Nam Hoài Cẩn ngồi trong chiếc Cadillac nhìn căn biệt thự sang trọng mà nhếch môi cười lạnh:" Lý gia, ngày tàn của các người đến rồi"
" phạch phạch phạch phạch "
Tiếng máy may trực thăng đang quạt ở phía trên không ngày một đến gần hơn. Nam Hoài Cẩn bước xuống xe:" Người đâu, chuẩn bị xong vào"
Theo lệnh của anh, tất cả mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Tay cầm súng ngắn, dao găm được vắt hai bên hông và cổ chân. Cùng lúc đó, những chiếc trực thăng đã bay đến gần hơn, giọng của Nam Hoài Cẩn đột ngột vang lên
- Lên
Tòa biệt thự nhanh chóng được bao vây, người bên trong bị chặn đột ngột như vậy vô cùng hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần phòng ngự. Người đàn ông trung niên bước xuống từ cầu thang, giọng ông ta gầm lên trông rất đáng sợ:” Là đứa nào?”
- Là tôi
Nam Hoài Cẩn đi vào theo đường mà thuộc hạ dạt ra, nhìn gương mặt đã rất lâu không gặp. Anh lạnh lùng nhếch môi khinh thường:” Gia chủ Lý đã lâu không gặp”
Ông ta thấy anh khinh thường mình như vậy tức giận càng bùng lên hơn, ông chỉ tay vào mặt anh quát:” Mày làm vậy là có ý gì hả? Tao là trưởng bối của mày đó”
- Trưởng bối của tôi? Ông không xứng
Giọng anh cứ lạnh lùng phát ra, hai mắt nhìn ông ta đầy căm hận. Người trước mắt anh hiện giờ chính là kẻ giết cha anh, kẻ đã khiến cho gia đình của anh tan nát. Nam Hoài Cẩn liếc nhìn xung quanh:” Xem ra ông đã bố trí không ít nhỉ? Chắc cũng đoán được việc này rồi”
Gia chủ Lý kia nghe anh nói thì bật cười ha hả:” Thằng ranh không ngờ mày lại nhìn ra. Không sai, tao đã bố trí người và cả bom ở đây. Nếu mày dám làm gì đến tao thì chúng ta cùng nhau chết”
Vừa nói ông ta vừa lắc lắc cái điều khiển trên tay
“ Cạch”
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bước ra ngoài là một người phụ nữ. Cô ta đi đến bên gia chủ Lý, ông ấy cũng nhanh chóng ôm cô ta vào lòng
- Có chuyện gì vậy
Giọng cô ta cứ õng õng ẹo ẹo vang lên nhưng lại khiến cho ông ta rất thích. Gia chủ Lý cúi đầu hôn lên má cô ta khẽ nói:” Không sao, đừng sợ. Chỉ có những kẻ không biết điều đến đây gây sự thôi”
Cô ta nhếch môi nhìn Nam Hoài Cẩn nở nụ cười khinh thường rồi lên tiếng:” Thì ra là vậy, dám đến địa bàn của Lý gia gây chuyện mà không sợ chết sao?”
- Chưa đấu thì làm sao biết được ai hơn ai, đúng không gia chủ Lý?
Anh trầm giọng phát ra từng chữ nhưng cũng pha trong đó một lơ đãng. Đôi mắt sắc lạnh lia đến nhìn thẳng vào mắt ông ta, đôi môi bạc nhanh chóng nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ. Gia chủ Lý kia cũng chẳng phải dạng vừa, ông ta đáp lại anh bằng một giọng cười khinh thường
- Nam Hoài Cẩn, cha cậu còn không đấu lại tôi
- Vậy thì gia chủ Lý chưa nghe câu ‘con hơn cha là nhà có phúc’ sao?
Nghe anh nói, ông ta lại bật cười còn lớn hơn:” Ha cậu nói xem nhà cậu có phúc này hay không? Tôi sẽ chờ xem”
- Vậy có thể gia chủ Lý không biết rồi, toàn bộ biệt thự này đều bị người của tôi bao vây
Anh híp mắt nhìn ông ta rồi nở ra một nụ cười quỷ dị:” Xem ra gia chủ Lý chỉ có thể đi bằng đường hầm nhưng mà thật tiếc. Đường hầm nối biệt thự đến Lý thị cũng đã bị chúng tôi chặn rồi”
- Mày…
Ông ta chỉ thẳng mặt anh nhưng Nam Hoài Cẩn cũng chẳng để tâm, gương mặt anh hết sức lạnh nhạt lười biếng:” Tôi làm sao? Còn một chuyện tôi quên nói cho ông biết. Người ông điều đi Italia đã bị tôi giết chết rồi”
Anh nhà cũng không tệ mà đúng không???