Chú Nhỏ

Chương 95: Ngoại Truyện 19




Người đàn ông kia nhếch môi cười cười, bước chân dần tiến về phía của Lâm Viên. Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang đến, Lâm Viên cố giữ bình tĩnh lên tiếng

" Đừng đến đây, tránh xa tôi ra"

" Ha ha Lâm Viên, không phải cô đang rất khó chịu sao? Để tôi thoả mãn cô"

Nói rồi, hắn ta mặc kệ cô có nói gì đi nữa mà lao đến đè cô xuống dưới đất. Người đó lấy dây trói tay cô lại để lên đầu, ánh mắt nhìn xuống cô đầy dục vọng

" A a a"

Bên ngoài bỗng dưng vang lên tiếng kêu rên thảm thiết. Điều đó dần thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, hắn ta nhíu mày nhìn ra cánh cửa khẽ nhếch môi

" Đến nhanh thật, nhưng nếu để hắn thấy tôi và cô đang làm tình thì sao nhỉ?"

Gương mặt người đàn ông kia trở nên đáng sợ, hắn nở nụ cười xấu xa bắt đầu lột quần áo trên người của cô

Ánh mắt Lâm Viên nhìn hắn tràn đầy sợ hãi, cô vùng vẫy muốn tránh xa người đàn ông kia nhưng vẫn không được

" Đừng, đừng mà…"

Cô cầu xin hắn trong nước mắt, nhưng người kia không mảy may gì nghe theo. Tiếng nói của cô chẳng hề lọt vào tai của hắn

Bàn tay to lớn kia chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp không tì vết của cô, gương mặt hắn dần áp đến gần. Cuối cùng môi hắn cũng áp lên đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Viên

" Ưm… um…"

Lâm Viên lắc đầu phản kháng rồi cắn vào môi hắn. Nụ hôn dần có mùi của máu tươi, người đàn ông kia nhả môi cô ra, tay lau đi vết máu trên môi mình

" Dám cắn ông đây? Cô muốn chết à?"

" Cô ấy muốn chết hay cậu muốn chết còn chưa biết được"

Ôn Tư Thành đạp tung cánh cửa lạnh lùng bước vào. Ánh mắt anh vô cùng lãnh đạm nhìn cô gái bị lột sạch quần áo phía sau người đàn ông kia. Cơn tức giận trong lòng càng bộc phát nhiều hơn



" Cậu dám đụng đến cô ấy? Vậy thì đừng trách tôi"

Người đàn ông kia nhìn anh rồi bật cười lớn:" Ha ha ha ha thì sao nào? Đúng là người phụ nữ của anh đã bị tôi đụng vào đó"

Gương mặt của Ôn Tư Thành dần đen lại, anh giơ khẩu súng trên tay nhắm vào thái dương của người đàn ông kia

" Muốn giết tôi? Giết tôi rồi cũng không thể xoá được vết tích của những chuyện đã qua đâu "

Người đàn ông kia khẽ lên tiếng, hắn ta từ từ kéo cô gái đang nằm dưới đất đứng lên cùng mình

Ôn Tư Thành nhìn vợ mình, ánh mắt lãnh đạm không rõ có biểu cảm gì. Cô gái kia tay bị trói lại, trên người chỉ còn vẻn vẹn chiếc quần lót mỏng manh. Cả thân thể lẫn gương mặt đều đỏ ửng, hai mắt lững lờ cứ như bị trúng thuốc

Tay người đàn ông đặt trên eo của Lâm Viên đầy khiêu khích:" Vợ cậu đang trong tay tôi, đừng có quên"

Vừa nói tay còn lại vừa chạm đến cổ của cô

" Thả cô ấy ra. Tôi cho cậu một đường sống "

Ôn Tư Thành lớn tiếng nói. Người đàn ông kia nhìn anh cười khẩy:“Tha cho tôi? Ôn Tư Thành tôi không phải là con nít, lời này có thể tin được sao?”

Gương mặt của anh ta dần chuyển sang tối tăm:" Ôn Tư Thành, An Từ đi đến mức đường ngày hôm nay đều là do cô gái này gây ra. Rõ ràng anh đụng đến người của tôi trước, vậy đừng trách tôi không khách khí"

" Chuyện đó là do cô ta tự bản thân chuốc lấy. Là cô ta không tự lượng sức mình mà đụng phải vợ tôi. Cậu là người thông minh nên hiểu rõ chuyện này mới đúng "

" Ha ha ha ha Hiểu rõ, Ôn Tư Thành tôi không muốn hiểu rõ. Tôi chỉ biết là các người khiến cho cô ấy trở thành như ngày hôm nay. Cô ấy làm gì quá đáng đến mức như vậy chứ?"

" Là cô ta xứng đáng "

Bỗng dưng, Lâm Viên bên cạnh anh ta lên tiếng

" Chát"



Người đàn ông kia nghe cô nói như vậy mà không kìm được tức giận tát cô một cách, ánh mắt tràn đầy tức giận, hắn ta nghiến răng mà lên tiếng

" Mẹ nó, ai cho cô nói cô ấy như vậy "

Lâm Viên bị hắn ta tát mạnh mà té xuống đất, cô cũng chẳng còn sức lực mà đứng dậy. Cô ngẩn đầu nhìn người đàn ông kia, thần trí không còn được tỉnh táo nữa, cô cố gắng hít thở đều đều để thoát khỏi liều thuốc mà An Từ đã cho uống lúc nãy

Nhân lúc người đàn ông kia không chú ý, Ôn Tư Thành liền nhanh chóng nổ súng bắn vào vai hắn ta

" Pằng"

" A a"

Người đàn ông kia ôm bờ vai đang chảy máu quay mặt nhìn lại anh ngạc nhiên. Nhanh như cắt, Ôn Tư Thành lao đến nhẹ nhàng hạ gục hắn ta

Nhìn người đàn ông đang thoi thóp nằm dưới đất anh quay sang nhìn cô gái đang mơ màng rồi nhíu mày. Ôn Tư Thành cởi áo khoác ngoài bao bọc thân thể cô lại rồi nhanh chóng ôm cô bước ra ngoài

Trên xe, Lâm Viên nằm tựa đầu vào lòng anh khó chịu rên hừ hừ. Ôn Tư Thành nghe cô như vậy gương mặt càng trở nên lãnh đạm hơn

Lớp ngăn giữa ghế lái và ghế sau được kéo lên. Anh nâng mặt cô gái trong lòng lên cúi đầu hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi anh len lỏi vào bên trong khoang miệng ngọt ngào của cô gái

Lâm Viên bị nụ hôn của anh kích thích mà rên lên vài tiếng, ánh mắt ngẩn lên nhìn anh đầy mong lung. Anh nhìn cô như vậy mà không khỏi tức giận

Cô lại không chịu nghe lời rồi, trước khi đi chẳng phải anh đã dặn dò là phải chú ý an toàn sao? Không được đi một mình còn gì? Cũng may mắn là Tô Phù đã gọi điện đến cho anh, nếu không e là sẽ có chuyện lớn xảy ra mất

Lâm Viên bị thuốc làm cho thần trí mơ hồ. Cánh tay cô choàng lên cổ anh vô thức mà đòi hỏi. Thân thể chủ động lắc lư di chuyển để câu dẫn anh. Nhìn cô như vậy Ôn Tư Thành không nén được cơn giận mà đánh vào mông cô một cái mạnh

" A a a"

Nhìn cô nhíu mày khẽ rên la, anh liền mở miệng lên tiếng:" Nhìn xem anh là ai?"

" Tư Thành"