Chu Nhan

Chương 111




Sau khi được Đế quân ban hôn, hôn lễ giữa hai tộc Bạch – Xích được đưa vào chương trình nghị sự. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi sau chỉ lệnh ban hôn, rất nhiều thủ tục rườm rà chuẩn bị cho hôn lễ đã được hoàn thành. Phải mất cả một buổi sáng, Xích vương phủ mới kiểm kê xong danh sách quà tặng. Chu Nhan ở trong hành cung của Xích vương phủ tại Đế đô, nhìn từng rương trang sức thở dài, quay đầu lại nói với người đối diện:

“Chỗ này là do cậu soạn à Tuyết Oanh?”.

“Sao cậu biết?” Tuyết Oanh, quận chúa Bạch tộc, ngồi ở phía đối diện, nghe thấy tỷ muội tốt hỏi như vậy thì không khỏi bật cười.

Chu Nhan bĩu môi: “Đây đều là những thứ cậu thích nhất mà”.

“Chẳng lẽ cậu không thích à?” Tuyết Oanh nở nụ cười, nhưng trong nụ cười cũng chứa đầy hoài niệm: “Mình nhớ trước đây khi nhìn thấy trú nhan châu hay ngọc sừng tê của mình, cậu vẫn ôm nó cười nói hi vọng cũng có một viên mà. Cậu xem bây giờ không phải đều cho cậu hết rồi đây?”.

Chu Nhan vội vàng vỗ vai Tuyết Oanh nói: “Mình thích, cậu đừng nghĩ nhiều!”.

Tuyết Oanh gật đầu không nói gì, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp mà nhìn nàng có vẻ thêm gầy yếu, cằm nhọn ra, cổ tay khẳng khiu, mặt mày u sầu thấy rõ. Chu Nhan biết nàng ấy đang nhớ Thời Vũ không biết đã mất tích đi đâu, mà giờ phút này thế sự đổi thay, Thời Vũ bị phế truất, Bạch vương gió chiều nào xoay chiều đó, bắt đầu dốc sức phụ tá tân thái tử, chuyện này đối với Tuyết Oanh mà nói là một đả kích rất lớn. Ngoài nàng ra có lẽ cả Đế đô này không còn ai nhớ tới Thời Vũ nữa.

Chu Nhan nhìn thấy tỷ muội tốt buồn phiền như thế lại không biết an ủi thế nào, chỉ có thể đẩy trà bánh trước mặt qua: “Tốt xấu gì cũng ăn chút đi, nhìn cậu đã gầy đến thế rồi kìa”.

Tuyết Oanh run rẩy, yên lặng nắm chặt lấy tách trà, cúi đầu xuống: “A Nhan, mình cảm thấy Thời Vũ sẽ không trở về nữa”.

Giọng nói của nàng rất nhỏ, nói xong nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói run run: “Chắc là huynh ấy đã bị bọn họ hại chết rồi”.

Chu Nhan kinh hãi: “Bị ai?”.

“Thời Ảnh, đứa con của Bạch hoàng hậu kia! Nhất định là tên đó!” Tuyết Oanh nghiến răng: “Vì vương vị, bọn họ có thể làm được bất cứ chuyện gì!”.

“Không phải như thế, cậu đừng có nói bậy”. Chu Nhan cũng run lên, tuy miệng nói như vậy nhưng giọng phản bác cũng không còn quyết liệt như trước. Lúc ở thâm cung khi nhìn thấy sư phụ, trong lòng nàng cũng nổi sóng. Con người tài cao xuất chúng vốn không bao giờ để ý đến quyền thế đólại đến Đế đô rồi. Người luôn miệng nói với mình sau khi từ bỏ thần chức sẽ rời khỏi Vân Hoang, ngao du thất hải, lại đột nhiên trở về giữa vòng xoáy quyền lực, cướp đi vương vị từ tay đệ đệ mình. Một loạt biến cố lớn như vậy, từng bước từng bước không thể sắp xếp trong một sớm một chiều. Có phải sư phụ đã tính toán từ lâu hay không? Sư phụ lợi hại như vậy, chỉ cần người muốn, thì dù có thay đổi cả thiên hạ cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, người đâu phải là người như vậy?

Trong lòng Chu Nhan mơ hồ cảm thấy đau đớn hỗn loạn, cúi đầu không nói lời nào.

“Thật ra không trở lại cũng tốt. Tình hình như bây giờ cho dù Thời Vũ có trở về cũng chỉ có con đường chết”. Đợi nàng tỉnh táo lại đã thấy Tuyết Oanh ở bên kia thì thào: “Gần đây mình thường nằm mơ, mình mơ thấy cả người huynh ấy đầy là máu. Dường như huynh ấy muốn nói gì đó với mình, nhưng dù mình làm thế nào cũng không thể nghe cho rõ được”.

Nàng nức nở, bờ vai run lên, khóc tức tưởi. Chu Nhan không nói gì chỉ nhìn tỷ muội tốt, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhưng cũng không biết phải nói gì cho phải. Nàng lúng túng chốc lát, hỏi: “Vậy bây giờ cậu tính thế nào?”

“Mình… mình cũng không biết… mình chỉ muốn chết thôi”. Tuyết Oanh khóc nức nở úp mặt vào lòng bàn tay tuyệt vọng thì thào: “Thời Vũ không còn, mình cũng không muốn sống nữa”.

Chu Nhan lo lắng nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng, đột nhiên như thấy bản thân mình ngày trước. Đúng vậy, tâm tình này nàng cũng đã từng trải qua khi người mình thương ra đi, chỉ hận không thể chết đi cùng người đó, cũng không muốn sống trên đời dù chỉ một phút một giây. Giờ đây có phải Tuyết Oanh cũng bất lực và tuyệt vọng như mình trước kia không? Làm thế nào mới có thể giúp cô ấy đây? Lần sau nếu có cơ hội gặp lại sư phụ, thế nào nàng cũng phải tìm cách hỏi tin về Thời Vũ.

Thế nhưng nếu như người thật sự trả lời, mà đáp án lại là điều nàng không muốn biết nhất, thì nàng phải làm sao?

“Đừng như vậy” Chu Nhan thở dài: “Cậu cần phải sống thật tốt”.

“Sống để làm gì chứ, không bằng chết đi cho xong”. Tuyết Oanh khóc nức nở, trên khuôn mặt trái xoan hiện rõ vẻ đau đớn lắc đầu: “Mình không thể nào mà thở nổi nữa, nếu… nếu không phải vì…”.

Nói đến đó nàng nâng tay lên đặt vào bụng, không nói tiếp nữa, thần sắc phức tạp.

Chu Nhan là người qua loa không hỏi tiếp nữa, chỉ bảo: “Cậu tuyệt đối đừng nghĩ tới cái chết, phải nghĩ thoáng lên, cậu nhất định phải chờ tiếp. Nếu lỡ như Thời Vũ không chết, mấy ngày nữa sẽ về thì sao? Lúc ấy cậu chết rồi có phải không gặp được huynh ấy hay sao?”.

“Thật ư? Sẽ về sao? Nếu vậy thật giống như nằm mơ!” Tuyết Oanh cười khổ, trong mắt đầy vẻ thê lương: “Chỉ là… mình không thể chờ thêm nữa. Phụ vương đã tìm cách gả mình đi rồi. Gả cho… gả cho lão già năm mươi tuổi kia”.

Nói xong lời cuối cùng nàng dừng lại khóc nức nở.

“Sao có thể như vậy được?” Chu Nhan hoảng hốt: “Cậu tuyệt đối không được đồng ý”.

“Không đồng ý thì có ích gì?” Tuyết Oanh cười khổ: “Mình là đích nữ duy nhất chưa xuất giá, lúc này triều chính loạn lên, đang thay đổi lớn như thế, nếu không gả mình cho ông ta thì còn có thể gả cho ai được nữa”.

“Trốn đi!” Chu Nhan thốt lên: “Mình giúp cậu trốn”.

Tuyết Oanh run lên, trong mắt xẹt qua một tia sáng, nhưng sau đó lại ảm đạm lắc đầu: “Ý niệm này… cũng chỉ để nghĩ mà thôi. Mình còn không biết phụ vương mình là người như thế nào sao? Cho dù mình có chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị ông ấy bắt về thôi. Hơn nữa mình không biết gì hết, nếu trốn đi còn biết làm gì đây?”.

Chu Nhan biết tỷ muội này của mình từ nhỏ tính tình mềm yếu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mỗi người đều có vận mệnh của mình, người khác làm sao có thể can thiệp được?

“Mình ở trong phủ mãi cũng buồn chán, hôm nay tranh thủ đến đây tặng sính lễ, khó khăn lắm mới được ra ngoài thay đổi không khí. Tâm sự với cậu một lát mình thấy trong lòng cũng dễ chịu hơn”. Tuyết Oanh thì thào, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Mình… mình thật sự sợ nếu cứ một mình ở trong phủ, nhỡ đâu nghĩ quẩn mà làm chuyện thiếu suy nghĩ thì…”.

“Tuyệt đối đừng làm thế” Chu Nhan không khỏi bối rối nắm chặt lấy tay tỷ muội tốt: “Cậu đừng hồ đồ nhất thời, nhẫn nại một chút mọi chuyện sẽ tốt thôi”.

“Mình sẽ cố gắng. Bây giờ mạng sống này của mình cũng không còn là của một mình mình nữa. Bây giờ mình sẽ cố hết sức để sống”. Tuyết Oanh cười khổ lắc đầu nhìn thoáng qua tỷ muội tốt của mình, hốc mắt đỏ lên: “A Nhan, cậu tốt số hơn mình nhiều, đừng giống như mình đấy”.

“Sao mình có thể tốt số hơn cậu được chứ? Cậu không biết mình…” Chu Nhan cũng không khỏi cười khổ cắn môi: “Tuyết Oanh, cậu không biết mình cũng chẳng tốt số hơn cậu bao nhiêu đâu. Mình cũng bất đắc dĩ rời khỏi người mà mình muốn ở bên, lại phải lấy người mà mình không thích, thậm chí một chút cơ hội phản kháng cũng không có. Chỉ có thể miễn cưỡng cười ngoài mặt làm như rất hài lòng mà thôi”.

Tuy các nàng đều là nữ nhi sống trong nhung lụa, nhưng bất kể là ai, có bản lĩnh cỡ nào, vẫn cứ giống như con chim bị nhốt trong lồng son, mãi mãi không thể sải cánh giữa trời cao tự do tự tại.

Sau khi phủ Bạch vương đã đưa sính lễ đến phủ Xích vương, không khí cũng có chút nặng nề. Sắc mặt Bạch Phong Lân cũng bất ổn, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc nói với phụ thân: “Phụ vương, con cảm thấy hôn sự này nên cân nhắc lại”.

Không ngoài dự đoán, Bạch vương quả nhiên thay đổi sắc mặt, gần như đập bàn tức giận: “Con đang nói cái gì, con muốn hối hôn?”.

Bạch vương nhíu mày nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, trong giọng nói không giấu được tức giận: “Hôm nay ta đã tặng hết sính lễ đến phủ Xích vương, giờ con lại thay đổi chủ ý, muốn hoãn hôn sự này là thế nào? Chẳng lẽ con không hài lòng với cuộc hôn nhân này sao? Thật to gan!”.

“Phụ vương bớt giận!” Bạch Phong Lân nhỏ giọng, sắc mặt tái xanh: “Con chỉ cảm thấy chuyện không ổn lắm. Nếu có thể hoãn lại một thời gian thì tốt hơn thôi ạ”.

“Không ổn chỗ nào?” Bạch vương hoài nghi, nếu hắn không phải đứa con trưởng có vị trí quan trọng thì có lẽ ông đã gào lên rồi. Ông tức giận chỉ vào trán hắn, nói: “Cuộc hôn nhân này là do con đề nghị, ý chỉ cũng ban ra rồi, giờ con lại bảo không ổn. Hôn sự giữa hai tộc há có phải là chuyện để cho con nói đổi là đổi sao?”

“Lúc trước là con suy nghĩ không chu toàn. Bây giờ ngẫm kỹ lại, nếu như hôn sự này là sai, thì ngược lại không biết chừng là mầm họa cho cả Bạch tộc”. Thần sắc Bạch Phong Lân có chút phức tạp. Hắn ngừng một lát lại nói: “Biểu huynh… không, Hoàng thái tử điện hạ thấy cuộc hôn nhân này thế nào?”.

“Con nói Thời Ảnh sao?”. Bạch vương khó hiểu “Việc này thì liên quan gì đến ngài ấy?”.

Bạch Phong Lân chần chừ không biết nói thế nào mới tốt. Hắn vốn là người tâm tư cẩn mật, nhìn thứ gì cũng có tính toán riêng. Chỉ là việc này không biết phải nói với phụ vương thế nào, chẳng lẽ nói hắn nghi ngờ Chu Nhan là cô gái trong lòng Thời Ảnh, nên mới lo sợ về cuộc hôn nhân này? Vị biểu huynh này vốn là đại thần quan đứng ngoài thế sự, có đắc tội hay không đối với vị trí hiển hách của Bạch tộc thật ra cũng chẳng liên quan lắm. Thế nhưng người này bỗng nhiên lại trở thành Hoàng thái tử, tương lai có thể trở thành Đế quân của Vân Hoang. Nếu như mình thật sự giật đi người trong lòng của y, một khi hôn sự này trở thành sự thật, ngược lại sẽ trở thành đại họa đối với Bạch tộc.

Nhưng suy đoán của hắn cũng chỉ là vô căn cứ, dựa vào đâu mà nói với phụ vương?

“Vậy… vị trí Thái tử phi đã chọn được ai chưa ạ?”

Chần chừ giây lát, hắn mở miệng hỏi, khéo léo chuyển đề tài: “Hoàng thái tử có đồng ý chọn một muội muội trong tộc làm phi không ạ?”.

Đúng rồi! Nếu Thời Ảnh chuẩn bị sắc lập một quận chúa Bạch tộc làm Thái tử phi, thì chứng minh phán đoán của hắn là sai. Hơn nữa chỉ cần quận chúa trong Bạch tộc làm Thái tử phi, hắn cũng chẳng cần lo lắng nữa.

“Đương nhiên!”. Bạch vương có vẻ ngạc nhiên khi thấy con trai mình hỏi một câu hỏi kỳ quái như vậy, nhìn liếc qua hắn: “Các đời Hoàng hậu của Không Tang đều phải chọn ra từ Bạch tộc. Nếu như Thời Ảnh kế vị đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ta đã sắp xếp một bữa tiệc trong vương phủ vào ba ngày sau. Đến lúc đó Hoàng thái tử cũng sẽ đến. Thứ nhất là để tỏ lòng biết ơn Đế quân đã ban hôn cho con, thứ hai là để sắp xếp một cuộc gặp mặt không chính thức cho các muội muội của con, có thể từ đó chọn ra một người làm Thái tử phi”.

“Thế ạ? Vậy tốt quá!” Bạch Phong Lân nghe câu trả lời như thế không khỏi thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Vậy xem ra con đã lo thừa rồi”.

Bạch vương có chút khó hiểu nhíu mày nhìn đứa con trai trưởng: “Rốt cuộc con có thắc gì về chuyện này?”.

“Không có, đã không còn nữa ạ”. Bạch Phong Lân lắc đầu quầy quậy: “Nếu Hoàng thái tử thật sự chọn phi tử trong các muội muội của con, vậy con cũng không còn gì phải lo lắng nữa”.

“Ta thật không hiểu con đang nghĩ cái gì”. Bạch vương lắc đầu liếc mắt một cái: “Nói tóm lại, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, không được xảy ra chút sai lầm nào. Các con sớm hoàn thành hôn lễ thì tốt hơn”.

“Vâng ạ!” Bạch Phong Lân cúi đầu: “Con biết rồi!”.

“Lẽ nào con cũng không thật sự thích con bé kia? Con phong lưu phóng khoáng kén chọn xưa nay, lại cố tình nhất kiến chung tình với cái con bé đó”. Bạch vương nhìn đứa con trai thân thiết lắc đầu thở dài: “Nhưng sau khi thành thân, con tới thanh lâu tửu quán ít thôi, kẻo khó ăn khó nói với Xích vương. Đó là con gái mà Xích vương yêu thương nhất. Nếu con thấy oan ức, về sau nạp thêm vài thê thiếp là được rồi!”.

“Vâng! Vâng ạ!” Bạch Phong Lân gật đầu: “Xin nghe theo lệnh của phụ vương!”.

Bạch vương phất tay: “Được rồi con đi chuẩn bị đi. Ba ngày sau hoàng thái tử sẽ tới phủ đệ ngắm đèn, có rất nhiều chuyện phải xử lý!”.

“Vâng ạ!” Tổng đốc Diệp Thành dứt lời thì lui ra ngoài.

- -----oOo------