Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 88: Đều là em




- Là cậu Văn Quảng gọi cho cô nữa sao? - trợ lí Lâm đi bên cạnh Tư Nhĩ tò mò hỏi.

Anh ta bình thường không phải kiểu người thích hóng hớt chuyện của người khác, đặc biệt đó còn là chuyện của sếp mình thì càng không nhưng lần này khác. Chuyện Văn Quảng cứ quan tâm Tư Nhĩ một cách thế này đúng là anh ta phải nên quan tâm một chút, có gì còn tiện về thông báo cho ông bà Lam nữa. Nói thế nào thì tình hình hiện tại của cô với Văn Quảng cũng khá đặc biệt.

- Ừ. Anh ta cứ lo lắng thái quá mãi thôi. Mà cũng không biết công việc ở Trần nhàm chán quá hay sao ấy mà anh ta cứ liên tục có thời gian làm mấy chuyện vô bổ này thế nhỉ? - Tư Nhĩ thuận miệng cằn nhằn với Trợ lí Lâm mấy câu, không chút nghi ngờ gì về việc hôm nay anh ta tự nhiên hỏi cô mấy chuyện không đâu này.

- Mọi hôm vẫn vậy ạ?

- Gì mà mọi hôm? Tôi mới đi làm được hai hôm thôi mà. - Tư Nhĩ mỉm cười nhìn Trợ lí Lâm.

Để cho khỏi ngượng ngùng, anh ta cũng cười lại với cô. Thầm cảm ơn vì cô vẫn chưa nghi ngờ gì.

- Công việc hôm nay của tôi anh sắp xếp thế nào rồi? Chúng ta lên tranh thủ một chút vì tôi nghĩ là có khá nhiều việc ấy. - Tư Nhĩ rảo bước rời đi về phía phòng làm việc, vừa đi vừa hỏi lại lịch trợ lí Lâm.

- Hôm nay công việc không có nhiều đâu ạ. Một cuộc họp buổi sáng chúng ta vừa mới họp xong rồi, còn lại chỉ có một cuộc gặp với bên đối tác nữa thôi. Lịch là chiều nay thế nên bây giờ cô cứ làm những việc khác đi. - trợ lí Lâm nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc để lao đầu vào công việc.

Tư Nhĩ tuy mới chỉ đi làm lại nhưng vì trước đó cô đã từng làm công việc quản lí vất vả này nên bây giờ quay lại với nó ngoài việc không thể nhớ được gì ra thì mọi thứ đều ổn. Bởi năng lực làm việc của cô vốn dĩ không hề bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn. Cùng lắm là phải rèn lại một vài kinh nghiệm làm việc thực tế. Cái đó hiện tại đang do trợ lí Lâm phụ trách hướng dẫn cho cô.

.

Tại công ty Trần Gia.

- Cậu lại gọi cho Lam Tư Nhĩ nữa sao? Ôi trời, phiền phức thật đấy! - Không chỉ có Tư Nhĩ, Nam Nhật cũng thấy phiền giùm cô khi Văn Quảng cứ hở ra lại gọi điện cho cô.

Anh ta thừa biết rõ Văn Quảng vì quá yêu cô nên mới như thế nhưng anh ta cũng yêu Trần Thư như vậy mà đâu có nhất thiết phải lúc nào cũng gọi điện cho đâu.

- Chuyện của tôi từ khi nào đến lượt cậu để ý, quan tâm đến thế? Việc mình thì không lo mà làm đi. Lên nhớ cậu đang là em rể tôi đó nhá! Vớ vẩn tôi cho dẹp luôn đấy! - Văn Quảng khó chịu khi Nam Nhật than vãn linh tinh, bất đắc dĩ phải lấy em gái của mình ra doạ anh ta một phen chơi.

- Tôi biết là cậu thích Lam Tư Nhĩ quá rồi nên mới như thế nhưng cậu cũng phải biết kiềm chế lại chút đi. Trần Thư nói rồi, con gái rất ghét đàn ông quản lí và có tính chiếm hữu cao. Mà đặc biệt còn là Lam Tư Nhĩ nữa thì tôi thấy cậu thực sự nên phải xem xét lại cách tán tỉnh cô ấy đi. Không khéo cô ấy lại chán cậu sớm đó. - Nam Nhật tốt bụng có ý nhắc nhở Văn Quảng.

- Thật vậy sao? - Văn Quảng không tin Nam Nhật cho lắm, hỏi lại. Dù sao thì tên bạn thân này của anh cũng không được đáng tin cho lắm trong vấn đề tình cảm, bởi nếu anh ta mà đáng tin trong chuyện này thì đã không ế tới giờ mới có mối tình đầu.

- Ơ hay, cậu không tin tôi à? Ban đầu tôi cũng như cậu bây giờ ấy. Rảnh rỗi ra lại gọi điện cho Trần Thư để hỏi thăm cô ấy, không tôi gọi còn ít hơn cả cậu cơ mà cô ấy còn phàn nàn nói là tôi gọi nhiều quá, cảm giác rất phiền toái. Nếu nhắn tin thì sẽ đỡ khó chịu hơn nhưng vẫn nên hạn chế bởi con gái rất ghét có cảm giác bị chiếm hữu. - Nam Nhật luyên thuyên giải thích lại giống ý hệt như những gì Trần Thư từng nói với anh ta.



Văn Quảng nghe xong liền ngẫm nghĩ lại một hồi, cảm thấy tên này hôm nay nói nghe cũng khá có lí đó chứ. Nếu đổi lại là anh chắc anh cũng khó chịu lắm khi suốt ngày cứ bị ai đó gọi điện hỏi thăm mãi như vậy.

- Cảm ơn lời khuyên của cậu. - Văn Quảng vỗ nhẹ vào vai Nam Nhật mấy cái, thật lòng cảm ơn lời khuyên của anh ta. - Chắc là tôi nên cố kiềm chế một chút, nhưng mà như vậy chắc tôi sẽ cảm thấy nhớ cô ấy lắm cho xem. Tới tối mới được gặp lận. - Văn Quảng bày ra bộ mặt tiếc rẻ.

- Buổi trưa ấy. Hai người có thể cùng đi ăn cơm với nhau mà. Tôi với Trần Thư lát tan làm sẽ cùng nhau ăn trưa đấy!

- Cậu đang đùa tôi đấy à? Hay cố tình chọc tức tôi thế? - Văn Quảng đột ngột nổi khùng với Nam Nhật. - Tôi với cô ấy đang là kiểu quan hệ như thế nào cậu không biết à? Hiện tại cô ấy vẫn còn chưa nhớ ra mọi chuyện nên mới chấp nhận tôi, chuyện tôi với cô ấy tái hôn vì không muốn cô ấy nhớ lại nên tạm thời tất cả mọi người đều đang giấu cô ấy, toàn bộ nhân viên trong Lam gia cũng chưa biết chuyện này, tôi với cô ấy đi ăn với nhau nhỡ bị ai đó thấy rồi sao?

Nam Nhật đúng là quá sơ suất rồi. Tại sao anh ta có thể quên chuyện hệ trọng này được chứ.

- Tôi xin lỗi. Tự nhiên đầu óc tôi nó bị lú lẫn quá.

- Thôi bỏ đi. Việc tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi? In áo với gối các thứ ấy…

- Tôi vẫn đang tiến hành, phải mấy hôm nữa mới có hàng nhưng theo tôi thấy để được giống một trăm phần trăm như hình là hơi khó đấy! Chỉ giống được khoảng chín mươi tám phần trăm thôi.

Văn Quảng nghe thế liền rơi vào trầm tư suy nghĩ. Mất một lúc, anh mới lên tiếng nói.

- Thế thì khỏi luôn đi. Dù sao bây giờ tôi và cô ấy sẽ chung phòng rồi. Không nhất thiết phải in hình lên gối nữa.

- Nhanh vậy luôn sao?

- Đừng có mà đen tối. Chúng tôi chỉ ngủ thôi và không làm bất cứ thứ gì khác. Tôi cấm cậu nghĩ bậy bạ.

- Rồi rồi. Hai người trong sáng nhất. Cậu bây giờ đúng là biết thật lòng rồi có khác. Nhẫn cưới lúc nào cũng thấy đeo ở trên tay, hình nền điện thoại cũng là hình của cô ấy, trong đầu ngoài cô ấy ra thì chả còn gì sất, cô ấy bị thương còn có thể lo lắng tới mức không tính toán được bất cứ việc gì cho ra hồn nữa. Cuộc sống của cậu bây giờ chỉ toàn là cô ấy mà thôi. - Nam Nhật cảm thán nói.

- Đúng vậy. Cuộc sống của tôi bây giờ chỉ toàn là cô ấy thôi. - Văn Quảng thừa nhận.

Trước giờ Văn Quảng vốn chưa từng nghĩ bản thân anh sẽ đủ tình cảm để yêu một ai đó thật lòng. Đối với anh, ngoài công việc ra thì tất cả những thứ khác có hay không không quan trọng. Nhưng rồi một hôm anh bị ép buộc phải thực hiện hôn ước với Tư Nhĩ anh đã nghĩ: Thôi thì lấy đại một người về làm vợ cho xong chuyện vậy. Hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng trong hai năm chung sống anh sẽ nảy sinh tình cảm với cô.

Ban đầu anh thấy cô rất vụng về lại còn hậu đậu thì vô cùng chán ghét, cảm thấy cô quá sức tầm thường, y hệt như mấy cô tiểu thư anh từng quen trước đây. Nhưng dần dần anh phát hiện ra cô vốn không hề hậu đậu, ngược lại còn rất giỏi, đánh đàn rất hay, cách cư xử và ứng xử với những người khác vô cùng hợp ý anh. Rồi thì anh thấy vừa mắt với cô hơn một chút, sau đó lại thường bắt gặp cô hay thức dậy sớm tranh thủ ngồi đọc sách, uống trà ở ban công, thì kể từ đó mỗi sáng khi thức dậy anh đều sẽ vô thức đi ra ban công phòng mình để lén ngắm nhìn cô từ trên cao. Mỗi lúc như vậy anh thấy cô là một cô gái dịu dàng mà cuốn hút lạ thường.

Bản thân anh khi sống cùng với cô mỗi ngày lại phát hiện ra cô có những điểm tính cách rất đặc biệt mà không một ai có. Anh khi đó đã bắt đầu yêu cô nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận với chính mình. Anh sợ bản thân mình sẽ yêu cô nên để chối bỏ tình cảm trong lòng anh đã điên cuồng yêu nhiều người hơn nhưng kết quả vẫn không thay đổi, người anh chú ý đến duy nhất chỉ có cô.



Rồi khi anh phát hiện ra cô không yêu mình mà chỉ đang giả vờ đóng vai người vợ si tình nhưng thay vì vạch trần anh lại chấp nhận để bản thân bị lừa, để có được thứ tình cảm giả dối đó của cô.

- Nói đến đây tôi mới nhớ. Tôi thấy Trần Văn Quyết anh ta dạo này hành tung quá mờ ám, anh nên để ý một chút. Có thể anh ta sẽ tiếp cận Tư Nhĩ đấy! Dù gì cô ấy hiện tại vẫn đang chưa nhớ lại mọi chuyện nữa. - Nam Nhật cảnh báo Văn Quảng về Trần Văn Quyết.

Đúng là dạo gần đây Trần Văn Quyết anh ta quá im hơi lặng tiếng rồi. Như thế tưởng chừng là yên ổn nhưng thực chất lại đầy rẫy những nguy hiểm khó mà lường được. Dù gì chuyện Tư Nhĩ giúp anh có được chức chủ tịch tập đoàn anh ta vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho cô và anh được. Hiện tại cô còn đang như vậy nữa nên khả năng anh ta tiếp cận cô sẽ là rất cao.

- Cậu nói đúng. Tôi cũng đang muốn nhân tiện mượn chuyện cũ để giải quyết anh ta luôn. Nhưng hiện tại anh ta vẫn là một trong số những người không thể thiếu để Trần Gia trụ vững, tôi hiện tại vẫn chưa nắm được hết mọi thế lực ngầm trong công ty nên trước mắt cứ gặp mặt nói chuyện với anh ta trước đã, còn việc giải quyết anh ta thôi thì cứ tạm hoãn lại vậy. - Văn Quảng băn khoăn nói.

Chuyện anh và Trần Văn Quyết tranh chấp, đấu đá lẫn nhau vốn chẳng phải chuyện gì mới, ai ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ cả hai coi nhau như cái gai trong mắt cần phải loại bỏ nhưng từ nhiều năm nay cuộc đấu đá này vẫn không thể có được một cái kết êm đẹp chỉ bởi cả hai là ngang tài ngang sức, mỗi người một lợi thế, một suy tính riêng thế nên để loại bỏ nhau hoàn toàn là rất khó.

- Cậu có cách loại bỏ được anh ta rồi sao? - Nam Nhật nghi hoặc hỏi.

Mặc dù bọn họ đã có chứng cứ, chứng minh Trần Văn Quyết là người đứng sau vụ tai nạn của Văn Quảng nhưng như thế vẫn không đủ để lật đổ anh ta được. Thế mà bây giờ Văn Quảng lại đang nói chuyện như thể bọn họ nắm chắc phần thắng vậy đó.

- Mua chuộc tên trợ lí đi theo sau anh ta. Anh ta là người khá tin tưởng những kẻ ở bên cạnh vậy nên tôi chắc là tên trợ lí kia phải nắm giữ nhiều bí mật của anh ta về tội ăn cắp công quỹ và làm trái nguyên tắc kinh doanh của Trần Gia lắm. - Văn Quảng tự tin nói, hình như đã có tính toán riêng.

- Anh ta tin tưởng tên trợ lí đó như vậy mà cậu nói muốn mua chuộc hắn là mua chuộc được sao? Tôi không nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng như thế đâu. - Nam Nhật lắc đầu, không tin tưởng vào độ thành công của kế hoạch này.

- Anh ta tôi không làm gì được thì tôi làm gì với gia đình của anh ta. Tên trợ lí này có một điểm yếu chí mạng đó là gia đình của hắn, không phải Trần Văn Quyết, người khiến hắn bị khuất phục chính là gia đình.

- Sao cậu biết chuyện này?

- Là Tư Nhĩ nói cho tôi đấy! - Văn Quảng ẩn ý nói sau đó liền rảo bước rời đi trước sự kinh ngạc, xen lẫn khó hiểu của Nam Nhật.

Tư Nhĩ đã dạy gì cho Văn Quảng? Lẽ nào cô trông hiền lành như vậy mà lại là kiểu người quỷ kế đa đoan hơn cả Văn Quảng sao? Sao có thể chứ? Nghe hơi khó tin à nha.

- Cậu đứng lại đã. Nói rõ tôi nghe xem nào. Lam Tư Nhĩ dạy cho cậu cái gì cơ? Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm. - Nam Nhật vội vàng chạy theo sau Văn Quảng, sốt sắng hỏi cho rõ chuyện này. Bằng không hôm nay anh ta sẽ không làm việc thoải mái được.

Quay lại thời điểm mấy tháng trước.

Đó là lần hiếm hoi Tư Nhĩ tham gia một sự kiện của Trần gia. Cô sau khi ly hôn với anh thì luôn hạn chế có mặt hay xuất hiện trước những người nhà họ Trần ngoại trừ Trần Thư và Văn Quảng là bất khả kháng ra thì những người khác Tư Nhĩ đều sẽ chủ động tránh gặp mặt khi không thật sự cần thiết. Nhưng hôm đó là ngoại lệ. Cô bắt buộc phải tham gia sự kiện đó vì là người điều hành cấp cao của Lam gia.

Trong lúc đó, Văn Quảng đã chủ động ngồi cùng cô và cả hai đã có một vài câu chuyện riêng…