Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 91: Nghiền ép




“Đạn của ta sắp hết rồi” 1 tên vừa chạy vừa quay qua nói với Athena



“Ta cũng vậy, bắn nhau 1 ngày với Đông Thần học viện tiêu hao nhiều quá” Hary cũng lên tiếng



Đoàng đoàng đoàng



Vừa mới sơ sẩy 1 chút đám người liền bị bắn mấy phát, đáng tiếc là cây cối nhiều cản lại, nếu không họ thật sẽ gục xuống rồi



“Dừng lại” Đột nhiên Athena hét lớn



Nàng vừa nói xong đám người liền tìm chỗ nấp



“Làm sao vậy?”



“Phía trước là khe núi” Athena trầm giọng nói



“Đáng chết” Lãnh Băng cũng nhịn không được nói 1 câu



Chạy lâu như vậy lại gặp phải khe núi, họ bây giờ đúng là hết đường chạy trốn



“Làm sao bây giờ?” Hary gấp gáp hỏi



“Liều” Athena nói



Vũ Minh vừa thấy họ núp đi liền cùng đồng đội cũng trốn sau các thân cây



“Tại sao họ dừng lại rồi?” Lâm Dũng kỳ quái hỏi



“Nếu ta đoán không lầm phía trước có khe núi, họ không còn đường trốn nên muốn chơi liều đây” Vũ Minh cười nói



Vũ Minh nói xong nghiêng đầu ra nhìn, vừa thấy có người thò đầu ra lập tức nổ súng



Mấy người khác cũng bắt đầu hỏa lực áp chết, vừa từ từ tiến lên



Thoáng cái khoảng cách của 2 bên chỉ cách nhau có mười mấy mét



Bắn loạn xạ 1 hồi nhưng chẳng ai ngã xuống



Cuối cùng bên phía Athena học viện cũng hết đạn, họ nhìn nhau 1 cái sau đó núp vào



“Kỳ quái? Sao họ không bắn trả?” Vũ Minh hơi bất ngờ nói



“Có khi nói hết đạn?” Lâm Dũng nghi ngờ nói



Nghe thế Vũ Minh hơi trầm mặc, nghĩ nghĩ 1 hồi liền bước ra, tiếng bước chân của hắn trầm trọng như đang đánh vào tâm lý của những người Athena học viện



Còn cách họ 5 mét Vũ Minh liền dừng lại, nở nụ cười sau đó tiến tới thân cây phía trước



Ngay khi hắn vừa cầm súng bước tới, đột nhiên 1 người từ phía sau đưa chân ra muốn đá văng súng trên tay hắn đi, nhưng người đó chân hắn cách Vũ Minh chỉ vài centimet liền bị chặn lại, sau đó bị dính 1 quyền vào ngực lùi lại phía sau mười mấy bước



Ngay sau đó, Vũ Minh giơ súng lên chỉ ra phía sau, để vào ngay trán 1 tên đang muốn đánh lén hắn



Tên kia bị súng chỉ thẳng vào mặt sững sờ không dám động





Vũ Minh giờ chân lên đạp hắn 1 phát bay ra ngoài



“Thật là hết đạn a” Vũ Minh cười nói



Nghe hắn nói thế, những người còn lại liền cầm súng đi lên



Lúc này, những người bên Athena học viện biết trốn không thoát liền dứt khoát đi ra



Vũ Minh nhìn 1 lượt, tổng cộng có 6 người, 2 nữ 4 nam



“Các ngươi ai là đội trưởng?” Vũ Minh hứng thú nhìn mấy người họ hỏi



“Muốn chơi mèo vờn chuột sao? Không có chuyện đó đâu, muốn bắn thì bắn đi” Haru cười lạnh nói



“Không không không, ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn biết đội trưởng là ai thôi” Vũ Minh lắc đầu nói



Nghe hắn nói thế đám người không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Vũ Minh liếc mắt nhìn quanh, sau đó rơi vào 1 người nữ sinh, gương mặt rất đẹp, rất cân đối, giống như là 1 đưa con lai, mang nét đẹp Á Đông, nhưng không thiếu vẻ dã tính của người Châu Âu




Vũ Minh đột nhiên nhìn chằm chằm vào 1 cô gái, những người khác biến sắc đi lên cản trước mặt hắn



“Ngươi muốn làm gì?” Lãnh Băng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn



“Nếu ta thật muốn làm gì, các ngươi đã sớm gục xuống, lúc đó ta muốn làm gì chả được, ngươi nói có đúng không?” Vũ Minh cười cười nhìn đám người nói



Lời vừa ra, những người kia liền đổ mồ hôi lạnh. Quả thật như hắn nói, chúng đạn liền sẽ tê liệt, không thể phản kháng, hắn quả thật muốn làm gì thì làm



“Ngươi dám chạm vào nàng, ta đảm bảo ngươi không rời đi nổi võ giả liên minh, dù ngươi có là ai đi chăng nữa” Lãnh Băng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nói



Vũ Minh biết lời này không phải đe dọa, bởi vì trong lời nói cùng ánh mắt nàng không có chút nào bối rối cùng lo lắng mà là tuyệt đối tự tin, Vũ Minh đột nhiên tò mò về thân phận của nàng



“Để ta đoán xem, nói ra lời này nếu không phải là thùng rỗng kêu to, thì là có thực lực làm được chuyện đó, xem ra ngươi hẳn là đệ tử của thế lực nào đó đi? Băng Cung? Thần Điện? Thiên Cốc? Vẫn là Thánh Thành?” Vũ Mình nhìn nàng nói



“Ngươi cho là thế nào?” Lãnh Băng hơi bất ngờ vì Vũ Minh biết những chuyện này, nhưng nàng không chút nào bối rối mà hỏi ngược lại Vũ Minh



“Võ giả liên minh chỉ có 4 thế lực vừa rồi dám nói ra lời này, nếu ta không nhầm ngươi hẳn là 1 trong số đó, với khí chất của ngươi rất hợp với Băng Cung, nhưng theo ta nghĩ, chắc là Thánh Thành đi?” Vũ Minh nghĩ 1 chút rồi nói



“Sao ngươi biết?” Lãnh Băng vẻ mặt bất ngờ



“Đoán chứ sao” Vũ Minh nhún vai nói



Nhưng thật ra là Hi Hi nói cho hắn biết, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Hi Hi đã điều tra toàn bộ người những đệ tử tham gia cuộc thi lần này của Athena học viện, Lãnh Băng là 1 trong số đó



Nàng là con của 1 trưởng lão của Thánh Thành, nhưng từ nhỏ lại ở chung với mẹ của nàng, hơn nữa mẹ nàng không cho nàng vào võ giả liên minh khi còn bé, cha nàng không có cách nào khác liền mặc kệ



Tuy rằng không vào võ giả liên minh, nhưng nàng thường xuyên được cha mình đưa vào Thánh Thành dạo chơi, tại đó ai cũng biết mặt nàng, biết rõ ràng khi lớn lên nàng sẽ thành Thánh Nữ



Mới đầu họ có chút ghen ghét, xa lánh, nhưng về sau họ nhận ra nàng không chút nào để ý thân phận của mình, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại hết sức quan tâm người khác cho nên nàng hết sức được người khác yêu quý, tuy nhiên nàng không mấy thích bầu không khí trong Thánh Thành cho lắm nên chỉ đến đó dạo chơi, tu luyện mà thôi



Sau đó nàng vào Athena học viện, tính cách lạnh lùng nên rất ít bạn bè, chỉ có Athena, chính là người vừa rồi nàng bảo vệ là 1 trong 2 người bạn thân duy nhất của nàng



“Thánh… Thánh Thành? Ngươi là người của Thánh Thành?” Lâm Dũng đột nhiên kích động nói




Vũ Minh hơi bất ngờ liếc nhìn hắn, con hàng này làm sao lại kích động lên rồi?



Lãnh Băng kỳ quái nhìn hắn



“Ngươi có biết hay không 1 người tên Tố Như không?” Lâm Dũng thấy nàng không nói gì liền hỏi tiếp



“Tố Như? Làm sao ngươi biết Tố Như muội muội?” Lãnh Băng đề phòng nhìn hắn



“Nàng… nàng… có khỏe không?” Lâm Dũng kích động nói



Lãnh Băng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm hắn



Vũ Minh lúc này mới hiểu rõ, hóa ra người con gái trong lòng hắn là kêu Tố Như, hắn có chút thở dài, lần này xem ra khó làm. Lăng Băng nàng giống như rất quen với cô gái kia, nếu như nàng tố cáo Lâm Dũng với người kia, Lâm Dũng xem như thảm



“Hi Hi, điều tra 1 chút người tên Tố Như, Thánh Thành” Vũ Minh nói với Hi Hi



“Chủ nhân, Tố Như là con gái của 1 trưởng lão khác trong Thánh Thành, năm nay 16 tuổi, cha nàng quyền lực rất lớn, chỉ đứng sau đại trưởng lão cùng chưởng môn, hơn nữa rất yêu thương con gái của mình. Tuy nhiên ông ta rất cổ hủ và cố chấp” Hi Hi đáp



“Thật vô vị” Vũ Minh bỏ xuống vũ khí nhìn đám người kia, sau đó lạnh nhạt nói



“Lâm Dũng, lần này ta nể mặt ngươi, cho họ 1 cơ hội, nếu họ đánh thắng ta, ta thả họ đi, còn nếu như bại, thì họ đồng thời chịu kết cục bị loại cùng những người khác. Về công nói công, họ làm hại chúng ta rơi mất 5 người, ta nếu không làm gì, thật có lỗi với những người khác quá”



“Ta biết”



Lâm Dũng quả thật có ý nghĩ thả họ đi, dù sao Lãnh Băng cũng quen biết với Tố Như, cho nên hắn không muốn làm khó nàng, nhưng nghe Vũ Minh nói, hắn biết cần cho những người khác “báo thù”, dù sao hắn cũng là người của Nam Thiên học viện



Nhưng muốn chiến thắng Vũ Minh



Rất khó



“Ngươi muốn cận chiến?” Athena bất ngờ nói. Nàng quả thật không hiểu, rõ ràng họ nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng sao lại muốn đánh tay đôi?



“Làm sao? Ngươi muốn ta cho mỗi người các ngươi 1 viên đạn?” Vũ Minh kỳ quái nhìn nàng



“Ngươi đừng hối hận” Hary cười lạnh nói




“Đừng ở đó lảm nhảm, ai lên trước?” Vũ Minh lạnh nhạt hỏi



Những người khác nhìn nhau, sau đó 1 tên thanh niên trong đó đi lên



Hắn rút ra kiếm của mình hướng Vũ Minh chém tới



Nhưng chỉ 1 giây sau, hắn liền bị đánh bay ra ngoài, tay đỡ ngực, miệng ói ra 1 ngụm máu cố gắng bò dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Vũ Minh



“Người tiếp theo” Vũ Minh lạnh nhạt giọng nói vang lên



Thoáng cái 2 người tiếp theo cùng chung số phận với tên đầu tiên



Quá nhanh



Họ thật sự không nhìn rõ Vũ Minh ra tay như thế nào, chỉ thấy 1 cái bóng mơ hồ áp sát, ngay sau đó họ liền bay ra ngoài. Athena học viện hiện tại chỉ còn lại có Lãnh Băng, Athena cùng Hary 3 người




Lãnh Băng ánh mắt cẩn thận đánh gia Vũ Minh



Tuy rằng 3 người kia chỉ là Tụ Huyết cảnh tầng 9, nhưng sức chiến đấu cũng không sai, dù cho mất đi chân nguyên lực nhưng ít ra cũng đủ giao thủ đôi chút với Thông Mạch cảnh không có chân nguyên lực



Nhưng họ ngay cả 1 chiêu của Vũ Minh cũng tiếp không được



1 lần, 2 lần còn có thể là trùng hợp



Nhưng đến lần thứ 3 thì không còn như thế nữa



Vũ Minh mạnh hơn họ nghĩ quá nhiều



“Quyền cước mạnh không đại biểu tất cả đâu” Hary đột nhiên đi lên, hắn có tự tin chiến thắng Vũ Minh, bởi vì hắn cũng đã đột phá tới Thông Mạch cảnh, thân thể so với 3 người kia mạnh hơn nhiều



Vũ Minh muốn 1 chiêu bại hắn đó chính là nằm mơ



“Nói nhảm nhiều quá” Vũ Minh lạnh lùng nói



Hary nghe thế nổi giận, rút ra kiểm của mình hướng Vũ Minh lao tới



Kiếm của hắn đâm thẳng vào ngực Vũ Minh, hơn nữa tốc độ rất nhanh



Hắn nhanh, Vũ Minh còn nhanh hơn



Ngay khi kiếm cách hắn rất gần, hắn liền đã lách người né tránh. Hary thấy 1 đòn của mình đánh hụt, tức giận dùng kiếm quét ngang qua



Liên tục mười mấy lần công kích đều bị Vũ Minh nhẹ nhàng né tránh



“Ngươi chỉ biết trốn tránh thôi hay sao?” Hary khiêu khích nói



“Như ngươi mong muốn” Vũ Minh nói xong, lấy tốc độ khó mà tin nổi áp sát Hary, ngay sau đó 1 quyền đánh vào bụng hắn, đánh rơi kiếm trên tay hắn, sau đó chân giơ lên đạp bay hắn đụng vào 1 thân cây



Tiếp đó dùng chân hất lên cây kiểm sau đó đáp vào chuôi kiếm 1 cái, thanh kiếm hướng thẳng cổ Hary lao tới



“Ta sắp chết sao?” nhìn thanh kiếm hướng mình lao tới, Hary trong đầu lướt qua 1 ý nghĩ



Nhưng thanh kiếm không phải đâm vào cổ hắn, mà là chỉ lướt qua đâm vào thân cây sau lưng hắn mà thôi. Trên cổ Hary có 1 vết cắt nhỏ hiện ra, máu chảy ra 1 chút



Hắn chỉ cảm thấy mình vừa rồi thật sự sắp chết, thanh kiếm như lưỡi hái tử thần muốn cắt đi đầu lâu của hắn



Vũ Minh đơn giản nghiền ép hắn, hắn không có lấy 1 chút cơ hội phản kháng



Mồ hôi lạnh sau lưng Hary chảy xuống ướt áo bên trong



Ánh mắt hắn hoảng sợ nhìn Vũ Minh. Trong đầu hiện lên 1 câu hỏi



“Hắn là người sao?”



“Ngươi thua!”



Âm thanh của Vũ Minh vang lên, như sấm sét giữa trời quang đánh vào lòng những người khác