Từ khi Vương Thiện rời đi, Ngô Duy vì chịu đòn của Tả Mạc mà phải nghỉ học hơn một tháng. Sau đó cậu liền hoàn toàn bị Ngô gia ruồng bỏ. Lão cha của cậu ngay lập tức sắp xếp cho cậu qua New York du học.
Nghe tin cậu chỉ biết cười nhạt. Trước đây chỉ vì được Tả Mạc coi trọng giao trách nhiệm bảo vệ Vương Thiện nên gia tộc mới chú ý đến cậu. Bây giờ Vương Thiện đi cũng đồng nghĩa với việc cậu bị vứt bỏ. Xét cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa con hoang trong mắt cha mà thôi.
Ôm lấy di ảnh của mẹ, Ngô Duy âm thầm rơi lệ. Mẹ cậu tuy là em gái của bác Hổ, thân phận cao quý nhưng đối với cha cậu thì bà cũng chỉ là một công cụ để ông leo lên vị trí cao hơn. Bởi vậy ngay khi bà vừa rời khỏi thế gian ông đã liền cưới người đàn bà khác, yêu chiều những đứa con khác, ruồng bỏ cậu.
Ở trong căn nhà này cậu cũng giống như mẹ, là sợi dây chắp nối mối quan hệ giữa Ngô gia và Tả gia. Chỉ vậy mà thôi.
Không rõ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi Ngô Duy vừa tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Cậu vò vò mái tóc rối bù rồi lê dép vào nhà tắm.
Ngô Duy ngửa đầu ra sau, nhắm mắt thư giãn. Cậu gác hai tay lên bồn tắm, miệng khẽ mỉm cười. Cậu... lại nhớ về Vương Thiện nữa rồi.
"Ngô Duy, đưa tôi về."
"Ngô Duy, ăn bánh không?"
"Ngô Duy, ông ốm à? Để tôi đi mua thuốc cho."
"Ê... Ngô Duy, đi mua nước cho tôi."
"Bà nó... Mỏi chân quá. Ngô Duy, cõng tôi."
"..."
Hiện tại cậu đang vô cùng thèm khát cái cảm giác được cô réo tên, được cô ỷ lại, được cô quan tâm như vậy. Nhưng... cô đã rời đi rồi. Không biết phải mất bao lâu mới có thể gặp lại cô đây?
Tình cảm của cậu dành cho cô tuy không dồn dập, bá đạo như Tả Mạc nhưng nó vẫn vô cùng mãnh liệt. Nó mãnh liệt đến mức cậu dám cá rằng trên thế gian này ngoài Tả Mạc thì cũng chỉ có cậu là hiểu rõ được nội tâm của cô.
Có thể người ta thấy cô cười thật xinh đẹp nhưng cậu lại thấy cô thật đáng thương. Có thể người ta thấy cô lạnh nhạt, kiêu căng nhưng cậu lại thấy cô thật mạnh mẽ và can đảm.
Phải sống trong sự bao bọc của kẻ thù đã giết hại cả nhà mình thật không dễ dàng gì. Vì vậy cậu nguyện ý ở cạnh bảo vệ cô, che chở cô, yêu chiều cô, làm cô vui vẻ. Chỉ là trong lòng cô, dù cậu có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ có thể là bạn thân mà thôi.
Cậu biết cô có cảm tình với anh Mạc. Cậu biết cô đã từng phải đấu tranh tâm lý vô cùng cực khổ giữa yêu và hận. Cậu biết cô dù có chọn con đường trả thù thì tâm vẫn luôn hướng về anh Mạc. Cậu biết, biết hết chứ. Chỉ là tình cảm thì sao mà kiềm chế được đây?
Cô bá đạo bắt nạt cậu, cô vui vẻ trò chuyện với cậu, cô cam đảm bảo vệ cậu trước sự toan tính của Ngô gia... Tất cả đều khiến cậu không thể dứt bỏ được thứ tình cảm này.
Cô rời đi đồng nghĩa với việc cậu chẳng còn gì cả. Chẳng còn người quan tâm hỏi han; chẳng còn người ngày đêm cãi vã vui vẻ; chẳng còn người để cậu yêu chiều, chăm sóc.
"Aaaaa... Vương Thiện. Bà lăn về đây cho tôi. Lăn về đây. Bà nghe rõ không hả?"
Ngô Duy không thể kiềm chế cảm xúc, tức giận đấm vào trong nước. Cậu rũ mắt, mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước lóng lánh, bên khóe mắt còn vương một vệt nước kéo dài. Cậu thủ thỉ:
"Về đi... Tôi... nhớ bà rồi."
Ngày Ngô Duy rời đi cũng chỉ có Tả Mạc và Ngữ Hàn Phong tới tiễn.
Tả Mạc tuy nói là không ưa cậu em này nhưng thực ra hắn cũng không ghét cậu. Lần trước chỉ vì quá tức giận khi Vương Thiện rời đi nên hắn mới trở lên điên cuồng như vậy mà thôi.
Tả Mạc đưa tay lên đầu Ngô Duy, cố tình xoa mạnh khiến tóc cậu rối bù rồi mới nói:
"Học cho tốt. Về đây rồi tôi cho học việc ở tập đoàn chính của Tả gia."
"Anh..."
Còn chưa để Ngô Duy nói lời cảm kích Tả Mạc đã quay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Tả Mạc, Ngô Duy khẽ thở dài:
"Anh ấy trông có vẻ hốc hác."
Ngữ Hàn Phong liếc nhìn cái người vừa rời đi rồi lại nhìn qua cậu bạn của mình, nói:
"Cậu cũng như vậy thôi. Vương Thiện rời đi là mấy người mất hết sức sống. Thôi, đi xa nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi còn có việc, về trước đây."
"Ừ. Tạm biệt."
Ngữ Hàn Phong rời đi, Ngô Duy lại ngồi thẫn thờ nghe nhạc trên hàng ghế chờ.
Chợt một bên tai nghe của cậu bị gỡ ra, một cô gái trẻ đứng trước mặt cậu, tươi cười chào hỏi:
"Xin chào, Ngô Duy. Đoán được mình là ai không?"
Ngô Duy đưa mắt nhìn. Cô gái này có mái tóc đen nhánh, mắt đeo kính cận dạng tròn, gương mặt phúng phính dễ thương nhưng dáng người lại rất thanh mảnh chứ không béo tròn. Cô mặc một bộ váy trắng dài quá gối càng tăng thêm vẻ dễ thương vốn có của mình.
"Chúng ta quen nhau?" - Ngô Duy hồ nghi hỏi.
"Không quen." - Cô gái đó hồn nhiên đáp lại, miệng vẫn nở nụ cười tươi.
"Đã không quen thì đừng làm phiền tôi."
Ngô Duy giật lại tai nghe trên tay cô gái. Cậu còn chưa kịp đeo lại thì cả hai bên tai nghe đều đã bị cô gái đó giật lấy. Cậu chau mày, không vui hỏi:
"Muốn gì?"
"Ngô Duy đáng ghét. Sao cậu có thể không biết fan hâm mộ số một của cậu vậy hả?"
"Fan hâm mộ?"
Cô gái đó ngật đầu chắc nịch:
"Đúng. Chính là fan hâm mộ. Không những hâm mộ mà mình còn crush cậu nữa kìa."
Ngô Duy nhìn cô ta, chớp chớp mắt vài cái rồi cương quyết nhắm mắt nghỉ ngơi, tạm thời không cho ý kiến. Fan hâm mộ của cậu cũng đâu chỉ có mình cô gái này.
Cô gái đó thấy bản thân bị xem nhẹ thì liền phồng má, tiến sát lại gần Ngô Duy, ương ngạnh giựt lấy cổ áo cậu, kéo cậu sát lại mình, gằn từng tiếng:
"Ngô Duy, Vũ Minh Nguyệt này vô cùng thích cậu, cực kỳ thích cậu. Vì vậy mình quyết định từ giờ trở đi sẽ theo đuổi cậu."
Ngô Duy: "... Hể???"