Tạ Ninh bê đống bát đũa vào trong, Trần Huấn Du vẫn ngồi đó hướng ánh mắt nhìn theo Tạ Ninh.
“Bạn học của con à?” Bà nội nhìn thấy người phía ngoài, vai còn mang theo ba lô, dáng vẻ trông vô cùng học thức, bà nội đã để ý từ nãy đến giờ, người kia luôn nhìn chằm chằm về hướng Tạ Ninh.
Tạ Ninh lúi húi rửa sạch bát đũa, hơi ngẩn đầu đáp “Không!”
Bà nội từng bước chậm chạp ra nói chuyện với Trần Huấn Du, đi được vài bước, bà cảm thấy người trước mắt có vẻ quen quen, hình như là
“Là cháu… Trần Huấn Du đúng không?” Bà lại sát bên vỗ vai Trần Huấn Du
Trần Huấn Du nở một nụ cười trìu mến trước giờ chưa ai nhìn thấy, gật nhẹ đầu “Vâng! Bà có khỏe không ạ?”
Thấy hai người phía ngoài nói chuyện vui vẻ, Tạ Ninh nhăn mặt không hiểu “Bà nội, bà biết cậu ta sao?”
Bà nội cười hiền hoà “Biết chứ, trí nhớ bà còn rõ ràng lắm, không phải não nhỏ như cháu đâu!”
Tạ Ninh lắc đầu “Là não ngắn ạ! Không phải não nhỏ đâu!”
Trần Huấn Du che miệng ngang mặt, vai run nhẹ, ánh mắt tinh nghịch. Tạ Ninh đã thâu hết vào trong tầm mắt, cậu tiến lại gần Trần Huấn Du, giọng hằn hộc “Muốn bị đánh à, cười cái gì?”
Ngay lập tức, bà nội gián một cú trời giáng vào sau gáy của Tạ Ninh, bà chóng hai tay “Giở trò lưu manh trước mặt bà già này à?”
Trần Huấn Du và Tạ Ninh vô cùng bất ngờ, bà dùng lực không mạnh, nhưng cũng đủ khiến Tạ Ninh cúi đầu phía trước. Tạ Ninh nhăn mặt xoa cổ “Bà nội, sao ra tay nặng thế?”
Bà gật gật đầu “Biết đau thì tốt!”
Tạ Ninh hầm hầm nhìn về phía người nảy giờ vui vẻ trên ghế “Tại sao cậu lại biết bà tôi?”
Bà nội tiếp tục gián một cú vào lưng Tạ Ninh, Tạ Ninh cảm thấy hơi đau, bà nội nói “Con không nhớ nó sao? Hồi xưa hai đứa học chung nhà trẻ đó”
Tạ Ninh ngây người “…”
Bà nội nói tiếp “Hồi trước, bố mẹ của con đi làm suốt, nên ta là người chịu trách nhiệm đưa con đi học Nhà trẻ, mới có mười mấy năm thôi, sao quên nhanh thế?”
Tạ Ninh nhíu mài nhìn thẳng về phía Trần Huấn Du, cậu không hiểu “Con với Cậu ta? Học chung nhà trẻ lúc nào?”
Tạ Ninh cúi gần người xuống phía Trần Huấn Du “Chẳng phải cậu lớn hơn tôi một tuổi hay sao?”
Trần Huấn Du lại mỉm cười, nụ cười có nét trẻ con nhưng lại rất đẹp trai sáng ngời “Đúng, tôi lớn hơn cậu một tuổi, nhưng tôi có việc gia đình nên vào lớp trễ một năm. Trường Mầm Non Hoa Mai cách đây mười hai năm, chắc cậu quên tôi rồi”
Tạ Ninh ngây người lần hai “…”
Chuyện gì đây, tại sao chuyện của mười mấy năm trước mà hai người này lại nhớ rõ vậy, còn cậu thì không nhớ gì.
Bà nội ngồi xuống ghế, bằng sự dịu dàng trìu mến “Lúc đó, Tạ Ninh gầy nhom như một đứa nghiện, còn Trần Huấn Du thì mập mạp hơn bây giờ, mọi người trong lớp thường chọc nó là Sumo, Trần Huấn Du bị bạn bè chọc ghẹo đến mức khóc nhè bê bết”
“Ai?” Tạ Ninh ngây người lần nữa “Trần Huấn Du… khóc nhè?” Tạ Ninh không thể tưởng tượng được gương mặt của Học bá lạnh lùng lúc khóc nhè sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Trần Huấn Du có vẻ hơi ngại ngùng, lấy tay xoa đầu, Bà nội nói tiếp “Hồi hai đứa còn học chung nhà trẻ, quan hệ của hai đứa rất tốt, cháu còn vì Trần Huấn Du mà đánh bạn chung lớp làm bà bị mắng vốn suốt ngày. Cái tính lưu manh của cháu đã có từ nhỏ. À phải rồi, cháu còn lập lời hứa gì đó, nói là có đứa nào dám chọc ghẹo Trần Huấn Du là cháu sẽ đánh cho đứa đó rụng hết răng”
“Cháu!” Tạ Ninh vò đầu mạnh, vỗ mạnh lên trán gán nhớ ra những chuyện đó, những mảng kí ức rời rạc khiến Tạ Ninh không tài nào nhớ rõ. Không thể nghe tiếp câu chuyện điên rồ của mình lúc nhỏ nữa, Tạ Ninh quay lưng đi vào thì bị Trần Huấn Du nắm tay giữ lại
“Đi đâu vậy, chưa nghe hết chuyện mà!” Trần Huấn Du nhìn vào gương mặt đỏ lự khó chịu của Tạ Ninh mà vô thức nở nụ cười.
“Kệ tôi,…” Tạ Ninh thốt nên lời chưa dứt câu thì dừng lại, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của bà nội, Tạ Ninh liền im bặt. Cậu lấy tay gỡ tay Trần Huấn Du ra đáp “Tôi vào trong dọn dẹp, hết hàng rồi, bà cháu tôi phải về!”
Trần Huấn Du “Ừm” một tiếng rồi buông tay. Cậu và bà nội của Tạ Ninh lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
“Cháu năm nay lớp 11 rồi hả!”
“Dạ, cháu mới chuyển vào lớp của Tạ Ninh” Trần Huấn Du lễ phép đáp
“Vậy mà Tạ Ninh không nói gì với bà. Nhìn Cháu chắc là học sinh giỏi hả?”
Trần Huấn Du không lấy gì làm khiêm tôn đáp “Cháu đứng hạng một toàn khối ạ”
Bà nội ánh mắt sáng rực, vỗ tay “Thế thì hãy quá, cháu từ nhỏ đã học giỏi rồi, có gì thì để mắt kiềm cập Tạ Ninh giúp bà nhá, thấy nó vậy chứ nó còn trẻ con lắm!”
Tạ Ninh từ trong nghe thấy thì lập tức nói vọng ra “Cháu lớn rồi, không cần ai để mắt…”
Lời chưa nói xong thì lại nhìn thấy ánh mắt hừng hực của bà nội, Tạ Ninh lại quay lưng dọn đồ về tiếp. Trần Huấn Du được đà tiến tới liền đáp “Dạ, cháu sẽ cố gắng!”
“Hôm nay chủ nhật mà cháu cũng đi học à?” Bà nội nhìn thấy Trần Huấn Du mang theo cặp sách nên thắc mắc.
Trần Huấn Du gật đầu đáp “Vâng, cháu tìm Bạn học Tạ học nhóm!”
Tạ Ninh nghe thấy thì liếc Trần Huấn Du như muốn nuốt chửng đối phương “Tôi nói muốn học nhóm với cậu khi nào?”
Trần Huấn Du chưa kịp đáp thì cái khăn trên bàn đã lập tức bay vào mặt Tạ Ninh, thì ra là bà nội, nhắm chuẩn thật. Bà lên tiếng “Thu dọn đồ đạc nhanh lên, đừng để Huấn Du chờ!”
Tạ Ninh biết là mình không thể cải lời bà, dọn xong đồ đạc rồi Tạ Ninh lại gần chỗ Trần Huấn Du không nhìn hắn, cậu nói “Chờ tôi đưa bà về nhà rồi lấy sách vở…”
“Không cần!” Tạ Ninh chưa nói hết câu thì Trần Huấn Du nói, nhìn về phía bà “Cháu có thể đến nhà bà được không ạ? Chủ nhật thư viện trường không có mở cửa”
Bà nội mừng rỡ đáp “Được, nhà bà tuy nhỏ nhưng chắc chắn đủ chỗ cho cháu học. Yên tâm!”
Tạ Ninh ngước mắt lên trời, không hiểu tại sao bà nội lại đột nhiên thân thiết với Trần Huấn Du như vậy. Cậu không muốn Trần Huấn Du về nhà cậu, thiếu gia nhà họ Trần lại đi đến khu ổ chuột học bài, cái hoàn cảnh vô lý gì đây. Tạ Ninh nuốt nước bọt định từ chối nhưng lại nhìn thấy nét mặt vui vẻ của bà cậu lại thở dài rồi thôi không từ chối nữa.