Trác Di Hiểu hoàn toàn không hiểu được tâm tình Trác Dụ.
Hai ngày sau lúc đến bệnh viện thăm Tạ Hựu Địch, cô vẫn còn dư vị tối hôm đó: “Anh trai, ấn tượng của chị Uyển Phồn với anh hẳn là cũng không tệ lắm. Bởi vì chị ấy khen anh rất lợi hại.”
Tạ Hựu Địch vừa làm chườm nóng xong về phòng bệnh: “Hai người đã phát triển đến trình độ này rồi à?!”
Trác Dụ đẩy em gái ra phía sau: “Thứ gì em cũng nói được.”
“Ăn ngay nói thật làm sao chứ?” Tạ Hựu Địch chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm hỏi: “Di Hiểu, có phải chị Uyển Phồn xinh đẹp lắm đúng không, để chị ấy làm...”
“Tạ Hựu Địch.” Trác Dụ không vui: “Đúng là nên cho cái miệng cậu hai châm.”
Giữa trưa ăn cơm với nhau xong, anh đưa Trác Di Hiểu về trường học trước.
Tạ Hựu Địch chậc một tiếng: “Em gái tôi thật là xinh xắn. Cậu cảm thấy em gái với Khương Uyển Phồn, ai đẹp hơn?”
Trác Dụ liếc anh một cái: “Cậu đẹp nhất.”
Tạ Hựu Địch chỉ về phía bóng dáng Trác Di Hiểu: “Đừng coi cô bé như trẻ con. Thật ra cái gì em ấy cũng biết.”
Trác Dụ hờ hững: “Tôi càng không thể làm con bé thất vọng được.”
“Móe, tôi thua cậu.” Tạ Hựu Địch sờ sờ cánh tay, nói chính sự: “Lâm Cửu Từ đi lại rất gần với nhà họ Hướng, tôi nghe được nhiều nhất là chuyện cậu với Hướng Khâm. Cậu thật sự đi xem mắt cô ta à?”
“Mặt cũng chưa thấy.”
“Cô của cậu nóng lòng làm mối như vậy, cậu không sợ đắc tội cô ta sao?” Tạ Hựu Địch cười lấy lời nói đâm anh.
Trác Dụ rất bình tĩnh: “Tôi nói tôi có người anh em yêu thầm Hướng Khâm mười năm. Tôi không thể tranh phụ nữ với anh em được.”
“Người anh em nào của cậu?”
“Tạ Hựu Địch.”
“...” Tạ Hựu Địch phì một tiếng: “Cậu có còn là người không thế?”
Trác Dụ nói nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng anh đúng là ầm ĩ không thoải mái với Trác Mẫn Mẫn vì việc này.
Trác Mẫn Mẫn cố ý kết thân, cậy vào tài nguyên của nhà họ Hướng để nâng cao một bước. Ngày ấy Trác Dụ nói anh đã có người mình yêu, vốn tưởng là nói đùa để từ chối. Nhưng sau đó bà ta nhắc lại việc này, Trác Dụ ngay cả nửa lời cũng không tiếp, ngồi ngay ngắn, đến nụ cười cũng không cho.
Tạ Hựu Địch à à: “Trước khi mở cuộc họp hội đồng quản trị ba tháng một lần, cậu trình đơn xin từ chức lên. Tôi xem bọn họ làm sao.”
Mấy năm nay, hiềm khích giữa cô và cháu không phải chưa từng có. Nhưng đều biết nặng nhẹ, quyền lợi dối trá, luôn chủ động và tự giác xoa dịu.
Nói trên mặt cảm tình thì là thân nhân.
Nói về mặt lý trí thì là cảnh người bề trên.
Nhưng lúc này, thái độ Trác Dụ cứng rắn, không có chút khuynh hướng chịu thua nào.
Trác Mẫn Mẫn có bất mãn nữa thì gương mặt vẫn tươi cười đón chào. Nhưng Lâm Diên là người không giấu được cảm xúc, không dám trực tiếp lấy Trác Dụ khai đao, chỉ có thể bắt bẻ khó xử người làm việc bên cạnh anh của anh.
Chu Chính bị anh ta phê bình vài lần, bớt tiền thưởng trừ tiền lương, các loại lý do kỳ lạ đều cưỡng ép lấy ra.
Chu Chính giống như người không có việc gì, ngược lại còn vui mừng: “Tổng giám đốc Dụ, anh làm chuyện gì mà làm sếp Lâm nóng đến thế? Nói xem, để tôi cùng vui.”
Trác Dụ đang xem giấy tờ, ngón tay dò ở điều khoản thanh toán tiền nhanh chóng xem: “Đã bị trừ tiền lương còn có lòng rảnh rỗi à?”
Chu Chính nhún vai, who cares?
Một tiếng gõ cửa có lệ vang lên, Lâm Diên đứng ở cửa văn phòng, mặt không biểu cảm nói: “Đi công tác, mười lăm phút sau xuất phát.”
Chu Chính và Trác Dụ nhìn nhau, không cần nói cũng biết.
Đợi người đi rồi, Chu Chính bất mãn nói: “Thái độ gì vậy, tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc.”
Trác Dụ ấn ấn giữa lông mày. Anh ấn điện thoại nội bộ dặn dò vài câu, lại từ trong ngăn kéo cầm một hộp thuốc viên.
Chu Chính là thật lòng bênh vực kẻ yếu vì anh: “Lại để anh đi dọn dẹp cục diện rối rắm. Tôi hỏi Annia rồi, chuỗi dây chuyền sản xuất cung ứng bên Nam Giao xảy ra vấn đề, kéo dài thời hạn bàn giao, phải bồi thường không ít tiền.”
Chuỗi dây chuyền sản xuất này vốn là chỗ cung ứng hợp tác với “Triệu Lâm” đã ba năm, hai bên hữu nghị cùng tiến. Nhưng đầu năm nay, Lâm Diên mạnh mẽ muốn đổi nhà cung ứng. Nhà cung ứng mới không đáng tin cậy, kéo dài thời gian và đưa một đống hàng loạn như ma.
Nhân viên lén lút nói sở dĩ muốn đổi nhà cung ứng là bởi vì nhà này có quan hệ quá tốt với Trác Dụ, sếp Lâm không thích.
“Vậy xảy ra vấn đề, sao lại để tổng giám đốc Dụ đi dọn dẹp cục diện rối rắm nhỉ? Đây không phải vả mặt à?”
“Mấy năm nay mặt sếp Lâm bị vả còn ít chắc. Anh ta là loại phong cách này đó.”
“Không phải không thích, là kiêng kị đó.” Nhân viên khe khẽ nghị luận.
...
Qua một tiếng trên xe đi thành phố Z.
Sau khi đến, người phụ trách nhà cung ứng lấy cớ không gặp, Lâm Diên tức muốn hộc máu: “Không phải đã hẹn hai giờ à?”
Trác Dụ ngăn cản anh ta: “Cậu hò hét với nhân viên làm gì, còn chưa rõ à? Đối phương cố ý.”
Lâm Diên nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ xanh đan xen, cầm giấy tờ đập lên bàn dài phía trước.
Đập xong rồi, lại nhìn về phía Trác Dụ: “Anh, anh giải quyết đi. Lô vải này mà không được, tiền vi phạm hợp đồng đến mấy triệu. Em không có cách nào ăn nói với khách hàng cả.”
Trác Dụ quay xe về rồi gọi vài cuộc điện thoại.
Quan hệ như ngàn vạn sợi tơ quay vòng, cuối cùng hẹn được người phụ trách của đối phương.
Tiệc buổi tối chính là Hồng Môn Yến, trong khoảng thời gian này Trác Dụ xã giao nhiều, bệnh viêm dạ dày còn chưa khỏi hẳn. Anh ở trong xe uống hai viên thuốc trước, lòng bàn tay ấn mạnh xoa xoa dạ dày.
Lâm Diên cũng không quen nhà cung ứng mới này. Theo cách anh ta nói là người quen của bạn giật dây bắc cầu.
Trác Dụ cười lạnh lùng.
Lâm Diên nói: “Anh đừng có kỳ lạ khó hiểu, hiện tại giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất.”
Trác Dụ nói: “Có tí đầu óc quan trọng hơn giải quyết vấn đề.”
Lời này bén nhọn, nói trắng ra, gõ cho Lâm Diên mặt đỏ tai hồng.
Trên bàn cơm, đọ sức lần thứ nhất, Trác Dụ biết ngay đối phương là miếng xương cứng khó gặm. Gian trá giảo hoạt, nụ cười giấu dao, nói chỉ cần giá cả mua vào tăng lên năm phần thì tất cả đều dễ thương lượng.
Lâm Diên uống đến ngây ngốc: “Được, được.”
Tay đang ấn dạ dày của Trác Dụ khựng lại, mặt như dung nham: “Không được.”
Trong chớp mắt tất cả lặng im.
Đối phương cười tủm tỉm hỏi: “Công ty này của mấy người rốt cuộc ai làm chủ?”
Lâm Diên chịu không nổi một kích, vừa muốn mở miệng, phía dưới bàn đã bị Trác Dụ dùng mũi giày hung hăng đá vào chân. Trác Dụ cười không tới đáy mắt: “Năm phần, tổng giám đốc Lâm, cậu biết vậy có nghĩa gì không?”
Lâm Diên thẳng lưng, cao giọng như thị uy: “Có thể có tầm nhìn xa trông rộng chút không?”
Trác Dụ vẫn giữ nguyên ý cười, không bị chút nào ảnh hưởng. Anh vắt chéo chân, dựa nghiêng vào lưng ghế, thảnh thơi châm thuốc hút.
Lâm Diên cảm thấy lấy được thể diện, uống rượu đến là tập trung.
Ăn uống linh đình, ánh sáng chớp nhoáng, tiếng khen tặng hỗn loạn cùng chậm chạp lọt vào tai. Rõ ràng là ầm ĩ, tất cả lại như là hư vô. Trong chớp mắt, Trác Dụ cảm thấy vô cùng không thú vị. Mãi đến khi anh cụp mi, nhìn về phía màn hình di động…
Vòng bạn bè tự động làm mới, Lữ Lữ vừa đăng bài mới:
[Cô giáo, đại mỹ nữ, cô gái tốt nhất trên đời! Sinh nhật vui vẻ moah moah!]
Ảnh đăng dạng chín tấm đủ hình bánh kem, tụ tập, ăn cơm, chính giữa là tấm hình chụp sườn mặt Khương Uyển Phồn.