“Cậu buông tôi ra được rồi đấy!”
Trần Huấn Du kéo Tạ Ninh đi ra xa một khoảng rất lớn từ khu vực bán đồ ăn vặt sang khu vực bán thú nhồi bông, Trần Huấn Du trầm mặc không nói gì dùng lực tay mạnh bạo giữ lấy cổ tay Tạ Ninh. Tạ Ninh lúc đầu hơi bàng hoàng nhưng lúc sau cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Dù sao khi so sánh với Trần Huấn Du thì Thẩm Đoá Vi phiền phức hơn nhiều.
“Trần Huấn Du, cậu định kéo tôi đi đâu?” Thấy Trần Huấn Du không chịu buông cánh tay mình ra, Tạ Ninh cố gắng ghì hai chân xuống nền gạch màu trắng sữa của cửa hàng tiện lợi, tay phải cố đẩy tay của Trần Huấn Du ra nhưng không thành.
Trần Huấn Du đột ngột hơi sững lại, quay mặt lại, lúc này Tạ Ninh mới nhìn rõ được ánh mắt hệt như chim ưng của Trần Huấn Du, môi hắn có chút cong lên, chân mài nhíu lại như sắp chạm vào nhau. Cả gương mặt hơi chút tức giận đáng sợ. Tạ Ninh nói tiếp
“Sao đây? Muốn ăn đòn à?”
Trần Huấn Du buông lơi tay Tạ Ninh xuống, Tạ Ninh cảm thấy nơi bị nắm lành lạnh vì không còn hơi ấm bàn tay của Trần Huấn Du. Trần Huấn Du mặc chiếc áo thun mỏng màu nâu, khá ít hoa văn, chỉ có một dòng chữ phía trước, chiếc áo ngắn tay lộ ra đôi cánh tay có phần to hơn bình thường.
“Cậu thương cảm cô ta?” Trần Huấn Du tiến lại gần Tạ Ninh, áp sát gương mặt cúi xuống nhìn Tạ Ninh đang chỉnh lại tay áo “Chẳng phải cậu không thích cô ta sao?”
Tạ Ninh ngước mặt lên thì chạm ngay nét mặt bừng bừng của Trần Huấn Du, Tạ Ninh cảm nhận được hơi thở có phần dồn dập của người trước mặt, Tạ Ninh hơi giật mình, nheo mắt đáp “Thương cảm cái đéo gì? Trần Huấn Du rốt cuộc cậu muốn nói gì? Toàn những thứ xáo rỗng vớ vẩn”
“Xáo rỗng? Vớ vẩn?” Trần Huấn Du hỏi lại, hai tay chạm vào hai vai của Tạ Ninh, Tạ Ninh hơi rụt người lại nhưng không thoát ra được
“Cậu bị điên à? Mau thả tôi ra!” Tạ Ninh dùng dằn di chuyển phần trên, nhưng Trần Huấn Du ngày càng dùng sức, Trần Huấn Du mấp mấy môi
“Cậu không thành thật!” Giọng Trần Huấn Du thay đổi đột ngột từ sắc lạnh thành trầm ấm “Mặt cậu đỏ, cậu nấc cục, vành tai cậu giật nhẹ liên tục, tay ra mồ hôi. Tất cả phản ứng đó đều cho thấy cậu có cảm xúc gì đó với học nữ kia”
“Sao cậu…?” Tạ Ninh nhìn thẳng Trần Huấn Du hỏi
Trần Huấn Du tiếp lời “Lúc nhỏ, mỗi khi cậu nói về người cậu thích, cậu đều sẽ như vậy. Cậu vẫn như cậu của năm sáu tuổi, không một chút thay đổi”
“Lúc nhỏ, tôi…?” Tạ Ninh lầm thầm trong đầu, chuyện lúc nhỏ kể cả cậu cũng không nhớ rõ, sao tên này lại nhớ rõ ràng và chính xác đến vậy. Quả thật mỗi khi nhắc đến học nữ kia Tạ Ninh đều có phản ứng sinh lý như vậy nhưng chẳng phải với Trần Huấn Du cậu cũng vậy sao.
Trần Huấn Du đảo mắt một vòng, giờ đây, mặt của Tạ Ninh cũng đang đỏ lự, vành tai hồng giật nhẹ hai cái, hơi thở không đều đặn.
Trần Huấn Du thả nhẹ vai Tạ Ninh ra, nhắm mắt thở dài “Được rồi, do tôi suy nghĩ quá nhiều thôi!”
Tạ Ninh cảm nhận được rõ ràng hơi nóng trên người của Trần Huấn Du đã hạ xuống, Trần Huấn Du quay lưng đi, hai tay buông lơi kiểu bất cần. Tạ Ninh lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cái tên trước mặt nghĩ hắn thích Thẩm Đoá Vi sao? Thì liên quan gì đến Trần Huấn Du? Tại sao Trần Huấn Du lại phản ứng mạnh như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tạ Ninh lấy tay phải vò mạnh sau gáy nói với theo sau bóng lưng của Trần Huấn Du
“Tôi không thích Thẩm Đoá Vi, một chút cũng không. Bỏ ngay cái suy nghĩ ấu trĩ của cậu đi!”
Tạ Ninh cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, nhưng sâu trong tâm khảm cậu quyết phải nói một cái gì đó cho người trước mặt hiểu. Trần Huấn Du không quay đầu lại nhưng đã nhẹ nhõm hai vai buông một câu nói nhẹ nhàng “Tôi biết rồi!”
“Học sinh mới” Quang Vinh Tự, Lăng Thuyên và Đinh Hùng từ xa thấy Trần Huấn Du nên réo gọi “Tụi tôi mua xong đồ rồi này, cậu mua được gì chưa?”
Trần Huấn Du nhìn theo tiếng gọi, nảy giờ cậu cứ đi theo quan sát nhất cử nhất động của Tạ Ninh và cô gái kia nên chưa mua được gì. Trần Huấn Du lại gần ba người kia đáp “Chưa hẳn là mua được”
“Thôi không sao, tụi tôi có mua cho phần của cậu với Tạ Ninh nữa nè” Lăng Thuyên vỗ vai Trần Huấn Du. Lăng Thuyên khá cao, ngang ngửa Trần Huấn Du, đeo kính, gương mặt góc cạnh làm nhiều bạn nữ xao xuyến, da hơi ngâm, giọng nói hết sức ấm. Một school boy chính hiệu.
“Ể, Tạ Ninh mày mua xong chưa?” Quang Vinh Tự thấy Tạ Ninh đứng phía xa đang suy nghĩ gì đó
Tạ Ninh đi qua nhóm người đang mang túi to túi nhỏ, Tạ Ninh đeo lại chiếc khẩu trang đen đáp “Không có gì vừa mắt”
“Được rồi, được rồi, rủ mày đi chủ yếu cho có mặt vậy thôi” Quang Vinh Tự quàng vai bá cổ Tạ Ninh “À phải rồi, nảy giờ hai người có gặp La Mẫn Trúc hay không?”
Tạ Ninh và Trần Huấn Du đều lắc đầu. Thì từ xa nghe tiếng gọi “Quang Vinh Tự, Đinh Hùng giúp tao!”
Người từ xa tiến lại là La Mẫn Trúc hai tay cầm tầm hơn năm túi nhỏ, trên mình còn ôm theo một túi lớn. Ai nấy cũng há hốc mồm kinh ngạc
La Mẫn Trúc kêu to “Còn đứng ngay ra đó làm gì? Xách đồ giúp bổn cô nương”
Trên tay của Quang Vinh Tự, Lăng Thuyên và Đinh Hùng cũng khá nhiều đồ rồi, ba người định lại gần giúp thì Tạ Ninh đã tới trước lấy hai túi nhỏ đưa cho Trần Huấn Du, Trần Huấn Du theo phản xạ cầm lấy, Tạ Ninh thì cầm một túi lớn và hai túi nhỏ.
“Chị Trúc, chị định mở tiệm tạp hóa à?” Quang Vinh Tự lắc đầu ngao ngán
“Đúng đó, Chị Trúc. Mình đi có hai ngày một đêm thôi mà!” Đinh Hùng cũng thắc mắc
"Tụi mày không phải con gái nên không biết " La Mẫn Trúc đứng chống tay vào eo thở hồng hộc “Còn chưa mua đủ nữa đó”
Quang Vinh Tự, Đinh Hùng và Lăng Thuyên bất ngờ nghiên cả mồm, Trần Huấn Du và Tạ Ninh mặt không biến sắc.
“Tạ Ninh, sao mặt mày đỏ vậy?” Quang Vinh Tự hỏi to khi cả đám ra khỏi cửa hàng tiện lợi “Mày bị sốc nhiệt à?”
Trần Huấn Du hơi nghiên mặt, quả thật mặt của Tạ Ninh đỏ thật. Tạ Ninh cũng không hiểu, từ lúc Trần Huấn Du đặt tay lên vai dùng sức siết lấy bả vai thì cậu đã thấy người hơi khó chịu, tim hơi nhói. Cậu không hiểu đây là cảm giác gì, lúc gặp Thẩm Đoá Vi cũng chưa bằng một phần mười của cảm giác lúc Trần Huấn Du chạm vào người, cảm giác y như bị điện giật.
Tạ Ninh chưa kịp trả lời thì một bàn tay to lớn hơi lạnh chạm vào trán trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người. Trần Huấn Du áp sát bàn tay vào trán, rồi di chuyển xuống má của Tạ Ninh.
Tạ Ninh bất ngờ ngã đầu về phía sau, chỉ kịp nói một tiếng “Cậu…!”
Trần Huấn Du đã rụt tay lại đáp “Xin lỗi, tôi tưởng cậu bị sốt, nhưng không phải. Chắc tại hôm nay trời nóng quá thôi!”
Quang Vinh Tự và La Mẫn Trúc hơi kinh hồn bạc vía, lần cuối cùng có đứa chạm vào người Tạ Ninh đặc biệt là mặt thì đứa đó đã bị Tạ Ninh đánh cho trật luôn khớp tay và gãy hai ngón tay.
“Hề hề…” Quang Vinh Tự vỗ nhẹ vào lưng Tạ Ninh, thấy Tạ Ninh cũng không lấy gì làm tức giận nên cậu nói tiếp “Vậy thì tốt rồi người anh em, ngày mai đi cắm trại rồi mà lỡ hôm nay mày bệnh thì phiền phức lắm!”
Tạ Ninh hất nhẹ tay Quang Vinh Tự ra “Tao đâu có yếu đến vậy!”
“Ừm, ừm” Quang Vinh Tự gật đầu.
“Giờ cũng còn sớm” La Mẫn Trúc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại hiện 17h57 “Hay tụi mình đi ăn đi?”
“Được đó, được đó!” Đinh Hùng và Lăng Thuyên gật đầu tán thành.
“Tao biết một quán mới mở bán thịt sườn ngon lắm” Quang Vinh Tự ra ý tưởng “Để tao dẫn tụi mày đi vừa hay đang khuyến mãi, Tạ Ninh, Học sinh mới đi chung luôn nhé?”
Lần nữa, Trần Huấn Du lại hướng ánh mắt về phía Tạ Ninh đang đứng, dáng điệu Tạ Ninh hết sức chán chường. Bốn người còn lại cũng nhìn theo ánh mắt của Trần Huấn Du. Tạ Ninh đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại thì nghe xung quanh đã im ắng lạ thường nên hơi ngước đầu lên
“Gì thế?”
Quang Vinh Tự trả lời “Cả đám định đi ăn sườn nướng, đang chờ ý kiến của mày”
Tạ Ninh liếc mắt vào điện thoại, không nay cũng không nhận được kèo chơi game nào nên cậu thở nhẹ cất điện thoại vào túi áo hoodie đáp “Đi!”
Mọi người lại nghiên đầu sang Trần Huấn Du, Trần Huấn Du hơi khẽ gật đầu " Ừm"
“Ok vậy nhé, đi theo tao, quán thịt sườn đó ở gần đây, đi bộ tầm mấy phút” Quang Vinh Tự dẫn đường cùng La Mẫn Trúc, Đinh Hùng và Lăng Thuyên đi ngang ở giữa, hai người đang bàn luận với nhau về kết quả trận game hôm nay.
Tạ Ninh và Trần Huấn Du bọc hậu phía sau, Tạ Ninh đi sát mép tường lớn phía trong, Trần Huấn Du đi phía ngoài, nghé đầu sang người Tạ Ninh, Trần Huấn Du nói khẽ
“Được đi chung với cậu, tôi hạnh phúc lắm!”