Dưới tán cây phía trước, có một bóng dáng cao ráo đang đứng, trong tay chàng trai cầm một cây kẹo hồ lô, dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh, hắn mỉm cười với tôi.
Đôi mắt tôi bỗng sáng rực lên.
"Chúc Tuần Nhiên!"
Tôi cười rạng rỡ và lao vào hắn, hắn mở rộng vòng tay đón lấy tôi.
Tôi ôm chặt lấy vòng eo gọn gàng của hắn, thầm nghĩ cảm giác ôm này thật tuyệt, cánh tay hắn dài, có thể ôm trọn lấy tôi.
"Ôn Kiều." Giọng nói của Chúc Tuần Nhiên vang lên trên đỉnh đầu tôi, ấm áp và dịu dàng.
"Thực ra cậu không cần phải ra mặt vì tôi đâu, tôi chưa bao giờ bận tâm đến những lời của người khác."
"Tôi biết, nhưng tôi sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm bạn trai của tôi." Tôi thì thầm, ôm hắn chặt hơn.
Khác với vô số lần trước kia, khi tôi nhìn theo bóng lưng của Cố Nhàn và Thẩm Đường rời đi cùng nhau.
Lần này, tôi tự tin nắm tay Chúc Tuần Nhiên trước mặt họ, như một món đồ trang trí sống, tôi ôm chặt cánh tay hắn, vừa đi vừa để hắn đút cho tôi từng viên kẹo hồ lô khi chúng tôi tiến về phía nhà ăn.
Không cần phải học cách yêu đương, gặp đúng người mình thích tự khắc sẽ biết cách thể hiện.
Khi đang ăn, tôi nghe thấy các cô gái ở bàn bên cạnh bàn tán:
"Không ngờ Chúc Tuần Nhiên cũng biết cười, cười lên trông đẹp trai phết."
Cô bạn ngồi đối diện liền vỗ nhẹ vào cô ấy:
"Ôi trời, người ta đã có chủ rồi, cậu ấy với hoa khôi Ôn Kiều thật sự rất đẹp đôi."
Buổi sáng hôm nay, khoa Công nghệ Thông tin của Chúc Tuần Nhiên không có tiết học, nên hắn theo tôi đến lớp.
Đây là một lớp nhỏ, số lượng sinh viên không nhiều, nhưng mọi người đều tỉnh táo hẳn khi thấy Chúc Tuần Nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, điều gây xôn xao hơn cả là sự xuất hiện của Đinh Lạc Yên, một nữ sinh từng được coi là bá đạo trong trường và thường xuyên đi cùng Chúc Tuần Nhiên.
Gần đây, Đinh Lạc Yên đã xin nghỉ học, ai cũng nghĩ rằng cô ấy sẽ không quay lại trường trong thời gian tới.
Hôm nay, Đinh Lạc Yên đã nhuộm tóc đen trở lại, lần đầu tiên cô ấy để xõa mái tóc thường buộc cao, làm cho khuôn mặt vốn đã gầy guộc của cô ấy trông càng thêm tinh tế.
Cô ấy mặc một bộ đồ phong cách Chanel màu trắng, áo khoác ngoài mở ra để lộ chiếc áo ngực gợi cảm bên trong, khiến mấy nam sinh xung quanh đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
Tôi chợt nhớ ra, Đinh Lạc Yên từng được bình chọn là hoa khôi của khoa Công nghệ Thông tin, chỉ là sau này cô ấy thích giả trai để chơi cùng Chúc Tuần Nhiên và nhóm bạn của hắn.
Khi thấy tôi và Chúc Tuần Nhiên bước vào, Đinh Lạc Yên thẳng thừng lên tiếng:
"Hừm, anh Tuần cũng đến học à."
Chúc Tuần Nhiên không thèm nhìn cô ấy, kéo tay tôi ngồi xuống phía sau.
Đinh Lạc Yên cười khẩy, rồi quay đầu lại cười nói: "Không đến mức vậy chứ? Chỉ vì tôi tỏ tình thất bại mà cậu phải tránh né tôi như thế sao? Không làm người yêu thì chúng ta vẫn có thể làm bạn mà, như trước đây, tôi tiếp tục làm em trai của cậu có được không?"
Chúc Tuần Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói một lời, chỉ chăm chú lấy giấy lau bàn cho tôi.
Đinh Lạc Yên vẫn tiếp tục nói, lần này ánh mắt cô ấy hướng về phía tôi:
"Anh Tuần, giờ tôi mới biết cậu thích kiểu con gái như thế này, nhưng giờ tôi có khác gì cô ấy đâu? Sao cậu không thể nhìn tôi một lần?"
Chúc Tuần Nhiên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn nghiến răng đe dọa: "Đinh Lạc Yên, tôi không muốn lớn tiếng với con gái, nên cô ngoan ngoãn một chút."
"Được thôi." Đinh Lạc Yên cười hì hì, rồi quay sang lật cuốn truyện tranh đặt trên bàn.
Thực ra, yêu hay không yêu, điều đó rất rõ ràng.
Nếu tôi đoán không nhầm, cuốn truyện tranh mà Đinh Lạc Yên đang đọc là phong cách mà Chúc Tuần Nhiên thích.
Nhưng vào lúc này, Chúc Tuần Nhiên lại đang cau mày, chăm chú lật xem sách toán cao cấp của tôi, bày ra vẻ mặt như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
"Cậu có làm được bài này không?" Tôi cố ý ghé đầu qua hỏi đùa.
Chúc Tuần Nhiên liếc nhìn tôi, má hắn lập tức đỏ lên, hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Vậy để tôi giảng cho cậu nhé."
Tôi nháy mắt với hắn, và thấy mặt Chúc Tuần Nhiên càng đỏ hơn.
Hắn thật dễ thương.
Tôi cố nén cười, cầm bút lên và bắt đầu giảng bài cho hắn. Khi tôi giảng xong, ngẩng đầu lên, tôi phát hiện hắn đang vội vàng dời ánh mắt đi.
"Chúc Tuần Nhiên," tôi giả vờ nghiêm khắc, "cậu vừa nhìn sách hay là nhìn tôi?"
Hắn liếc nhìn tôi, rồi cúi đầu xuống, trông như một chú c.h.ó nhỏ vừa mắc lỗi.
"Nhìn cậu."
"Chúc Tuần Nhiên, cậu cứ nhìn tôi mãi như vậy sẽ bị thầy cô mắng đấy."
Mí mắt hắn khẽ động, rồi hắn thản nhiên nói:
"Nhưng tôi vẫn chọn nhìn cậu."
Hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu tôi.
Cô gái dắt chú c.h.ó nhỏ đi phía trước, chú c.h.ó luôn nhìn theo bóng lưng của cô, mãi mãi.
Chúc Tuần Nhiên, lần này, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng nữa.