không phải ban nãy còn rất cao hứng à? Ngồi một lát cô liền không thể chịu được sát khí càng lúc càng gia tăng với tốc độ kinh khủng của người thiếu niên bên cạnh nên đành mở miệng nói chuyện.

"Tả Mạc, anh thật sự 18 tuổi à?"

"Ừm. Làm sao?"

Tả Mạc còn đang không vui nên trả lời cũng chẳng có mấy phần hứng thú nhưng Vương Thiện lại tận lực làm như không quan tâm mà tiếp lời.

"Khi rảnh rỗi anh có thể dạy tôi về kinh doanh chứ?"



Theo như những gì cô được biết thì năm Tả Mạc 16 tuổi, Tả Khiên Hổ đã vô cùng tin tưởng mà để hắn bắt đầu tham gia vào bộ máy cấp cao điều hành tập đoàn cùng Tả Mễ. Và từ đó đến giờ hai chị em họ Tả chưa từng có một bước sai nào trong việc đầu tư kinh doanh và phát triển.

Tả Mạc nghe lọt từng lời, mày kiếm nhướn cao, đưa mắt nhìn về phía bà chị vẫn làm như ta đây không liên quan mà xem trò hay một lát rồi mới gật đầu nói:

"Được."

Kì thực nếu nhìn theo hướng thiển cận, không đào sâu suy nghĩ thì ai cũng sẽ chỉ thấy Tả Mạc là người đứng đầu tập đoàn, trên cả Tả Mễ nhưng thật ra hắn chỉ giữ vai trò cố vấn và thỉnh thoảng ra mặt xử lý công việc ở các công ty con, còn tập đoàn chính hoàn toàn nằm trong sự sắp xếp của Tả Mễ. Dù vậy hắn cũng sẽ không nói với Vương Thiện điều này. Hắn sẽ không dại gì mà đẩy thời gian chung đụng với cô qua tay Tả Mễ.

Vương Thiện thấy Tả Mạc không đề phòng với yêu cầu của mình thì nhẹ cúi đầu che đi nụ cười đắc ý. Thực ra cô biết hết... Bạch đạo, tập đoàn, công ty, kinh doanh tất cả đều là sân chơi của Tả Mễ. Nếu thực sự muốn học về kinh doanh thì cô phải tìm chị ta. Tuy vậy, đối phương dù thật lòng hay không thật lòng tốt với cô thì khi hướng dẫn cũng sẽ mang vài phần cảnh giác mà không để cô tiếp xúc với những tin tức quan trọng của tập đoàn.

Nhưng Tả Mạc lại khác, hắn quá mức tự tin, tự tin đến trời đất phẫn nộ. Suy nghĩ của hắn chính là dù cô có xem được tin tuyệt mật của tập đoàn thì cũng sẽ chả làm được gì. Một cô nhóc 14 tuổi thân cô thế cô thì sẽ nhấc được lên sóng gió gì cơ chứ? Với lại sự hứng thú của hắn cũng một phần tác động tới quyết định của cô. Cô tuyệt đối phải lợi dụng được triệt để phần hứng thú này...

---

Sân trường vàng rực trong nắng sớm, cây lá cũng thi nhau tấu lên bản nhạc thu nhẹ nhàng khiến tâm tình Vương Thiện tốt lên trông thấy. Chỉ cô mới biết bản thân có bao nhiêu phần vui thích với việc được đi học lại. Cũng đã hơn hai năm cô không động đến sách vở rồi. Thật háo hức quá đi.

Vì Tả Mạc và Tả Mễ đều có thân phận đặc thù không thể xuống xe cùng Vương Thiện đi gặp hiệu trưởng được nên cô lần này chính là tự mình bước tới.

Vương Thiện hiện tại vì cơ thể đã từng suy nhược nên khá gầy gò, chả có gì nổi bật nhưng vì chiếc siêu xe bên cạnh mà nhận lấy không ít ánh mắt của mọi người. Cô kì thực cũng chẳng để tâm nhiều.

Cha cô trước cũng có một con siêu xe. Mỗi lần cha đưa cô đến trường là thêm một lần cô nhận được những ánh mắt giống hệt như hôm nay. Tò mò có, hâm mộ có, hứng thú có nhưng nhiều nhất vẫn là ghen tị.

Lúc đầu cô cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng riết rồi cũng quen. Mắt là của họ. Họ muốn nhìn ai, nhìn như thế nào là quyền của họ. Chỉ cần họ không công khai đối đầu quá đáng gì với cô thì cô cũng coi như không thấy, không nghe những ánh mắt, những lời bàn tán của họ về mình.

Với lại những ánh mắt này không phải là vì chiếc siêu xe bên cạnh cô hay sao? Nói chính xác thì rắc rối sau này của cô chính là do tên lãnh ma đầu vô tâm vô phế nào đó gây ra. Hôm nay hắn xác thực là muốn chỉnh cô tới cùng rồi.

Tả Mạc cười như không cười nhìn vẻ mặt thản nhiên nhưng có mấy phần oán giận của cô nhóc ngoài xe một lúc rồi mới mới lạnh nhạt bảo tài xế lái đi. Nhóc con, để xem cô trụ được ở ngôi trường này trong bao lâu.

Tiếng gõ cửa quy củ vang lên.

"Vào đi."

Vương Thiện đẩy cửa bước vào, tới khi đứng trước bàn làm việc của hiệu trưởng thì dừng lại, lễ phép chào hỏi người đàn ông tóc hoa râm trước mắt:

"Con chào thầy. Con là học sinh mới tới tên Vương Thiện."

Đại Bảo Minh nâng mắt. Ánh mắt sắc lẹm quét từ đầu tới chân Vương Thiện. Ông chính là rất tò mò. Một cô gái tầm thường như này sao lại được Tả thiếu gia chiếu cố nhỉ?

"Con là Vương Thiện?"

"Vâng."



"Con đợi một chút."

Nói đoạn Đại Bảo Minh gọi một cuộc điện thoại kêu một giáo viên nào đó xuống nhận học sinh. Trong khi ấy Vương Thiện vẫn lặng lẽ quan sát ông. Ánh mắt dò xét khi nãy của lão hiệu trưởng khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Được rồi, Vương Thiện. Thầy hi vọng con sẽ không vì được Tả gia chống lưng mà làm càn ở cái trường này. Nên nhớ con chỉ là hầu gái, nếu con phạm lỗi thầy sẽ không nhẹ tay đâu." - Đại Bảo Minh đột ngột đứng dậy, ông nhìn chằm chằm vào cô gái không một chút quẫn bách trước mặt, lời nói thốt ra không thể tính là thân thiện.

Vương Thiện so vai, trực tiếp bỏ qua lời cảnh cáo mà quay người ngồi xuống chiếc ghế tựa gần đó, tiện tay mân mê chiếc cốc thuỷ tinh đắt tiền, chầm chậm đáp lời:

"Tôi sẽ không hứa trước điều gì. Bởi biết đâu vào một ngày oi ả nào đó, tâm trạng đột nhiên không được tốt tôi cũng không ngại làm một tiểu thần dễ tính toại nguyện cho mong ước của mọi học sinh. Đốt trường."

Không khí xung quanh dị thường căng thẳng. Tiếng nói bình thản mang mấy phần uy hiếp của Vương Thiện cứ như lớp lớp sóng ngầm dội lại trong tâm trí của Đại Bảo Minh. Ông cũng không vội, cứ từ từ rồi nó sẽ hối hận vì đã dám uy hiếp ông. Bao năm làm hiệu trưởng ở cái trường đầy rẫy con ông cháu cha đã khiến ông quen thuộc đến nhàm chán với mấy lời đe doạ kiểu này của lũ học sinh phú nhị đại.

Đột nhiên tiếng gõ cửa quy củ vang lên phá tan cái không khí nặc mùi thuốc súng trong phòng. Đại Bảo Minh đang tính lên tiếng thì bị ánh mắt chế giễu của Vương Thiện chặn họng.

"Quả là một con hổ cười."

Theo như những gì cô điều tra được thì lão hiệu trưởng này cũng chả tốt lành gì. Hoàn toàn là một con hổ cười, một tên ăn cháo đá bát. Ban đầu ông ta đầu quân dưới trướng đối thủ của Tả gia vì gia chủ bên đó có ơn cứu mạng với con gái ông ta. Nhưng sau khi thấy gia tộc đó càng ngày càng yếu ông ta liền ôm tin mật của tập đoàn đó tới xin Tả gia bao bọc. Phi... Cô khinh.

Bởi vậy Vương Thiện mặc kệ ông ta có tức giận hay không. Cô chính là muốn nổi loạn đấy... Rồi sao? Cô chính là muốn gây chuyện chọc Tả gia tức giận đấy... Rồi sao? Cô rất tò mò không biết sự nhẫn nại của cái nhà kia đối với mình lớn đến đâu.

Còn nhớ khi học ở Mĩ cô đã cùng với ba người bạn của mình lập thành bộ tứ siêu quậy, oanh đảo cả cái trường ấy. Cố ý làm sai quy định, chọc giận thầy cô, ngầm tạo sóng gió giữa các phe phái trong trường khiến trường mấy tháng liền đều có việc học sinh đánh nhau đến thương tích đầy mình,... cô đều đã thử qua. Thậm chí là dùng bạo lực và cả pháp luật ép buộc hiệu trưởng đuổi việc một giáo viên chỉ vì cô ta tát bạn cô một cái. Mà hơn cả là năm đó cô mới có 11 tuổi, mới bước chân vào cấp hai.

"Em là Vương Thiện đúng không?"

Tiếng nói nhẹ nhàng mà lai lái đáng yêu khiến Vương Thiện không tự chủ mà tăng thêm mấy phần thiện cảm với người phụ nữ vừa bước vào. Cô đứng dậy, hơi cúi người chào theo phép lịch sự rồi mới tươi cười trả lời.

"Vâng. Em là Vương Thiện. Cô... là con lai phải không ạ?"

Một tiếng cười tự nhiên mà chân thành vang lên. Người phụ nữ đó bắn ngón cái về phía Vương Thiện, gật đầu và nói:

"Em đoán đúng rồi. Cô là con lai Việt - Mĩ. Cô tên Sopia Nguyễn."

Sopia Nguyễn còn khá trẻ, dáng cao, gương mặt mang đậm nét đẹp dịu dàng của người phụ nữ Châu Á nhưng lại có mái tóc vàng tự nhiên của người Châu Âu. Hơn cả, Vương Thiện có thể cảm nhận được phần phóng khoáng vốn có trong tính cách của người Châu Âu ở trên người cô giáo trẻ này khiến cô càng thêm cảm thấy thân thiết.

Thân thiết? Căn bản là cô ấy... rất giống mẹ cô. Gần gũi nhưng vẫn quy củ, dịu dàng nhưng không kém phần phóng khoáng.

Được rồi, Vương Thiện thề cô dù có quẩy banh nóc cái trường này thì cũng sẽ không để người giáo viên xinh đẹp tên Sopia này chịu thiệt thòi gì.

Sopia hơi cúi người với lão hiệu trưởng đang cười đến hiền con bà nó từ ở bên cạnh rồi quay sang rất tự nhiên nắm lấy tay Vương Thiện lôi đi.

"Được rồi. Mau lên nhận lớp nào Tiểu Thiện."