Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 19: Suối nước nóng tượng đồng




Tiểu cầu Navi, một tiểu cầu nằm phía bắc của tinh cầu Nova, bao quanh lấy nó là những tinh cầu lớn, đây là một tiểu cầu không thuộc sự cai quãng của bất kỳ chính quyền nào mà nó thuộc quyền sở hữu của tư nhân riêng biệt, một tiểu cầu tuy thưa thớt về dân số nhưng lại phát triển một cách vượt trội đi đôi với sự phát triển là sự nổi tiếng của nó được lan truyền khắp nơi.

Nó nổi tiếng không phải về kỹ thuật hay phát triển về sự tiên tiến hơn những tiểu cầu khác, mà là nơi này cho người khác cảm nhận mùi hương nồng đậm của tự nhiên cùng thiên nhiên tràn ngập sự thuần khiết, không có sự nhúng tay của máy móc.

Nơi đây được biết đến như thiên đường của sự thư giãn, nhờ tập tính của cư dân ở nơi đây, cũng như đây là nơi được mọi người biết đến với tên gọi suối nước nóng Navi.

Một nhà trọ suối nước nóng thiên nhiên được lấy từ tên của tiểu cầu, đây cũng là tâm điểm của cả tiểu cầu này.

Mỗi năm tiểu cầu này chỉ tiếp đón khách ghé thăm hai lần, đây cũng là đặc quyền của chủ sở thủ tiểu cầu, hầu như không ai có thể phản đối với bất kỳ yêu cầu nào của chủ nhân tiểu cầu này đưa ra, bởi vì người dân ở đây xem chủ nhân nơi đây là thần còn bọn họ là người cung phụng sự tín ngưỡng.

Tiểu cầu cách khá xa tinh cầu Nova, đi phi thuyền cũng mất ba tiếng đồng hồ, vì vậy nhóm Mạnh Luân phải đặt vé bay từ rất sớm, khi mặt trời còn ẩn nấp trong màn đêm thì ba người đã bay đến tiểu cầu Navi.

Chặng đường khá dài, đủ khiến ba người đánh một giấc ngon lành để vơi đi sự mệt mỏi.

Bởi vì trò chơi vừa đúng lúc tổ chức trong ngày lễ hội của tiểu cầu, nên khi tới nơi trạm chung chuyển chặt cứng, cũng may mắn hệ thống đã thông báo trước vài ngày nên Mạnh Luân đã đặt phòng trong suối nước nóng.

Mỗi năm khi cánh cửa của tiểu cầu này mở ra đều tấp nập người, chủ yếu những người từ khắp nơi đổ đến để ngăm suối nước nóng cùng thư giãn sau những ngày mệt mỏi.

Mặc dù không phải là tình cầu có suối nước nóng duy nhất nhưng đây là nơi có truyền thuyết nổi tiếng nhất cùng hoà hợp với thiên nhiên nhất.

Sau khi xuống phi thuyền, ba người luồng lách trong nhóm người để ra khỏi trạm, bởi vì thời gian gấp gút nên ba người sau khi mở bản đồ trên quang não liền đi một mạch đến suối nước nóng Navi.

Trên đường đi không khí lễ hội tưng bừng nơi nơi tấp nập, những mùi hương mê người từ những gian hàng bay trong không khí, ba người dù rất tiếc nuối nhưng không thể dừng chân để ghé vào, chỉ có thể vừa đi nhanh vừa hít hà cho đỡ hèm.

Nhà trọ suối nước nóng nằm sâu bên trong tiểu cầu, nơi giáp với biển cả mênh mông cùng rừng cây tươi đẹp, ba người sau khi khuất khỏi thành phố tấp nập liền bắt một chiếc xe bay để đi vào thành phố biển.

Trước cổng nhà trọ Navi, người ra người vào tương đối nhiều, một chiếc xe bay từ từ dừng lại cách cánh cổng khá xa.

Từ trên xe bước xuống hai chàng trai cùng một cô gái, những người xung quanh vô thức dừng lại nhìn trai xinh gái đẹp đang đi lại gần.

Ba người này đúng là nhóm Mạnh Luân, giữa đường có dừng lại để Quan Ngữ, à không Túc Nhan thay đồ, cũng phải cảm ơn kỷ thuật hiện đại đã phát minh loại xe bay không cần người lái này, dù có từ một chàng trai xinh đẹp đổi thành cô gái xinh đẹp cũng không ai hay biết gì.

Hiện tại đã là tám giờ, thời gian mở cổng trò chơi là từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi, vì đây là màn sơ cấp nên sẽ không có người chơi tân thủ lạc vào, chỉ có người chơi đã qua màn tân thủ mới có thể vào trò chơi.

Ba người đứng trước cổng nhà trọ, sau khi kín đáo tháo quang não gửi vào không gian của Mạnh Luân liền cùng nhau bước vào cổng.

Lần này trò chơi bao quát cả khu nhà trọ này, nên sau khi bước vào cổng trước mặt ba người liền tối sầm, đến khi trước mắt thấy lại được ánh sáng thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang khom người với bọn họ rồi nói.

"Chào mừng quý khách đến với suối nước nóng Navi." Nói xong ông ta ra dấu mời, trên mặt vẫn không có biểu cảm "Mời các vị đi theo tôi."



Mạnh Luân gật đầu, sau khi người đàn ông bước đi, ba người thoáng nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo.

Suối nước nóng Navi, giống như những gì được biết nó nằm giữa rừng cây cùng biển rộng, một con đường lát gạch trải dài vào trong, khắp nơi tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng tươi mát của những đóa hoa được trồng ở dọc đường.

Người đàn ông dẫn ba người đi hết vườn cây sau đó gặp một dãy phòng ở bằng gỗ kế liền nhau, chỉ được ngăn cách bằng một ván gỗ mỏng, tiếp đến là nhà ăn tập trung, đi thêm vài bước rừng trúc nằm bên trái con đường hiện ra nó trải dài đến một đầu khác của con đường, nó nằm sau một tòa tháp được xây bằng gỗ đen bóng mượt, nhìn bề ngoài tòa tháp này được xây rất to cũng rất cao, đi thêm nữa là một ngôi nhà gỗ có một tầng lầu, đây là ngôi nhà được xây dựng phong cách nhất tại khu này.

"Không biết suối nước nóng nằm ở đâu, chúng ta có thể ngăm mình không nhỉ." Trần Dương nhìn xung quanh mà không thấy hơi nước bóc lên ở nơi nào liền tò mò.

"Chắc nó nằm xa dãy nhà này, lúc nãy có một con đường rẽ, nếu đi theo con đường đó chắc sẽ đến đó." Túc Nhan nhỏ giọng nói.

Mạnh Luân gật đầu đồng ý với câu nói của Túc Nhan.

Sau khi đứng trước ngôi nhà riêng biệt này, người đàn ông liền dừng lại, sau khi gõ ba tiếng liền đẩy cửa vào.

Ngôi nhà được xây hoàn toàn bằng gỗ, bậc thềm nhà được xây cao hơn bậc cửa cả một gang tay, bên góc cửa là nơi để giày, bên trong đã có rất nhiều đôi giày, kiểu dáng cùng kích thước khác nhau, ba người Mạnh Luân vừa đi vào cửa liền thấy được một căn phòng khá lớn, dường như là phòng khách, nó chiếm diện tích lớn nhất trong ngôi nhà, cửa phòng được xây theo phong cách kéo rất giản dị.

Người đàn ông sau khi kéo cánh cửa ra liền khom người đưa tay mời, Mạnh Luân cũng không hỏi gì mà khẽ gật đầu với ông ta rồi đi vào, Túc Nhan cùng Trần Dương cũng theo sau, ba người vừa vào trong cánh cửa đằng sau cũng từ từ khép lại.

Bên trong căn phòng những tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng sau khi cánh cửa được mở ra thì mọi người trở nên yên lặng, mười bốn người ngồi xung quanh một cái bàn dài đồng loạt nhìn về một hướng, sau khi thấy ba người Mạnh Luân đi vào liền dời tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với nhau.

Mạnh Luân nhìn sơ qua từng người một rồi cùng Trần Dương, Túc Nhan ngồi vào ba chỗ được chừa ra.

Vừa đặt mông ngồi xuống, trong không gian liền vang lên tiếng nói máy mốc.

[Chào mừng mọi người đến với hệ thống trò chơi.

Tên trò chơi: Suối nước nóng tượng đồng.

Màn sơ cấp: Tìm kiếm.

Gợi ý:

Thứ mở lối ra đã bị đánh cắp, nếu không tìm thấy thì không ai có thể rời khỏi đây.

Mọi thứ rồi sẽ chìm trong tuyệt vọng khi ánh sáng duy nhất sẽ từ từ biến mất khỏi đại dương.

Thời gian: Năm ngày.

Cảnh báo: Chúng nó luôn ở gần các bạn và xuất hiện những lúc các bạn không hề phòng bị.

Chúc bạn tham gia trò chơi vui vẻ.]



Thông báo xong, tiếng nói máy mốc liền im bặt như chưa từng xuất hiện, những người chơi bắt đầu đứng ngồi không yên, dữ liệu mà hệ thống cho thực sự quá ít, ai nấy đều gắp gáp thảo luận với nhau, nhưng Mạnh Luân vẫn đang quan sát thì phát hiện, không phải ai cũng vậy, trong mười hai người này gồm bốn nữ tám nam mà trong số đó có phân nữa người thì vẻ mặt tương đối bình tĩnh, tuy giống những người khác đang nói chuyện cùng nhau nhưng nội dung chắc chắn khác nhau, thậm chí không có liên quan ít nhiều trong lời nhắc nhở của hệ thống.

Trong lúc mọi ngươi đang hoang mang, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, một người phụ nữ có làn da tái nhợt, đôi môi ửng hồng, cả người loạng choạng bước vào, người đàn ông xuất hiện dẫn bọn họ vào trong từ khi đến đây đều không nói bất kỳ tiếng nào nữa, chỉ yên lặng chăm chú nhìn người phụ nữ đi đến cái nệm mềm duy nhất còn sót lại ở trung tâm, nhìn bà từ từ ngồi xuống mới quay đầu nhìn vào cánh cửa, cánh tay nhẹ nhàng khép cửa lại.

Mọi thứ diễn ra chỉ vài phút, sau khi ngời phụ nữ ngồi vào chỗ liền mỉm cười dịu dàng nhìn một lượt những người có mặt trong phòng, sau đó bà nhẹ nhàng nói.

"Chào mừng các quý khách đến với nhà trọ suối nước nóng tượng đồng, xin lỗi vì sự bất tiện này nhưng rất mong các vị giúp chúng tôi một tay, nếu không mọi người sẽ cùng nhau mắc kẹt ở đây vĩnh viễn." Ngừng một lúc bà ta tiếp tục "Tôi tên Thy Thy là chủ nhân của nơi này, một tuần trước bên trong suối nước nóng của chúng tôi đã bị mất trộm, thứ bị mất đấy là thứ có thể điều thành nơi này, nếu như không tìm thấy nó và đặt nó vào vị trí củ thì không ai có thể rời khỏi đây."

"Nó là thứ gì, nếu như nó không có ở trong khu vực này thì làm sao mà tìm." Một người đàn ông lên tiếng hỏi.

"Các vị không cần lo lắng chắc chắn nó vẫn nằm bên trong khu suối nước nóng này, bởi vì mặt trời vẫn đang sáng." Thy Thy trả lời câu hỏi nhưng chỉ trả lời cho câu sau, còn câu đầu bà trực tiếp bỏ qua.

"Vậy...." Một tiếng nói khác vừa cất lên thì bị tiếng kéo cửa cắt ngang.

Bên ngoài mười lăm cô gái mặt thống nhất một trang phục, khuôn mặt cứng ngắt, đôi mắt đờ đẫn, trên tay bưng một mâm đồ ăn từ từ bước vào trong.

"Trước khi mọi người tìm kiếm, ở đây có vài món ăn, hi vọng mọi người đừng chê." Thy Thy liếc mắt từng người trong phòng khẽ cuời sau đó đứng dậy rời đi.

Từ đầu đến cuối không chừa cơ hội cho câu hỏi nào nữa.

Sau khi để món ăn lên bàn, các cô gái cũng rút khỏi phòng, để lại người chơi nhìn nhau cùng một bàn đồ ăn hấp dẫn.

Mười bốn người chơi ngồi xung quanh bàn ăn nhưng lại do dự không dám cầm đũa chạm vào bất cứ món nào, bọn họ chỉ có thể người nhìn ta, ta nhìn người.

"Sao đây anh." Trần Dương chẹp miệng nhìn đồ ăn ngon đang toả ra hương thơm mê người trước mặt, nhưng nhìn sự do dự xung quanh nên cũng không dám đụng vào đành nhỏ giọng hỏi người cậu tin tưởng nhất.

Túc Nhan nghe vậy cũng chờ mong nhìn sang, thực sự đồ ăn nhìn rất ngon, đa dạng phong phú, đến nỗi có cái cô đã từng ăn nhưng chỉ ăn được một ít đến đáng thương trong các nhà hàng sang trọng, có cái cũng chỉ biết qua hình ảnh lưu thông trên mạng.

Mạnh Luân bất đắc dĩ cầm đũa lên một cách chậm rãi, anh đang lắng nghe trực giác của mình, có lẽ nói ra không có ai tin nhưng trực giác luôn là thứ mách bảo cho anh những điều nguy hiểm xảy đến.

Đợi một lúc không cảm thấy gì Mạnh Luân liền gắp lên một món ăn rồi nhắm nháp, mùi vị đậm đà đầy kích thích xong thẳng vào khoang miếng khiến anh không khỏi sáng bừng mắt 'ngon, thực sự rất ngon', trước mặt mỗi người đều có khẫu phần riêng của mình nên anh cũng không lên tiếng nhắc nhở hai đứa trẻ bên cạnh, chỉ tiếp tục thưởng thức hương vị các món ăn của mình.

Mạnh Luân khá chắc chắn khi nhìn thấy anh ăn rồi hai đứa hấu ăn nhà mình sẽ không chờ kịp mà nhảy vào.

Đúng như những gì Mạnh Luân nghĩ, vừa thấy anh gắp thức ăn bỏ vào miệng Trần Dương cùng Túc Nhan đã không chờ kịp mà ra tay, đôi đũa lướt đi như bay trên các món ăn.

Do ở đây có người lạ nên hai người vẫn biết kiềm chế mà không vừa ăn vừa thốt ra những lời mất mặt nhưng tay lại không có xu thế ngừng lại mà càng lúc càng tăng nhanh tốc độ.

Nhìn ba người đang ăn ngon lành, nhóm người ngồi trong phòng đều có suy nghĩ riêng nhưng không ai nói ra cả, vẫn giữ sự im lặng bao bọc lấy căng phòng, tuy nhiên đã có người mở đầu ăn những thức ăn không rõ trên bàn, những người khác liền không kiềm được mà động tâm, cuối cùng chỉ có hơn nữa số người nhẫn nhịn không nổi mà đụng đũa, còn lại thì kiên quyết không ngó đến.