Buổi học vừa kết thúc, Chúc Tuần Nhiên bị một nam sinh gọi ra ngoài có việc. Hắn vừa rời đi, Đinh Lạc Yên liền ngồi xuống cạnh tôi.
Cô ấy không nói gì, chỉ chống cằm chăm chú quan sát tôi.
Tôi thản nhiên gập sách lại: "Trong giờ học cậu đã nhìn mãi rồi, giờ vẫn chưa đủ sao?"
Đinh Lạc Yên cười khúc khích: "Ôn Kiều, có vẻ như hắn thật sự rất thích cậu đấy. Mặc dù ai cũng nói cậu là hoa khôi, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi hắn chọn cậu."
"Không phải vì cậu không đủ tốt, mà là vì, trong mắt tôi, Chúc Tuần Nhiên là người tuyệt vời nhất."
Tôi nhìn vào mắt cô ấy.
Đó là một đôi mắt phượng rất đẹp, không hề chứa đựng sự ghen tuông hay oán hận, mà là một sự ngưỡng mộ xuất phát từ tận đáy lòng.
Như một sự đồng điệu giữa những cô gái, tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy không có ác ý với tôi.
Tôi gật đầu: "Tôi hiểu cảm xúc của cậu, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."
Đinh Lạc Yên cầm lên một lọn tóc của tôi, cười khẽ: "Cậu biết không? Khi tôi mới quen hắn, tôi cũng có kiểu tóc giống cậu. Lúc đó tôi cũng thích để tóc xõa. Lần đầu tiên gặp Chúc Tuần Nhiên, tôi bị một nhóm du côn chặn đường, không ai đi ngang qua dừng lại giúp tôi, chỉ có hắn, hắn lái xe mô tô đâm thẳng vào đám du côn, đứng chắn trước mặt tôi."
Khi nhắc đến Chúc Tuần Nhiên, ánh mắt Đinh Lạc Yên sáng rực lên, nụ cười trên môi càng rõ nét:
"Tôi vẫn nhớ khuôn mặt lạnh lùng của hắn dưới ánh đèn đêm, kiêu ngạo và bướng bỉnh. Đôi mắt hắn mang một vẻ hoang dã nhưng lại cực kỳ trong sáng, có một sức hút c.h.ế.t người."
"Hắn nhìn mấy tên du côn đó, bình tĩnh nói: "Lên xe." Đó là lần đầu tiên tôi ngồi lên xe mô tô của hắn. Sau đó, tôi muốn mãi đi theo hắn, nên đã buộc tóc lên, giống như một người anh em, theo hắn đi khắp mọi nơi. Ban đầu hắn không cho tôi đi theo, nhưng sau vài lần tôi liều mạng đánh nhau với người khác, kết oán với họ, hắn không còn cách nào khác đành phải để tôi theo hắn."
Nụ cười của Đinh Lạc Yên pha lẫn chút cay đắng: "Tôi từng nghĩ, chỉ cần tôi có thể ở bên hắn mãi mãi, tôi sẽ có cơ hội. Nhưng tôi đã sai. Ôn Kiều, đây là lần đầu tiên tôi thua trước một người, và người đó là cậu. Sự xuất hiện của cậu đã khiến tôi thua không còn gì cả."
Tôi nhìn Đinh Lạc Yên với sự thông cảm, đưa tay đặt lên vai cô ấy, định nói vài lời an ủi thì Thẩm Đường từ đâu lao tới.
Cô ấy hẳn đã nghe được nhiều lời đồn trong học viện, hiện tại trông cô ấy rất căng thẳng, tinh thần không ổn định.
"Ôn Kiều, trước đây mình đúng là đã ở bên Cố Nhàn. Đó là lỗi của mình, mình không nên giấu cậu, nhưng đó đều là ý của hắn, thật ra mình chấp nhận hắn cũng là bất đắc dĩ."
"…" Đinh Lạc Yên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kỳ lạ, lông mày nhíu lại.
Thẩm Đường tiếp tục: "Nhưng bây giờ mình đã chia tay với hắn rồi. Ôn Kiều, cậu mãi là người bạn thân nhất của mình, đàn ông gì đó cứ đi c.h.ế.t hết đi!"
Cô ấy mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt: "Hãy quay lại như trước đây, được không? Chúng ta vẫn sẽ là những người bạn thân không rời xa như trước đây, được không?"
Tôi mỉm cười nói: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Thẩm Đường tưởng rằng tôi vẫn dễ bị lừa như trước, giọng cô ấy nghẹn ngào: "Mình biết cậu sẽ không bỏ rơi mình mà, cậu là người tốt nhất! Tên Chúc Tuần Nhiên đó có bắt nạt cậu không? Nếu hắn dám làm cậu tức giận, mình sẽ đứng ra giúp cậu!"
"Đủ rồi, đủ rồi."
Đinh Lạc Yên khoanh chân, cười lạnh: "Sao tôi nghe không nổi nữa nhỉ? Bà chị này, người ta là cặp đôi đang hạnh phúc bên nhau, cần cô chen vào làm gì? Cô nghĩ mình là ai chứ?"
Đinh Lạc Yên không biết Thẩm Đường, nhưng Thẩm Đường đã nghe danh Đinh Lạc Yên từ lâu, cô ấy không dám chọc giận người chị đại nổi tiếng này, theo phản xạ lùi lại hai bước, nói nhỏ: "Mình cũng chỉ muốn tốt cho Ôn Kiều, đứng trên lập trường của cô ấy mà nói thôi. Cậu không thích nghe thì thôi, nhưng cô ấy có nói gì đâu."
Tôi chậm rãi lên tiếng:
"Đinh Lạc Yên nói đúng. Thẩm Đường, cậu nghĩ mình là ai?"
Tôi từng lời, từng chữ rõ ràng: "Nếu tôi nhớ không nhầm, khi tôi và Cố Nhàn còn quan hệ tốt, chính cậu mỗi ngày đều hét lên rằng không thể để tôi bị bắt nạt, muốn đứng ra giúp tôi đối chất với hắn. Kết quả là hai người các cậu lại lén lút hẹn hò với nhau, để tôi trở thành người ngoài cuộc. Giờ cậu lại muốn giở trò cũ với Chúc Tuần Nhiên sao?"
Đinh Lạc Yên nghe xong, bừng tỉnh ngộ và kết luận: "Đây chẳng phải là loại trà xanh kết hợp với bạch liên hoa sao? Nghiên cứu cách cướp bạn trai của bạn thân như vậy cũng gọi là thành công lắm rồi."