Đêm của sự im lặng. Ngoài tiếng gió cũng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.
Xe cứu thương vừa tới thì một chiếc môtô lạ cũng dần xuất hiện. Tất cả chỉ kịp cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ xẹt qua, Tả Mạc cùng chiếc môtô đã dừng lại trước mắt.
Tức giận ném mũ bảo hiểm xuống đất, Tả Mạc một thân hàn khí bước nhanh tới khiến không ai dám lại gần. Với mái tóc bị vò rối, đôi mắt mang sát khí đen đặc cùng chiếc áo sơ mi xộc xệch và phần cà vạt bị kéo lỏng Tả Mạc cứ thế thẳng chân đá mạnh khiến Ngô Duy bị bất ngờ mà lăn ra xa mấy vòng.
Hắn ngồi xuống cạnh Vương Thiện, cẩn thận gỡ từng mảnh thủy tinh không găm vào người cô ra. Nếu để ý sẽ thấy bàn tay hắn đang run lên từng hồi.
Thật may, vết thương trên đầu đã được cầm máu.
Các bác sĩ cũng rất nhanh chạy vào, gặp được cảnh này thì hoảng hốt không thôi. Một người lại một người nhanh chóng chạy lại, mặc kệ Tả Mạc là ai cũng bị đuổi tránh ra xa.
Tả Mạc không tức giận, chỉ thâm trầm nhìn đám người mặc blue trắng đang cố gắng xử lý vết thương cho cô. Trên người cô không chỗ nào là không bị thương.
Vết rách ngay trên trán khiến máu theo gương mặt chảy dọc qua sống mũi nhìn vô cùng nhức mắt; phần lưng bị thủy tinh găm vào từng mảng lớn nhỏ loang lổ máu; một chân bị thanh sắt đè đến sưng tím thế nhưng hai tay cô vẫn gắt gao dùng áo ngoài của hắn ôm lấy Tô Nhiên Nhiên, bảo vệ cô ta an toàn.
Hai tay Tả Mạc vô thức siết chặt. Ngô Duy đang xoa bóp cánh tay phía sau nhìn mà hoảng sợ, bất giác lùi ra xa thêm mấy bước.
Cú đá ban nãy, cậu chịu. Cũng vì cậu không bảo vệ tốt cho Vương Thiện nên anh họ mới giận dữ như vậy. Chỉ đá một cái là đã quá nhân nhượng với cậu rồi.
Vì sợ nhiều người nhiều chuyện nên nhà trường đã cho hầu hết học sinh ra về. Xung quanh ngoài Tả Mạc, Ngô Duy, Ngữ Hàn Phong cũng chỉ còn lại vài thầy cô giáo có gia thế.
Theo tình trạng của Vương Thiện hiện tại, những mảnh vỡ thủy tinh găm trên người cô rất có thể sẽ bị ngoại lực bên ngoài tác động và làm rách đến những vị trí nguy hiểm nên các bác sĩ không còn cách nào khác phải thực hiện một cuộc tiểu phẫu ngay tại đây.
Người của Tả gia rất nhanh chóng có mặt dọn dẹp, khử trùng; cả Cảnh Thác cũng được gọi tới chỉ huy và giám sát cuộc tiểu phẫu.
Tầm mắt bị ngăn cách bởi một lớp vải xanh khiến tâm trạng Tả Mạc càng thêm căng thẳng cực độ. Hắn đứng đấy, gương mặt góc cạnh lúc này càng thêm nghiêm nghị, chân mày xô lại, môi mím thành một đường thẳng tắp. Tất cả lo âu, buồn bực, tức giận đều không thể che giấu.
Ngô Duy ở phía sau tâm tình cũng vô cùng khó chịu, cứ đi đi lại lại không ngừng, được một lúc lại ngó về nơi đang diễn ra cuộc tiểu phẫu.
Có lẽ người bình tĩnh nhất ở đây là Ngữ Hàn Phong. Sau khi xem xét hết một vòng quanh đây, cậu mới tiến lại gần Tả Mạc, chắp tay ra sau lưng, thẳng mắt nhìn lớp vải xanh, nói:
"Tả thiếu gia. Anh có định bao che cho Tô gia hay không?"
"Cậu nhìn được gì rồi?"
Ngữ Hàn Phong Như có như không liếc về mấy thanh sắt đã được đặt nằm gọn ở một bên, chỉ:
"Ở đó... bị tháo mất hai chốt cố định."
Tả Mạc theo hướng tay Ngữ Hàn Phong đưa mắt nhìn rồi không nhanh không chậm trả lời:
"Thứ tôi cần là bằng chứng."
"Sẽ có cho anh ngay thôi."
Nói đoạn Ngữ Hàn Phong xoay người rời đi. Trước khi đi còn cố tình ghé tai Ngô Duy nói nhỏ điều gì đó. Chỉ thấy Ngô Duy gật đầu rồi tiến lại gần Tả Mạc, dùng ánh mắt kiên định nói:
"Anh, để em điều tra. Em nhất định không để Vương Thiện chịu thiệt."
Tả Mạc phẩy phẩy tay, lạnh nhạt đáp:
"Đi đi. Ngô gia nằm trong tay cậu."
Ngô Duy nhìn qua lớp vải xanh rồi ngay lập tức rời đi.
Không khí lại rơi vào im lặng. Ở đây, Tả Mạc không lên tiếng thì không một ai dám làm bừa.
Sau gần một tiếng, cuộc tiểu phẫu thành công, Vương Thiện được đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện để làm phẫu thuật chính lấy hết những mảnh vụn thủy tinh còn sót lại trong cơ thể.
Trước khi rời đi Tả Mạc còn tràn đầy lãnh ý cảnh cáo:
"Nếu Vương Thiện xảy ra chút gì bất trắc tôi không ngại trở mặt với mấy người."
Câu này thành công khiến trái tim của các thầy, cô giáo ở đây như bị ai đó hung hăng ném xuống đất rồi giầy xéo lên một lượt. Ai nấy đều âm thầm chân thành mà cầu nguyện cho Vương Thiện được bình an.
---
Ngoài phòng phẫu thuật, Tả Mạc ngồi trên hàng ghế lạnh, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau thật chặt. Hắn bây giờ ngoài lo lắng cũng chỉ còn tức giận.
Lo lắng đương nhiên là vì Vương Thiện vẫn còn đang phải làm phẫu thuật trong đó. Còn tức giận lại là vì cô dám tự làm tổn hại đến bản thân.
Hắn đương nhiên biết rõ bản chất mưu mô của Tô Nhiên Nhiên. Nhưng hắn tin chắc dù cô ta có bao nhiêu âm hiểm thì cũng không có cách nào đấu lại Vương Thiện. Lần này chỉ có thể là do Vương Thiện tự động sa bẫy. Biết nguy hiểm mà vẫn tiến tới? Cô rốt cuộc đang muốn làm chuyện quái quỷ gì?
Đèn báo phẫu thuật vụt tắt, Cảnh Thác cùng bác sĩ đi ra, tiến tới gần Tả Mạc, thông báo:
"Thiếu gia. Cuộc phẫu thuật thành công, giờ Vương Thiện sẽ được chuyển qua phòng tĩnh dưỡng."
Tả Mạc không lên tiếng, chỉ âm thầm thở ra một hơi dài.
Cảnh Thác gật đầu với bác sĩ để ông ta rời đi rồi ngồi xuống cạnh Tả Mạc:
"Thiếu gia. Vương Thiện không phải là người nhân từ đến mức có thể hi sinh bản thân để cứu Tô Nhiên Nhiên."
Tả Mạc đưa tay day day huyệt thái dương, mệt mỏi trả lời:
"Tự tôi biết. Cậu điều thêm vài người bí mật canh giữ phòng bệnh của cô ấy. Có gì không ổn liền báo lại."
Nói đoạn hắn đứng dậy, hướng phòng bệnh của Vương Thiện mà đi tới. Tâm trạng lo lắng chưa một giây nào mất đi.
Vương Thiện, dù em có kế hoạch gì thì tôi cũng sẽ không để em thực hiện. Cả đời này em phải ở bên tôi.