Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 91: Nỗi lo




- Sao anh lại đi xe này? Xe anh đâu? - Tư Nhĩ thắc mắc ngay khi vừa bước lên xe. - Lại còn cái kiểu không hạ hẳn kính xe xuống nữa chứ! Anh có biết để như thế tôi ở bên ngoài nói chuyện với anh mỏi đến mức nào không?

- Em đang quan tâm tới anh rồi đó à? Bây giờ còn biết để ý xem anh đi xe gì đón em nữa chứ! - Văn Quảng vươn tay xoa xoa đầu cô, cố tình làm lơ đi câu hỏi ở vế sau của cô.

Anh rõ ràng là không thể mở hẳn kính xe xuống khi ở đây được bởi ở đây là ở Lam Gia, nếu như có ai thấy anh đón cô e là sẽ lại có nhiều chuyện để bàn tán, cô lại không thể nghe được mấy lời bàn tán này nên anh đương nhiên là phải cẩn thận khi lái xe tới đây đón cô rồi.

Tư Nhĩ không để ý tới việc Văn Quảng đang cố tình đánh trống nản câu hỏi kia của mình nên đã dễ dàng để cho anh dắt mũi, quên luôn mất việc phải hỏi rõ lí do vì sao anh lại không hạ hẳn kính xe xuống để nói chuyện tử tế với mình.

- Tôi… tôi quan tâm anh gì chứ? Chỉ là một chiếc xe thôi mà? Ngày nào tôi chả thấy anh đi xe, tự nhiên hôm nay thấy anh đi xe khác tới đón tôi thì thuận miệng hỏi chơi thôi. Đây là phản xạ bình thường của một con người bình thường thôi, đâu thể tính là đang quan tâm được? - Tư Nhĩ vội vàng giải thích cho hành động của mình không phải đang quan tâm đến anh.

Thấy cô không còn để ý đến câu hỏi khó lòng giải thích kia nữa, Văn Quảng đã có thể thoải mái hơn khi nói chuyện với cô rồi.

- Thế theo em như nào mới gọi là quan tâm? Như việc anh đang đón em hiện giờ này đã đủ để gọi là đang quan tâm em chưa?

- Ai lại hỏi định nghĩa của quan tâm giống như anh không kia chứ? Khó giải thích bỏ xừ ra. - Tư Nhĩ không rõ định nghĩa của quan tâm là thế nào nên không giải thích được thành ra tự nhiên nổi cáu gắt với anh.

Đối với cô những thứ thuộc vào phạm trù tình cảm ví dụ như Quan tâm hay yêu thương gì đó thì tuyệt nhiên chả có định nghĩa nào là đúng hoàn toàn để ta định nghĩa được cả. Tình cảm nên được cảm nhận bằng trái tim chứ không phải bằng lí trí.

- Thì anh không biết em định nghĩa thế nào là quan tâm nên mới tò mò hỏi chút vậy thôi mà. Em có cần phải tức giận thế với anh không?- Văn Quảng ra cái điệu nhõng nhẽo với Tư Nhĩ.

Tư Nhĩ đã quen dần hơn với việc anh cứ hở ra là lại nhõng nhẽo với cô thế này rồi nên bây giờ không còn cảm thấy lạ lẫm với nó nữa. Cũng thôi thắc mắc mấy câu kiểu như: Sao anh ta lại như thế? Hay là “Anh ta bị cái gì vậy?” Cô bây giờ thấy anh nhõng nhẽo là sẽ tự mặc định luôn một câu: Con người anh chính là hai mặt như thế đó.

- Hứ! Thì ai bảo anh không hiểu? Cái đơn giản như thế mà còn phải hỏi nữa là sao? Quan tâm hay không anh phải cảm nhận mới biết được chứ! Ai đời lại đi hỏi định nghĩa của quan tâm là gì thì tôi chả mắng cho là đúng rồi. - Tư Nhĩ vừa nói vừa chỉ chỉ tay vào ngực trái của Văn Quảng, vui vẻ tranh luận với anh giống như cái cách một con nhóc đang tranh luận với một đứa trẻ nào đó khác vậy. Hoàn toàn khác xa hình ảnh của cô lúc tranh luận với đối tác ở trong công việc.

Tư Nhĩ nghĩ Văn Quảng là một tên hai mặt, anh lật mặt nhanh hơn lật bánh,… nhưng mà cô đâu có biết một điều rằng là anh cũng nghĩ về cô tương tự như thế.

- Thôi chúng ta về nhà trước đi. Tôi muốn tranh thủ tắm rửa với chuẩn bị một số thứ trước nữa. Chúng ta không thể đi ăn tối trong khi tôi đang xuề xoà thế này được. - Tư Nhĩ có vẻ mệt nên cô đã ngả người ra sau ghế, mắt nhắm hờ, dường như còn muốn tranh thủ thời gian anh đưa cô về mà ngủ một giấc ngắn nữa.

- Anh thấy em đâu có xuề xoà gì đâu? Rất xinh là đằng khác nữa mà? - Văn Quảng không khởi động xe ngay mà vẫn tiếp tục nói chuyện với cô.



- Tại anh đang thích tôi nên mới thế thôi chứ lâu dần anh sẽ cảm thấy tôi như vậy vừa xuề xoà lại vừa xấu xí cho mà xem. Nói chung là anh cứ về nhà trước đi. - Tư Nhĩ lười biếng không muốn giải thích nhiều với Văn Quảng. Mắt vẫn nhắm lại trong lúc nói.

- Tôi sẽ không bao giờ thấy em xấu đâu… - Văn Quảng cảm thấy câu nói kia của cô không phải một câu nói bừa. Nó rõ ràng là đang có ẩn ý cả rồi. Cô là đang sợ anh sẽ nhanh chóng chán cô?

- Thực ra chúng ta không ai nói trước được bất kì điều gì cả đâu. Tôi luôn muốn tính toán xa hơn một chút nhưng kết quả là chuyện có thể tính được là rất ít, và xác suất cũng không được cao cho lắm vậy nên chuyện sau này anh không còn thích tôi nữa cũng sẽ trở thành truyện quá đỗi bình thường thôi. - Tư Nhĩ thản nhiên nói.

“Chụt” Văn Quảng thấy cô không chút tin tưởng gì vào tình cảm của mình nên đã đặt lên môi cô một nụ hôn.

Bị hôn bất ngờ, Tư Nhĩ giật mình mở mắt nhìn tên đàn ông vừa mới hôn mình. Tại sao anh ta lại cứ thích cái kiểu hôn cô lén lút như thế kia chứ? Lại khó chịu với lời thật lòng cô vừa mới nói nữa hay gì?

- Người khác có thể không chắc chắn về tình cảm của anh nhưng anh rất chắc chắn với tình cảm của mình. Anh yêu em là thật lòng, trước giờ chưa từng có bất kì một cô gái nào khiến anh yêu nhiều như thế. Không phải vì nhan sắc, cũng không hẳn là vì tính cách, mà đơn giản chỉ là vì em. Vậy nên mong em hãy dành niềm tin vào tình cảm của anh một chút. Nhưng đương nhiên là anh vẫn sẽ chứng minh tình yêu của mình với em nữa…

- Ờ. Mau… về thôi. - Tư Nhĩ thoáng có vẻ ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh, bất đắc dĩ cô chỉ đành quay mặt sang hẳn một bên khác để khỏi bị anh nhìn ra là cô đang ngại.

Văn Quảng cũng không làm khó cô nữa, bắt đầu khởi động xe để đi về biệt thự trước. Anh có thể nói đi nói lại tình cảm của mình với cô nhưng tuyệt nhiên anh sẽ không yêu cầu hay bắt ép cô phải chấp nhận nó. Chỉ cần cô biết và lưu tâm tới tình cảm đó của anh một chút là được. Anh sẵn sàng đợi cô cho tới khi cô cảm thấy đủ thoải mái, đủ tin tưởng để chấp nhận anh mà.

.

Bảy giờ tối tại một nhà hàng hạng sang nằm ở ngay giữa trung tâm thành phố xa hoa, Văn Quảng cùng với Tư Nhĩ bước vào đây với dáng vẻ vô cùng kiêu sa, lộng lẫy và ngồi vào bàn chờ được những nhân viên ở đây phục tận tình, chu đáo.

Nhìn quanh không gian quán một lượt, Tư Nhĩ cảm thấy nơi này sao mà trang trọng quá. Lúc trước cô từng có dịp đi qua đây mấy lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào đây, theo kí ức hiện tại của cô là như thế chứ thực chất cô đã không ít lần vào đây để dùng bữa rồi. Có khi là tiếp khách, có khi là đi ăn với ông bà Lam hoặc có mấy khi cô nổi hứng muốn ăn tối ở bên ngoài thì đều sẽ tìm tới nhà hàng này đầu tiên. Văn Quảng vẫn luôn để tâm đến cô nên tất cả mấy chuyện thế này anh đều biết cả.

- Nhà hàng này có không gian trang trọng thật. Đúng là kiểu xây ra chỉ để dành cho quý tộc đi vào thưởng thức có khác… - Tư Nhĩ trầm trồ ngạc nhiên nói với Văn Quảng.

- Em không biết đó chứ nhưng trước đó em đã từng tới đây rất nhiều lần để dùng bữa rồi. Như anh đã nói qua điện thoại lúc sáng rồi ấy, anh sẽ chọn nhà hàng em thích để tới cùng dùng bữa mà?

- Tôi từng tới đây rất nhiều lần trước đó rồi sao? Sao tôi không thể nhớ ra nhỉ? Truyện khác có thể tạm quên đi nhưng sao tôi lại có thể không nhớ chuyện ăn với sở thích của bản thân tôi được cơ chứ? - Tư Nhĩ ra cái vẻ tự trách.

- Em quên mọi thứ về hai năm gần đây mà.

- Ừ ha. Vậy trong hai năm chúng ta bên nhau rồi tôi mới tới đây dùng bữa thử xong mới biết được ở đây ngon rồi tới nhiều lần sao? - Tư Nhĩ thắc mắc, câu hỏi có hơi ngớ ngẩn, biểu cảm lúc hỏi câu hỏi hỏi này của cô còn khá tự nhiên nên trông cô rất ngây thơ, ngây thơ tựa như một cô nhóc vậy đó.



- Chắc chắn là như thế rồi, cô vợ ngốc của anh ạ. Chúng ta tới đây ăn lần đầu là sau khi kết hôn được hai hôm đó. Anh nhớ là hôm đó em có nói với anh rằng đây là lần đầu em vào nhà hàng này ăn. - Văn Quảng giọng đùa cợt nói nhỏ vào tai cô.

- Gì mà cô nhóc chứ? Bậy bạ. - Tư Nhĩ ngại ngùng khi nghe anh gọi mình là cô nhóc như thế ở một nơi thế này, với tư cách là vợ của anh? - Nhưng mà chuyện chúng ta vào đây ăn sau khi kết hôn được một ngày là thật đấy à? Chúng ta thân thiết nhanh thế kia á? Kiểu như trước đó chưa từng gặp mặt hay quen biết gì vậy nên…

- Lúc đó là mẹ yêu cầu thôi chứ chúng ta đâu thể tiến triển nhanh vậy được? Nếu thế anh đã chẳng phải theo đuổi em đến tận bây giờ đâu, sau khi đã kết hôn với em hai năm.

- Ờ ha, có vậy mà tôi lại không nghĩ ra nhỉ?

- Thôi được rồi. Nói chuyện với đùa đến đây thôi. Em mau ăn đi. Anh đã gọi toàn mấy món em thích ở đây đó. - Văn Quảng tạm thời dừng việc trêu ghẹo cô lại, ân cần gắp bỏ thức ăn vào bát cho cô ăn thử trước. Với cả anh cũng sợ cô sẽ tò mò mà hỏi anh thêm mấy câu nữa về buổi ngày hôm đó…

Nếu thế thì anh sẽ không thể trả lời được sự thật đâu. Sẽ đành phải nói dối cô để che giấu sự thật mất. Mà nếu thực sự làm như vậy thì khi nhớ lại mọi chuyện cô sẽ hận anh lắm cho mà xem.

- Toàn là món chín. Anh đúng là rất hiểu tôi đó. - Tư Nhĩ vui vẻ nở nụ cười khen ngợi Văn Quảng.

Trước giờ vào nhà hàng ai ai cũng thích gọi món bít tết với yêu cầu là sống nhiều hơn chín. Tư Nhĩ ghét đặc cái món đấy, chỉ bởi cô không thể ăn được mấy món chưa chín hẳn như vậy. Cảm giác khi nhìn vào còn thấy rất ghê và muốn buồn nôn nữa. Hôm nay cô cũng lo là anh cũng sẽ gọi bít tết nhưng không, anh chỉ gọi toàn là mấy món đã nấu chín hẳn rồi.

- Mới vậy thôi mà em đã vui như vậy rồi sao? Hoá ra em lại là kiểu người dễ chiều chuồng như thế à? - Văn Quảng cười gượng đáp lại cô.

Cô vừa mới khen anh hiểu ý cô nhưng đó là do cô không nhớ đó thôi. Nhớ rằng trước kia lúc cả hai vào đây ăn lần đầu tiên anh khi đó vì ghét cô nên đã bắt nạt cô bằng cách gọi hai suất bít tết sống nhiều hơn chín làm cô sợ hãi bỏ chạy gấp. Và ngay sau đó cô đã quen được Trần Trung và nhanh chóng trở lên thân thiết với anh ta vô cùng. Nghĩ lại Văn Quảng thật hận bản thân mình khi đó quá thể, tự nhiên làm thế mới khiến cho Tư Nhĩ và Trần Trung quen được nhau, để rồi giờ đây anh ta đang là tình địch số một của anh luôn.

- Nhưng mà hình như tôi nghe nói là anh cũng có kinh doanh nhà hàng gì đó phải không? - Tư Nhĩ đột nhiên nói.

Cô không nhớ những chuyện trước đây nhưng hồi sáng nay lúc đi làm cô có loáng thoáng nghe thấy bọn người giúp việc trong nhà nói chuyện gì đấy về nhà hàng của anh, cô nghe vậy nên mới biết hoá ra anh còn kinh doanh nhà hàng nữa. Ban đầu khi hẹn anh đi ăn tối ở ngoài cô còn nghĩ là anh sẽ chọn đưa cô tới nhà hàng của anh cơ nhưng ai ngờ anh lại đưa cô đến nhà hàng cô thích.

- Có thể xem là như vậy nhưng mấy món ở đó anh thấy không hợp khẩu vị của em nên chưa có dẫn em qua thăm quan được. - Văn Quảng nói qua loa để nấp liếm.

Chứ anh nào có dám đưa cô tới đó bây giờ? Trần Trung còn đang làm việc ở nhà hàng cho anh, cô tới đó anh ta tuy không nhìn thấy cô nhưng anh ta có thể nghe thấy giọng cô nói mà. Nhỡ là thế thật thì chắc chắn nguy to cho anh mất. Người ta nói cấm có sai. Mình càng lo sợ cái gì thì cái đó càng dễ dàng xảy ra hơn bao giờ hết. Anh vừa lo sợ Trần Trung một cái là y như rằng Tư Nhĩ nhắc tới cái nơi có liên quan tới anh ta ngay được. Chả nhẽ bây giờ anh phải đuổi việc anh ta? Nếu thế thì lại là thất hứa với lời hứa của cô trước đó rồi.

Tên Trần Trung này coi thế mà phiền phức thật.