42.
“Gái à, con làm con gái nuôi của bác đi, bác bảo đảm sẽ đối xử tốt với con hơn nó?”
Mẹ Diệp Thừa hưng phấn nắm lấy tay tôi, có thể thấy được bà đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà nhéo mặt tôi hai cái.
Diệp Thừa đỡ trán.
Vẻ mặt bất lực: “Mẹ, Tiểu Bạch là vợ con thế chẳng phải cũng là con gái của mẹ sao?”
Cả đời này con trai mẹ chỉ thích một người.
Lại còn ngang nhiên cướp đoạt tình yêu.
Mẹ của Diệp Thừa đột nhiên nhận ra vấn đề này: “Cũng đúng nhỉ?”
“Nhưng mà, nhóc ơi, sao con lại thích nó?”
Lại nữa.
Diệp Thừa hạn hán lời:
“Con nghi mình không phải con ruột của mẹ.”
Mẹ Diệp Thừa nhìn anh ấy với ánh mắt ghét bỏ, khinh bỉ nói: “Trâu già gặm cỏ non, hời cho con quá rồi.”
“Mẹ, nếu mẹ tiếp tục như vậy, con sẽ không quản lý công ty nữa, sẽ để bố con quay lại làm việc.”
“Con dọa mẹ à?” Mẹ Diệp Thừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn màn hình làm nũng: “Cục cưng Đình ơi, con trai anh bắt nạt em kìa?”
Tôi chậc lưỡi.
Cuối cùng, để an ủi mẹ, Diệp Thừa đành nhẫn nhịn cho bác mượn tôi một ngày.
Ban đầu, tôi luôn dè dặt, giữ phép xã giao và giữ khoảng cách với bậc bề trên.
Nhưng mẹ Diệp Thừa dắt tay tôi đi dạo phố còn ăn cùng một ly kem với tôi.
Trong lúc uống trà chiều, bà giới thiệu tôi với các chị em của mình: “Đây là con dâu của tôi, các chị chỉ được nhìn chứ không được chạm vào”.
Ánh mắt bà ấy trong veo vừa hoạt bát lại vừa ngây thơ, dường như bằng vai phải lứa với tôi.
Dần dần tôi không còn bó tay bó chân nữa.
Thực sự mở rộng lòng mình.
Đối xử chân thành với bà ấy.
43.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Vào dịp Tết Nguyên đán, Diệp Thừa nói sẽ đưa tôi về nhà.
Nhân tiện ăn cơm với bạn của anh ấy.
Hai chúng tôi hẹn hò nửa năm.
Quả thực tôi còn chưa gặp bạn anh ấy.
Ngồi trong xe, tôi căng thẳng hỏi Diệp Thừa quần áo đang mặc thế nào.
Diệp Thừa không tiếc lời hoa mỹ khen ngợi tôi: “Nghiêng nước nghiêng thành.”
Tôi vui vẻ đưa cho anh ấy một chiếc kẹo.
Khách sạn thuộc sở hữu của bạn anh ấy.
Một phòng riêng trang nhã đã được đặt trước.
Phong cách Trung Quốc đặc trưng.
Vừa bước vào phòng riêng, một đứa bé đang loạng choạng, đi đường không vững lao vào vòng tay tôi.
Sau khi chào hỏi mọi người.
Tôi mới được biết cậu bé là con của bạn anh ấy.
Bạn của Diệp Thừa đưa cho anh ấy một ly rượu: “Con tôi cứ muốn đến, ông có phiền không?”
Diệp Thừa gắp thức ăn cho tôi.
Phớt lờ anh ấy.
“Muốn khoe khoang con trai thì cứ nói đi, nhàm chán!” Một người khác nói.
Tôi vừa đút cho thằng bé ăn vừa uống rượu, không ăn thức ăn mấy, ngược lại uống 2 ly rượu.
Thấy tôi và bạn nhỏ rất hợp nhau, bạn của Diệp Thừa không nhịn được trêu chọc Diệp Thừa: “Tiểu Bạch thích trẻ con như vậy, hai người làm một đứa đi?”
Khóe môi Diệp Thừa nở nụ cười: “Chuyện này phải xem Tiểu Bạch.”
Tại sao phải xem tôi.
Sau khi trở về nhà.
Diệp Thừa vào bếp pha nước mật ong.
Tôi tắm xong rón ra rón rén ôm anh từ phía sau.
Diệp Thừa quay người lại, cúi đầu ngửi tôi:
“Nhóc con nhà mình đã biến thành cái bánh bao nhỏ mùi rượu rồi.”
Hì hì.
Tôi cười hết sức ngây ngô.
Người đàn ông trước mặt mình sao lại đẹp trai thế này chứ, vừa quyến rũ vừa tao nhã, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng.
Đúng là yêu nghiệt.
Sắc đẹp ở phía trước, tôi chọn cách buông bỏ bản thân.
Diệp Thừa đút cho tôi một ngụm nước mật ong, tôi nhón chân hôn anh.
Sau khi uống liên tục vài ngụm.
Cuối cùng Diệp Thừa không nhịn được mà kéo tôi vào lòng, sau đó nhanh chóng đổi tư thế cho tôi.
Đặt tôi lên quầy.
Trán chạm trán, mũi chạm mũi, đôi mắt đen trong veo của anh không giấu được cảm xúc, lặng lẽ quyến rũ tôi.
“Tiểu Bạch…em quyến rũ chú trước phải không?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ.
Hình như thế.
Môi anh mở ra rồi khép lại, một người đàn ông to lớn, môi anh lại xinh đẹp ướt át như thế.
Tôi gật gật đầu.
Sảng khoải đáp lại: “Đúng thế.”
“Thế Tiểu Bạch, em có muốn làm điều gì đó kích thích với chú của mình không?”
“Muốn!”
Tôi trả lời anh ấy không chút do dự.
Diệp Thừa hôn tôi đầy thỏa mãn.
Sau đó, anh ấy đã làm với tôi điều mà anh ấy luôn muốn làm với tôi.
44.
Trời đất tối tăm, tôi gần như mất đi nửa cái mạng.
Sau đó, tôi lờ mờ nhớ tới lời anh nói vào tai tôi lúc đó, không phải chú không nhịn được thì không khỏi cảm khái độ mặt dày của Diệp Thừa.
Tôi thầm thế, một ngày nào đó nhất định sẽ mở mày mở mắt.
Không thể bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Nhưng mà mỗi kỳ nghỉ quay về.
Tôi đều bị sắc đẹp của anh ấy quyến rũ.
Không để trần người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm lắc lư trước mặt tôi thì cũng chỉ mặc mỗi quần, thậm chí anh còn bảo tôi tắm chung với anh.
Đúng là giở mọi mánh khóe.
Quả nhiên, đàn ông không hề quyến rũ, chỉ càng quyến rũ hơn mà thôi.
Thế là kẻ đạo hạnh thấp như tôi lần nào cũng bị ăn sạch sẽ.
Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của tôi, Diệp Thừa đã tặng tôi một món quà.
Khi mở ra thì thấy đó là căn cước và sổ hộ khẩu của anh.
Người đàn ông ôm eo tôi từ phía sau, cắn vào tai tôi: “Tiểu Bạch, chú giao cả người chú cho em được không?”
Vì vậy, năm hai mươi tuổi, tôi đã vinh quang trở thành bà Diệp.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận.
Diệp Thừa hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Nhìn đi nhìn lại hai cuốn sổ đỏ.
Nhìn tôi đọc sách bên cạnh cửa sổ.
Anh ấy không biết xẩu hổ bước lại gần tôi:
“Tiểu Bạch, anh nghe nói, đại học mang con đi tốt nghiệp sẽ được thêm điểm?”
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông này lại có trò gì nữa đây?
“Em có muốn có con không?” Anh xoa bóp eo tôi.
Tôi đặt cuốn sách xuống.
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc quần áo nửa kín nửa hở trước mặt, mặt mày hớn hở:
“Được thôi.”