“Tôi không làm ăn với em, là thích em.”
“Tôi không làm ăn với em, là thích em.”
“Tôi không làm ăn với em, là thích em.”
Lữ Lữ lặp lại cả đêm như cái máy đọc, Đào Đào nghe đến hết chỗ nói rồi: “Sao em thành fan trung thành của tổng giám đốc Dụ rồi?”
“Vốn dĩ ấn tượng của em với anh ấy không tốt lắm, cảm thấy là một cậu ấm ăn chơi trác táng.” Lữ Lữ nói: “Nhưng anh ấy có thể thẳng thắn thổ lộ với cô Uyển Phồn như vậy, không một chút che giấu và giả tạo. Em lại có chút bội phục.”
Thời buổi này, muốn mà còn chối và trăm phương ngàn kế không khó, bỏ rườm rà theo đơn giản, trở về bản tâm lại là đáng quý.
“Thế thì có ích lợi gì?” Đào Đào quay ra ngoài cửa bĩu môi: “Cô Uyển Phồn vẫn từ chối.”
Không chỉ từ chối, còn từ chối rất triệt để…
“Xin lỗi! Nhà tôi chỉ làm buôn bán. Muốn cái khác, không có.”
Hình tượng dịu dàng, nói ra lại là lời kiên quyết như vậy. Đây còn không phải là dao sắc chặt đay rối ư?
Lữ Lữ phiền muộn đến thở dài, lại có phần không cam lòng. Cô lấy ra di động gửi tin nhắn Wechat cho Trác Dụ:
[Anh Dụ, anh có ổn không?]
Đào Đào đổ mồ hôi: “Vừa từ ‘Tổng giám đốc Dụ’ biến thành ‘Anh Dụ’, ý chí của em đâu rồi hả?”
Lữ Lữ nói: “Em cảm thấy người này đáng tin cậy.”
Nhưng mà người đáng tin cậy lại chậm chạp không cho câu trả lời đáng tin cậy.
Nửa tiếng, di động vẫn im lìm.
Đào Đào buông tay: “Không vui.”
…
“Em cháu là cái tính như vậy, từ nhỏ đến lớn cháu biết rõ nhất. Lâm Diên làm không đúng, cháu mắng nó, đánh nó đều được.” Trác Mẫn Mẫn đánh vào lòng người để Trác Dụ thoải mái. Hôm nay câu vênh váo tự đắc “Đừng quên thân phận của anh” kia của Lâm Diên đã chạm với giới hạn của Trác Dụ. Trác Mẫn Mẫn đến là để giải quyết hậu quả cho con trai.
Trác Dụ ngồi ở trên sô pha, vắt chéo chân, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh.
Trác Mẫn Mẫn đổi đề tài: “Cháu là anh trai, cũng là nòng cốt của ‘Triệu Lâm’, vẫn phải nói nhiều thêm chút, trợ giúp nhiều chút, dẫn dắt Lâm Diên nhiều chút.”
Trác Dụ cúi đầu, giữa mày giật giật, đây là động tác anh đã mất kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy, lời đã nghe nhiều, rất chán, quá phiền.
Anh không nói lời nào, Trác Mẫn Mẫn bỗng nhiên hạ giọng nói nhỏ: “Năm đó, lão Trác cũng làm như thế này. Mặc kệ cuối cùng ông ấy làm chuyện gì, nhưng làm anh trai, ông ấy vẫn rất tốt với đám chị em chúng ta.”
Đầu ngón tay Trác Dụ khẽ run, ngẩng đầu, cười nói: “Cô! Những gì cô nói cháu đã hiểu.”
Trác Mẫn Mẫn vừa lòng.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Giọng bà ta khôi phục như thường, mang theo vui sướng nhè nhẹ: “Tuần sau Hướng Khâm về nước. Cháu xem mở tiệc ở nhà hay làm bên ngoài?”
Trác Dụ đang xem di động.
Trác Mẫn Mẫn cho rằng anh không nghe thấy: “Hướng Khâm, cô ấy...”
Trác Dụ nhìn di động cười rộ lên. Nhẹ nhàng, phát ra từ nội tâm, hoàn toàn khác hẳn với vẻ xa cách khách sáo của ngày thường.
“Cô à, bữa cơm này có thể miễn thì miễn đi.” Trác Dụ đứng dậy, cầm theo áo khoác: “Nếu là xem mắt thì thật sự không cần đâu.”
Trác Mẫn Mẫn bị anh nói thẳng làm cho sửng sốt.
Trác Dụ thanh thản tự đắc mặc áo khoác, rất bình tĩnh mà nói: “Cháu đã có người mình thích. Đang theo đuổi.”
Mà trong tiệm, Lữ Lữ một giây trước còn buồn bực không vui, khi nhìn thấy tin nhắn trả lời Wechat, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trác Dụ: [Để yên lặng nên không biết, giờ mới nhìn thấy.]
Trác Dụ: [Đừng gọi tổng giám đốc Dụ, cũng đừng gọi anh Dụ.]
Trác Dụ: [Anh sẽ cố gắng tranh thủ sớm đổi xưng hô.]
Đào Đào ở bên nhìn, ngây ngốc hỏi: “Xưng hô gì?”
“Ngu ngốc.” Lữ Lữ nói: “Anh rể đó.”
Đào Đào à à: “Anh rể ngu ngốc à.”
Nhưng mà sự thật không giống với dự đoán. Theo đuổi một người không phải chỉ tặng hoa, tặng quà, hẹn hò nhưng dù sao cũng phải có quy trình như vậy.
Nhưng Trác Dụ bên này không xảy ra việc gì cả.
Có lẽ do buổi tối hôm đó anh thổ lộ quá nhanh chóng, hoặc là Lữ Lữ khuếch đại quá mức khoa trương, không có việc gì là nhắc mãi bên tai Khương Uyển Phồn:
“Người này ấy mà, ít nhất là dũng cảm đáng khen.”
“Anh ấy nói muốn theo đuổi chị. Cô giáo, cô có sợ không?”
“Nếu sợ hay là trốn ra ngoài một thời gian?”
Khương Uyển Phồn suýt chút nữa nghe đến trầm cảm.
Lúc làm việc cô cũng phân tâm, hốt hoảng liếc ra ngoài cửa sổ. Cô như bị trúng bùa, cảm thấy Trác Dụ nên mặc tây trang đi giày da cầm bó hoa xuất hiện.
Sự thật chứng minh, không có gì là nên hay không nên.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều này cũng giống như miệng đàn ông, quỷ gạt người à?
Khương Uyển Phồn ngẫm nghĩ, bản thân cũng muốn cười.
Lữ Lữ âm thầm quan sát, chuyển tới phía sau giá áo, lặng lẽ nhắn tin Wechat cho Trác Dụ: [Đỉnh thật!]
Trác Dụ: [Cái gì?]
Lữ Lữ: [Anh chưa làm cái gì mà đã có thể làm cô Uyển Phồn mặt mày hớn hở rồi.]
“Có phải em rảnh quá rồi không?” Âm thanh sâu kín từ bên cạnh cô vang lên, Lữ Lữ sợ tới mức thiếu chút nữa tuột tay làm rơi di động: “Ối! Cô giáo.”
Khương Uyển Phồn bất đắc dĩ: “Còn chơi đùa như vậy thì đừng gọi cô giáo nữa.”
Lữ Lữ hân hoan: “Dạ. Vậy gọi chị.”
Khương Uyển Phồn lười nói với cô ấy.
Lữ Lữ vòng đến bên trái cô: “Đừng như vậy mà cô giáo.”
Khương Uyển Phồn không quan tâm.
Lữ Lữ lại vòng đến bên phải: “Chị! Bây giờ anh ấy thật sự xuất hiện ở trước mặt chị, chị có sợ không?”
Khương Uyển Phồn vừa định nói: Sao em lại hỏi không đầu không đuôi vậy. Quay đầu lại đã thấy Trác Dụ áo trắng quần đen, một thân thoải mái sảng khoái đứng ở kia.
Bốn giờ chiều, mặt trời biếng nhác tan tầm, một sợi nắng nghỉ ngơi ở sườn mặt anh. Sống mũi người đàn ông cao thẳng xuyên qua ánh sáng, màu da trắng nõn. Có lẽ hình dung như vậy cũng không thích hợp, nhưng giờ phút này Trác Dụ mặc áo trắng đơn giản, sáng mà không chói.
Đáp án gác trong lòng trả lời chậm nửa nhịp:
Có sợ không?
Sao lại sợ đây? Sẽ chỉ làm người không dời mắt được.
Trác Dụ hẳn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, thần sắc cười như không cười.
Khương Uyển Phồn khẽ nhíu mày. Cái này hay rồi, cô thật không giải thích rõ được.
“Anh lớn như vậy rồi, có gì phải sợ?” Trác Dụ một tay đút vào túi áo vest, giả vờ nghiêm túc với Lữ Lữ: “Trừ tiền lương! Dám bắt nạt cơm cha áo mẹ của em như vậy.”
Còn cực kỳ bênh vực người mình.
Lữ Lữ đưa anh một quân: “Tổng giám đốc Dụ! Anh một không mang hoa, hai không mang quà, hai tay trống trơn có phải không có thành ý không?”
Trác Dụ vui vẻ, nhìn ngược về phía Khương Uyển Phồn: “Cô học trò nhỏ này của em thành tinh rồi.”
Khương Uyển Phồn xì một tiếng: “Quản không được. Ai muốn thì nhận đi thôi.”
Lữ Lữ có ánh mắt, cười hì hì nói: “Em đi, em đi, em đi ngay đây.”
Người đi rồi, để lại bầu không khí trầm mặc.
Trác Dụ vừa định mở miệng, Khương Uyển Phồn chủ động phá băng: “Hôm nay tôi rất bận, nếu không anh cứ tự nhiên xem trước nhé? Có yêu cầu thì gọi Lữ Lữ.”
Lời này tao nhã khéo léo, một câu “Hôm nay bận” lập tức chặn đến kín kẽ các khả năng hẹn hò, ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Trác Dụ thản nhiên tự đắc, chỉ chỉ sô pha bên cạnh: “Tôi ngồi kia được không?”
Khương Uyển Phồn yên lặng, gật đầu.
Khách hàng mới lấy số đo từ phòng trong, trên mặt là nụ cười vừa lòng. Lúc Khương Uyển Phồn nghe người ta nói thì sẽ hơi nghiêng người, giữ một khoảng cách thân cận hợp lý. Ánh mặt trời lúc bốn giờ không gắt không tối, lại lặng lẽ đến trên người cô, lồng lên chiếc áo len màu vàng nhạt những sợi vàng lấp lánh.