Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 10: Vị hôn thê???




Thế giới lưu chuyển, ngọt ngào không phải là tất cả.

Một người cầm súng hướng tới. Một người lại ung dung đặt tim mình ra trước họng súng.

Một người là cây xương rồng gai góc, hứng chịu bão cát, khô nóng. Một người lại hóa cánh hoa kiên cường, tự nguyện đâm mình vào gai nhọn, cùng chịu cát bụi.

Người cầm súng là cô, cây sương rồng gai góc cũng là cô. Nhưng cô không thể vì trái tim ấm áp kia mà hạ súng, càng không thể vì một cánh hoa mà bẻ gẫy toàn bộ gai nhọn.

Không phải không động tâm. Chỉ là không thể tiến tới.

Qua một lớp mặt nạ, nước mắt thiếu nữ âm thầm rơi.

---

Bóng tối nặng nề bao phủ. Xuyên qua màn đêm, mờ mờ sau làn khói thuốc là một dáng người đen đặc, yên lặng như đang hòa làm một với trời đêm. Trên tay hắn, một chiếc mặt nạ lão trư đơn độc nhoẻn miệng cười.

"Đã muốn đi rồi sao?"

---

Vương Thiện cả đêm không ngủ nên sáng sớm cảm thấy có chút không khỏe, gương mặt cũng tiều tụy đi mấy phần.

Tả Mạc trông thấy cũng không nói gì nhiều chỉ bảo dì Dung pha cho cô một cốc sữa nóng.

Hắn nhìn cô, phiền muộn lắc đầu. Chính hắn đêm qua cũng không ngủ.

Tả Mễ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức phát hiện ra cái loại không khí ngột ngạt hiếm thấy. Chau mày, cô khó hiểu hỏi:

"Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Gần như là cùng một lúc, cả hai âm giọng lạnh nhạt vang lên.

"Hửm...?!!!" - Tả Mễ nhíu mày càng sâu. Rõ ràng là có chuyện gì đó.

Tả Mễ vốn muốn truy hỏi tiếp nhưng từ ngoài cửa cái người gần nửa năm trời không đặt chân về nhà lại đang chầm chậm bước vào.

"Cha...?"

Tả Khiên Hổ gật đầu với Tả Mễ rồi kêu người làm thêm một phần đồ ăn.

Ném áo khoác ra sau ghế, gã mệt mỏi day trán.

Vương Thiện hơi ngẩng đầu, im lặng nhìn Tả Khiên Hổ. Một đòn tối qua của cô quả thực khiến ông ta phải trở về.

"Cha. Xảy ra chuyện gì sao? Trông cha mệt mỏi quá."

Tả Mễ rót một cốc nước lọc đưa tới cho Tả Khiên Hổ rồi đứng sau bóp vai cho gã.

Tả Khiên Hổ không trả lời. Gã xoay xoay chiếc cốc thuỷ tinh, mắt nhìn vô định.

Tối qua khi gã đang trái ôm phải ấp hai đại mĩ nhân ở hộp đêm thì điện thoại cứ reo báo tin nhắn không ngừng. Bực bội nhìn qua màn hình, chân mày gã lập tức xô lại.

Người gửi: Vương Thiện.

Sáu tin nhắn, năm tấm hình. Hình thứ nhất, Wendy đang đánh đàn. Hình thứ hai, Wendy cùng người đàn ông kia người đàn người hát, hạnh phúc đến đáng ghét. Hình thứ ba, Wendy cùng con trai con gái và người chồng mà cô chọn vui vẻ làm một nhóm nhạc gia đình. Hình thứ tư, Wendy cùng cả nhà trong phòng bếp làm cơm. Và cuối cùng là bức hình Wendy đang cùng chồng mình tay trong tay, sưởi nắng trên bãi cỏ xanh.

Từng tấm từng tấm đều như những nhát dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim tràn ngập yêu thương mà gã dành cho Wendy. Tới cuối cùng nụ cười của Wendy lại bị chính gã cướp đi. Tới cuối cùng người hại Wendy lại chính là gã.

Tin nhắn thứ sáu là một lời cảnh cáo đầy tính uy hiếp: [Nếu ông còn không quay về, tôi sẽ đều đặn gửi chúng cho ông.]

Mỗi ngày đều gửi những tấm ảnh này cho gã? Không, gã sao có thể ngày ngày nhìn Wendy hạnh phúc bên người ấy. Gã sao có thể chấp nhận nhìn thanh mai trúc mã của mình yêu thương một người đàn ông khác.

Tuy nói khi Vương Thiện gửi tin đến gã có thể lựa chọn không xem nhưng gã lại rất tò mò, tò mò không biết cuộc sống của Wendy những năm tháng ấy đã diễn ra như thế nào. Có từng nhớ đến gã hay không? Vì vậy gã quyết định quay về. Dù sao nơi này cũng là nhà của gã cơ mà.

Tả Mạc không động đũa chỉ chăm chăm nhìn Vương Thiện. Có phải cô lại chuẩn bị leo lên người cha hắn?

Nhưng không, Vương Thiện chỉ lẳng lặng ăn xong phần của mình, uống cạn cốc sữa nóng rồi nhàn nhạt thông báo:

"Từ nay tôi sẽ đi cùng Ngô Duy."

Sau đó cô rời khỏi bàn ăn, cầm cặp bước ra cửa.

Trong phòng ăn, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống dấu âm. Tả Mạc u ám nhìn về phía cửa. Cô đang tạo khoảng cách với hắn?

Tả Khiên Hổ hoàn toàn bị sự lạnh nhạt của Vương Thiện làm cho bất ngờ. Thường ngày không phải là sẽ nhảy lên người gã làm loạn à? Gã quay qua hai đứa con của mình, nhanh chóng đặt câu hỏi:

"Dạo này con bé thế nào?"



Tả Mễ khó hiểu chau mày:

"Đến hôm qua con còn thấy Tiểu Thiện rất tốt. Không hiểu sao nay lại thành ra như vậy. Tả Mạc, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tả Mạc thu lại tầm mắt, cười nhạt nhưng không nói.

Có vẻ cô có kế hoạch trả thù mới rồi. Đến cả cha hắn cũng bị cô âm thầm dùng kế lôi về.

---

Ngô Duy đợi ngoài cửa được một lúc thì cũng thấy Vương Thiện đi ra. Cậu nhăn nhó, gầm lên:

"Con bà nó, Tiểu Thiện. Biết ông đây đợi lâu lắm rồi không hả?"

Vương Thiện nhìn đến vẻ mặt "ông đây phải cắn chết bà" của Ngô Duy thì tâm tình tốt lên không ít. Cô dơ tay, cuộn thành nắm đấm, đe dọa:

"Ông đang gầm lên với ai đấy? Muốn chết à?"

Ngô Duy lập tức lấy câu "im lặng là vàng" làm tiêu chí hàng đầu. Đùa cậu đấy à? Bà cô này mà đem cậu ra luận võ thì có mười cái mạng cũng bị cậu phung phí ném đi.

Sau khi an ổn trên chiếc môtô đỏ rực của Ngô Duy, Vương Thiện mới gục đầu vào lưng cậu, thở dài mệt mỏi.

Cảm giác được tâm trạng không ổn định của cô gái phía sau, Ngô Duy lập tức cho xe chạy chậm lại, hỏi:

"Sao vậy?"

"Này, từ nay ông làm tài xế cho tôi nhé!"

Nghe thấy yêu cầu này của Vương Thiện, Ngô Duy khẽ chau mày. Tả Mạc dạo này không có ra nước ngoài mà có đi thì cũng sẽ đích thân gọi điện báo cậu đến đón cô. Bởi bình thường nếu không có việc gì thì Tả Mạc chính là người đưa cô đi học. Vậy nên sáng nay nhận được điện thoại của cô cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Giờ cô còn kêu cậu ngày nào cũng tới thì...

"Có chuyện gì? Có thể chia sẻ không?"

Vương Thiện cười khổ:

"Ngô Duy. Đừng hỏi có được không?"

"Được... Nhưng này..."

"Hửm..."

"... Dù có xảy ra chuyện gì thì bà vẫn luôn có tôi."

---

Trong lớp học nhộn nhịp Ngô Duy yên lặng ngắm nhìn cô gái đang thất thần bên cạnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ sáng tới giờ tâm trạng của Vương Thiện luôn trong tình trạng không ổn định. Thật không rõ cô đang buồn hay đang tức giận nữa.

Thế nhưng cảnh này rơi vào mắt lũ bạn cùng lớp lại là hotboy của bọn họ đang không ngừng cầu tình yêu của nữ hoàng băng giá trong vô vọng. Đáng thương vô cùng.

Lúc này lớp trưởng - một nam sinh với vẻ đẹp mật ngọt đang cầm một tập đề bước vào lớp. Cậu đặt tập đề ngay ngắn trên bàn giáo viên rồi mỉm cười thông báo:

"Lớp mình lát nữa sẽ chào đón một cô bạn mới đấy nhé."

Tức thì tất cả mọi người trong lớp đều bắt đầu hào hứng hỏi han, bàn tán.

"Có xinh không vậy lớp trưởng?"

"Xinh lắm."

"Uầy. Nhưng chắc chắn không đẹp bằng hotgirl nổi loạn của chúng ta rồi."

"Đúng vậy. Vương Thiện chưa một năm nào ghi tên thi nữ sinh thanh lịch của khối nhưng vẫn luôn là hotgirl đứng đầu đó thôi."

"Cũng chưa chắc à. Núi cao còn có núi cao hơn. Cứ chờ đó mà xem."

Cuộc tranh cãi cứ như vậy mà chia làm hai phe. Một phe hết lòng ủng hộ Vương Thiện. Phe kia mặc dù chưa biết mặt mũi của cô gái sắp tới ra sao nhưng cũng hết lòng tin tưởng, mong muốn cô ta hạ cái danh hotgirl đứng đầu của Vương Thiện.

Ngô Duy nghe mà ngán ngẩm. Lần nào có nữ sinh mới tới lớp cậu cũng đều xảy ra loại chuyện này. So thì cứ so, đố kỵ thì cứ tiếp tục đố kỵ đi. Dù sao thì con BFF nhà cậu cũng chưa từng bị bất kì ma mới nào vượt mặt.

---

"Cái gì?"

Tả Mạc hét lên đầy tức giận. Hắn là vừa nghe được chuyện gì?

"Lập lại."



Tiếng nói rét lạnh như Tu La đòi mạng của Tả Mạc khiến Cảnh Thác bủn rủn cả chân tay. Tại sao anh vừa được Hoàng Phỉ cứu ra từ Địa Bang chưa được hai tiếng đã lại phải đối mặt với vị sát thần này rồi?

Cảnh Thác ngần ngừ một lúc, lựa chọn từ ngữ thích hợp nhất rồi mới hé răng báo cáo:

"Thiếu gia. Tô Nhiên Nhiên đã về nước. Và... Và... còn là bạn cùng lớp của Vương Thiện."

Tức thì không khí xung quanh phòng trở nên nặng nề, ngột ngạt.

Bàn tay nam tính mạnh mẽ siết chặt.

"Chết tiệt!" Cô ta sớm không về, muộn không về lại về đúng lúc này là có ý gì chứ?

Cảnh Thác lén nhìn lên gương mặt đang dần lạnh đi của thiếu gia nhà mình mà lòng thầm than không ổn. Chết rồi. Chết rồi. Thiếu... Thiếu gia, anh có nổi giận thì tìm đúng cá mà chặt nha, đừng... đừng có đem thớt tôi đây ra chém đấy...

Cùng lúc đó, lớp học của Vương Thiện chợt rộ lên khi nhìn thấy nhan sắc của cô bạn mới tới.

Đẹp! Rất đẹp!

Nếu Vương Thiện được coi là một cô gái có nét đẹp trưởng thành, phóng khoáng thì cô gái này lại mang theo nét dịu dàng, mỏng manh đặc trưng của những cô tiểu thư trong gia đình gia giáo.

Mái tóc đen nhánh bỏ xõa như thác nước chảy loạn sau lưng. Đôi mắt to, tròn linh động nhìn đến đáng yêu. Sống mũi cao, môi đỏ mọng, làn da trắng mịn. Tất cả những gì đẹp nhất đều hội tụ trên người cô gái ấy khiến cô ta như một tiên nữ giáng trần.

Ngô Duy xém chút té ghế. Cậu đen mặt thốt lên:

"Tiểu Thiện. Cô ta đẹp vl ra ý."

Như có một nút mở, cả lớp lại bàn tán dữ dội. Vẫn là cái chủ đề giữa Vương Thiện và cô bạn mới này ai xinh đẹp hơn.

"Ôi. Thế này thì ngang ngửa với Vương Thiện rồi."

"Ngang ngửa gì chứ. Người ta rõ ràng là đẹp hơn Vương Thiện gấp mười lần ấy chứ."

Cô giáo: "..."

Một đám fan não tàn của Vương Thiện nghe được liền bĩu môi, phản bác:

"Đẹp cái nỗi gì. Không thấy Vương Thiện nhà chúng ta còn chẳng thèm để cô ta vào mắt hay sao?"

Đồng loạt cả lớp quay qua nhìn Vương Thiện - cái người nãy giờ đều nhìn ra cửa sổ. Quả thật là không thèm quan tâm luôn.

Vương Thiện thực ra là còn không để ý rằng lớp mình vừa có thêm một thành viên mới ấy chứ. Cô chỉ là đang thất thần soạn hết lại kế hoạch trả thù trong đầu một lượt mà thôi. Lần này cô nhất định phải thành công. Phải khiến tên chó già Tả Khiên Hổ ấy sống không bằng chết.

Cô gái trên bục giảng nở một nụ cười thân thiện:

"Xin chào các bạn. Mình là Tô Nhiên Nhiên. Mình mới chuyển từ bên Mĩ về nên còn nhiều điều chưa biết. Mong mọi người giúp đỡ."

Tiếng nói nhẹ nhàng, thanh thuần của Tô Nhiên Nhiên đã thành công xuyên trúng biết bao trái tim của nam sinh trong lớp, trừ một số người. Một số fan boy của Vương Thiện chỉ khẽ liếc mắt nhìn lên rồi lại tụm lại chơi game. Có gì mà phải kích động? Giọng nói của Vương Thiện còn hay hơn nhiều.

Ngô Duy: "Tô Nhiên Nhiên? Nghe quen thế nhỉ?"

Lúc này, một nam sinh quá khích hét lên:

"Nhiên Nhiên. Không biết cậu đã có người yêu chưa?"

Các nam sinh khác cũng hùa theo khiến lớp học náo động đến không tưởng.

Lúc này Vương Thiện mới bị tiếng ồn lôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô đưa mắt lên bục giảng, nhàn nhạt hỏi:

"Ai vậy?"

Ngô Duy chưa kịp trả lời thì lớp trưởng - người đang ngồi ở bàn trên quay xuống, cười nhẹ:

"Người mới tên Tô Nhiên Nhiên. Mà Vương Thiện không cần bận tâm. Trong lòng tôi và rất nhiều người khác vị trí hotgirl đứng đầu vĩnh viễn dành cho cậu."

"Ừ." - Vương Thiện hờ hững đáp.

Hotgirl hay không với cô cũng đâu có ý nghĩa gì.

Tô Nhiên Nhiên khẽ liếc mắt về phía Vương Thiện, miệng cười đến hạnh phúc, trả lời câu hỏi của nam sinh ban nãy:

"Mình chưa có người yêu. Nhưng mình là vị hôn thê của thiếu gia họ Tả - Tả Mạc."

Cả lớp: "..."

Vương Thiện hơi chau mày:

"Vị hôn thê???"