Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 129: Ôn Thần bêu danh




Vũ Minh bàn tay đặt lên Thiên Phú Thạch. Chỉ là cũng không có cái gì hào quanh xuất hiện. Thiên Phú Thạch chỉ rung chuyển 1 chút liền dừng lại.



Tôn Kiên có chút sững sờ. Vũ Minh vẻ mặt cũng có chút kỳ quái. Tại sao lại không có phản ứng?.



Nhìn bàn tay của mình, Vũ Minh lần nữa đặt đi lên. Lần này Thiên Phú Thạch 1 chút phản ứng cũng không có. Điều này càng làm cho Vũ Minh cảm thấy quái dị. Cái là là thế nào?.



Tôn Kiên nhíu chặt lông mày, hắn cảm giác Thiên Phú Thạch không có tác dụng. Có phải hay không nó xảy ra vấn đề gì?.



Hắn đi lên thử đặt bàn tay lên đó. Nhưng là vầng sáng cũng hiện ra. Cũng không có cái gì khác lạ. Thiên phú của hắn vẫn là ưu tú cấp bậc.



Hắn nhìn về phía Vũ Minh với ánh mắt quái lạ. Chẳng lẽ tên này không có chút nào thiên phú nên Thiên Phú Thạch mới không có đo được?.



“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?”.



Đúng lúc này 1 giọng nói vang lên trong đầu Vũ Minh.



“Cái gì?”. Vũ Minh hơi sững sờ.



“Ngươi đã đạt tới 1 độ cao mới, Thiên Phú Thạch vũ trụ nào cũng có. Nó đo lấy khả năng tiến triển của người, nhưng ngươi vốn đã nắm giữ 1 cái vũ trụ. Tuy rất nhỏ yếu nhưng nó vẫn chân chính là 1 cái thế giới. Thiên Phú Thạch không có cách nào đo đạt được thiên phú của ngươi”.



“Có thể nói ngươi chẳng có chút nào thiên phú, cũng có thể nào ngươi thiên phú đạt tới mức nghịch thiên”. Vũ Duệ nói.



“Ngươi lại nhảy ra làm gì?”. Vũ Minh trầm mặc nói.



“Chẳng phải ngươi khó hiểu hay sao? Ta nhảy ra nói làm sao rồi?”. Vũ Duệ có chút mộng.



“Ta cần ngươi nhắc nhở?”. Vũ Minh cười lạnh nói.



“Ngươi cần nhắc nhở hay không ta không biết, cũng chẳng muốn biết. Nhưng ta biết gặp ta ngươi chắc chắn khó chịu. Ta chính là thích nhìn ngươi khó chịu lại không thể làm gì ta. Ha ha”. Vũ Duệ đáp trả.



“...”.



Vũ Minh cực độ im lặng. Con hàng này… thật mẹ nó khốn nạn. Hắn đột nhiên có 1 loại cảm giác bi ai. Tương lai dài đằng đẵng, phải chịu đựng cùng tên này ở chung, thật là 1 loại trải nghiệm cay đắng.



Chẳng lẽ ông trời thấy ta sống quá sung sướng. Cho nên để con hàng này tới chọc tức ta sao?.



Đúng lúc này, Hi Hi lên tiếng.



“Chủ nhân. Bạch Tử yêu cầu nói chuyện với ngài”.



Hắn gọi ta lúc này làm gì?. Vũ Minh thầm nghĩ, sau đó liền để Hi Hi kết nối.



“Vũ Minh, ngươi đây là thế nào?”.



“Ngươi gọi cho ta, lại hỏi ta thế nào? Ngươi đây là đang nói cái gì?”. Vũ Minh sửng sốt 1 chút.



“Ý ta là rốt cuộc ngươi làm cái gì, tại sao Thiên Phú Thạch lại đột nhiên sụp đổ?”. Bạch Tử âm thanh vang lên.



“Thiên Phú Thạch sụp đổ? Ngươi đang nói cái gì thế? Nó chẳng phải vẫn còn ở trước mặt ta hay sao?”. Vũ Minh khó hiểu.



“Ta rõ ràng… khoan. Ngươi nói nó vẫn còn ở đó?”. Bạch Tử khó tin nói,



“Đúng thế, ngươi đây là thế nào?”.



“Ta nói chuyện với ngươi sau”.



Bạch Tử đột nhiên ngắt liên lạc. Vũ Minh có chút sững sờ. Hắn đây là thế nào?.



Lúc này, Tôn Kiên đột nhiên nhận được 1 tin tức, sau đó vẻ mặt hắn biến đổi. Ánh mắt có chút trợn to. Sau đó hắn nhìn qua Vũ Minh, lại nhìn tới Thiên Phú Thạch.



Do dự 1 lúc, hắn vẫn là bước chân đi tới. Bàn tay đưa ra, sau đó đẩy nhẹ 1 cái.



Cảnh tượng tiếp theo liền kinh khủng.





Thiên Phú Thạch hoàn toàn bất động. Tôn Kiên ngây người. Đây là thế nào? Chẳng phải nói sụp đổ sao?.



Tại sao ngay cả 1 chút phản ứng cũng không có?.



Vũ Minh nét mặt cổ quái, đây chính là cái gọi là sụp đổ đó hả?.



Thấy thế nào cũng giống như nó chẳng có chút hư hao nào. Thế quái nào Bạch Tử hắn lại nói là sụp đổ?.



Nhưng là hắn thấy giống như có thứ năng lượng vô hình kỳ lạ nào đó đang bao bọc lấy Thiên Phú Thạch. Hắn kỳ quái đi tới chạm tay vào thử.



Ngay sau đó.



Ầm 1 tiếng.



Thiên Phú Thạch liền bị hủy.



Bàn tay Vũ Minh giơ trên không trung cứng ngắc. Hắn sững sờ nhìn cảnh trước mắt không hiểu ra sao.



Đám người xung quanh quay về phía hắn, ánh mắt có chút quái dị.




Vũ Minh đột nhiên có 1 dự cảm chẳng lành.



Bởi vì ngay lúc này. Âm thanh trong đầu hắn vang lên.



“Ha ha ha, cảm giác bị hố cũng không dễ chịu nhỉ. Chuẩn bị mang danh tiếng xấu đi, ngươi không bị bêu danh mới là lạ đó. Ha ha ha ha”.



“Ta…”. Vũ Minh khóc không ra nước mắt.



Trên khán đài, đám người rối loạn tưng bừng.



“Ông trời ơi. Thiên Phú Thạch bị Vũ Minh phá hủy? Điều này sao có khả năng”.



“Các ngươi nhìn thấy chứ? Thiên Phú Thạch cứ như thế bị phá hủy?”.



“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Thiên Phú Thạch lại vỡ vụn?”.



“Vũ Minh hắn xong đời. Phá hủy Thiên Phú Thạch, hắn chắc chắn xui xẻo”.



“Cái đó thì chưa chắc, sau lưng hắn thế lực cũng không nhỏ, bồi thường 1 chút chắc hẳn cũng không có việc gì đi”.



“Ngươi đầu thiếu óc sao? Thiên Phú Thạch, nghe thôi cũng biết nó quý giá rồi, không nghe thấy sao? Nó là từ bên trong 5 đại tượng đá lấy ra sao? Ngươi nghĩ nó tự nhiên mọc đi ra à?”.



Thiên Phú Thạch cũng không phải thứ hiếm có. Nhưng đối với trái đất mà nói thì nó gần như là bảo vật vô giá. Bởi vì đây là cái duy nhất trung cấp Thiên Phú Thạch mà Bạch Tử có thể lấy tới. Còn lại toàn bộ là sơ cấp.



Nhưng là số lượng lại cực ít. Cũng chỉ có 8 tòa. Bây giờ 1 tòa bị Vũ Minh phá hủy, lại là cái quý nhất. Biết tìm đâu ra cái khác?.



“Chủ nhân. Có điện thoại”. Hi Hi lên tiếng.



“Kết nối đi”. Vũ Minh thở dài nói.



“Vũ Minh, trả ta Thiên Phú Thạch!”. hắn vừa tiếp điện thoại liền nghe được Bạch Tử tuyệt vọng âm thanh vang lên.



Vũ Minh không chút do dự tắt máy. Ta đền cái bà ngoại ngươi, ngươi để ta đi đâu tìm nó?.



Tôn Kiên đôi chân run rẩy bước đi, hắn nhìn Vũ Minh càng lúc càng giống như đang nhìn quái vật.



Hắn còn nhớ vừa rồi “cấp trên” thông tri cho hắn. Nếu như Thiên Phú Thạch không có phản ứng. Một là người dự thi không có chút nào thiên phú, hoàn toàn là người bình thường. Hai chính là thiên phú của hắn đã vượt quá khả năng Thiên Phú Thạch có thể dự đoán dẫn đến trực tiếp sụp đổ.



Lúc đó hắn rất muốn rằng Vũ Minh chỉ là 1 người bình thường.



Nhưng điều này làm thế quái nào có khả năng.




Hắn rõ ràng là chân chân chính chính thiên tài võ giả. Chỉ mười 17 tuổi liền đã đạt tới Thông Mạch cảnh, nếu như nói đây chỉ là người bình thường, ai sẽ tin?.



Tôn Kiên hắn hiểu rất rõ độ trân quý của Thiên Phú Thạch, cho nên khả năng thứ 2 hắn không dám nghĩ tới, chỉ là hắn bắt buộc phải kiểm tra.



Vừa rồi hắn còn thấy rõ ràng Thiên Phú Thạch không có chút nào hư hao. Nhưng là sau đó Vũ Minh đặt bàn tay của hắn lên, Thiên Phú Thạch liền đổ sập xuống.



Tôn Kiên chưa bao giờ từng muốn chặt đứt 1 cánh tay của người khác như bây giờ.



Thật mẹ nó là đồ phá hoại, tên bại gia.



Nhưng là nghĩ tới thiên phú của Vũ Minh. Hắn lại có chút đau răng. Chửi lại không thể chửi, Vũ Minh cũng chỉ là vô tình.



Đánh lại không thể đánh, hắn chưa kịp động thủ thì mấy người sau lưng hắn đã sớm đem hắn đè xuống đất ma sát rồi.



Hắn biết phải làm thế nào?.



Đòi tiền bồi thường?.



Nhưng mà thứ này là vô giá.



Giết hắn?.



Hắn là siêu cấp thiên tài. Hơn nữa phía sau lưng hắn lại có thế lực vô cùng lớn.



Giết lại giết không được, mắng lại mắng không xong. Tôn Kiên có cảm giác cả thế giới đều sụp đổ.



Thứ này là Thiên Các giao cho hắn phụ trách, hắn biết phải báo cáo thế nào?.



Đồng hồ hắn vang lên, hắn nhìn 1 chút sau đó tiếp vào cuộc trò chuyện, một lát sau, mang theo vẻ chán nản, tinh thần thất thường. Tôn Kiên cố gắng lấy lại 1 chút bình tĩnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói.



“Ta có 3 tin tức muốn công bố”.



“Thứ nhất, Thiên Phú Thạch vô cùng quý giá, chưa nói tới nó là do tự nhiên hình thành, chỉ riêng việc có thể đo đạt được thiên phú của người khác cũng nói lên giá trị của nó thế nào. Dù cho đánh đổi toàn bộ võ giả liên minh cũng không mua nổi 1 tòa này Thiên Phú Thạch”.



“Theo kế hoạch chúng ta sẽ để cho 7 tòa Thiên Phú Thạch vào trong liên bang, dành cho các học viện mỗi năm sở hữu 1 lần để thực hiện kiểm tra thiên phú. Nhưng là do ngoài ý muốn, hiện tại chỉ còn lại có 6 tòa”.



Chưa chờ đám người nói gì, Tôn Kiên liền nói tiếp.



“Thứ 2, mặc dù bản thân ta hay là những người khác biết về độ quý giá của Thiên Phú Thạch rất muốn 1 đao chặt đứt tay Vũ Minh, nhưng mà rất tiếc. Thiên phú của hắn quá đáng sợ. Trực tiếp bạo nổ Thiên Phú Thạch”.




“Hắn rất có khả năng trở thành người đi vào tầng trên của Tử Linh cảnh. Cho nên xét về giá trị tương lai bản thân hắn. Chúng ta quyết định vụ việc lần này sẽ bỏ qua không nhắc tới, nhưng cũng sẽ có 1 chút biện pháp thích đáng để xử lý”.



“Cuối cùng. Nam Thiên học viện tổng cộng 16 người, 10 người bình thường cấp thiên phú, 1 người ưu tú cấp thiên phú, 4 người hoàn mỹ cấp thiên phú”.



“Và Vũ Minh hắn là ngoại lệ duy nhất, nhưng cũng có thể xem như là hoàn mỹ cấp thiên phú”.



“Công bố thành tích của Vũ Minh đó là chúng ta xử phạt, đối với tương lai của hắn chúng ta rất lấy làm chờ mong. Nhưng võ giả liên minh có thể tồn tại đến nay cũng không phải là do 1 người có thể chống lên, mà là cả cộng đồng góp sức”.



“Chúng ta không biết Vũ Minh cách làm người thế nào, nhân phẩm hắn ra sao, cũng không biết lập trường của hắn. Cho nên chúng ta công bố ra tin tức này, 1 phần vì xem như xử phạt đối với hắn. Trong tương lai, hắn sẽ phải đối mặt với áp lực so với các ngươi còn lớn hơn rất nhiều”.



“Và cho đến khi hắn tốt nghiệp, võ giả liên minh mới đưa ra bình xét cuối cùng. Trong thời gian đó, mọi điểm của Vũ Minh đạt được trong cuộc thi lần này đều bị đóng băng”.



Oanh.



Cả khán đài chấn động.



“Mẹ của ta ơi. Điều này thật khó thể tin tưởng”.



“Hắn… hắn lại… lại có thể phá hủy … 1 thứ như thế”.



“Hắn không chỉ có phá hủy, đã thế còn chẳng bị xử phạt cái gì thực chất”.




“Đúng thế, thật sự là phá của”.



“Cái này đâu chỉ gọi là phá của. Đánh đổi cả võ giả liên minh cũng không đổi lấy được 1 tòa Thiên Phú Thạch. Cái này là cỡ nào quý giá”.



“Trái tim ta có chút chịu không nổi”.



“Thật là phá của”.



“Phá của”.



“Phá của”.



Vũ Minh chỉ thấy gương mặt méo xẹo, trong đầu hắn đều là “phá của” 2 chữ này.



Ta đây là tạo cái gì nghiệt?.



Đúng lúc này, trên khán đài giọng nói vang lên.



“Không, các ngươi không được nói hắn như thế. Hắn là của ta thần tượng”.



“Ngươi đủ. Phá của như thế còn thần tượng? Ngươi có bệnh không?”.



“Ngươi biết cái đếch gì? Hắn như thế phá của, võ giả liên minh còn không phải không làm gì được hắn hay sao?”.



“Hắn thiên phú cao thôi”.



“Đó là hắn bản lĩnh. Điều đó nói lên, chỉ cần thiên phú ngươi đủ cao, ngươi muốn làm gì thì làm”.



“Đúng đúng, hắn phá của là toàn bộ chúng ta làm mấy trăm nay gộp lại cũng không bằng”.



“Hắn là Ôn Thần, đến cả Thiên Phú Thạch cũng muốn tránh hắn đến nỗi tự mình phá hủy”.



“Ôn Thần? Tên không sai”.



“Ngươi nói không sai, ngươi không thấy hắn chỉ cần chạm tay vào là Thiên Phú Thạch liền sụp đổ sao? Hay liền gọi hắn là Ôn Thần thế nào? Ngay cả Thiên Phú Thạch cũng sợ hãi hắn đến mức phá hủy”.



“Hay là chúng ta gọi hắn là Ôn Thần đi?”



“Ý kiến hay”.



“Tuyệt!”.



“Ôn Thần”.



“Ôn Thần”.



“Ôn Thần”.



“...”.



Hắn không biết, ngay lúc này, có người đang truyền trực tiếp. Vốn là cả liên bang đang kích động vì Thiên Phú Thạch cùng Thức Tỉnh Dược Tề. Cho đến khi Vũ Minh phá hủy Thiên Phú Thạch, cùng đám người trên khán đài hô hào hắn là Ôn Thần.



Thì cuộc đời này, cái danh hào này, hắn cởi không được.



Vũ Minh chỉ cảm giác choáng váng, ta mẹ nó lúc nào trở thành Ôn Thần rồi? Cả nhà các ngươi mới là Ôn Thần.



Hắn cảm giác cả tương lai đều chìm trong hắc ám.



“Vũ Duệ. Ta hận ngươi!”.