Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 87: Ngủ chung




Tư Nhĩ bị Văn Quảng bế lên phòng. Anh nói với cô rằng sẽ không làm gì cô nhưng cô vẫn thấy rất sợ. Nhất là khi anh cứ liên tục bày ra cái vẻ mặt gian manh đó với cô, tưởng như anh đang sắp sửa thịt cô tới nơi rồi vậy.

- Anh tính làm gì? Tôi nói anh nghe nhé, anh đừng có mà làm bậy nha... tôi có thể sẽ từ mặt anh luôn đấy! – Tư Nhĩ lùi lại đến thành giường, một tay chỉ anh, một tay chống xuống giường để khỏi bị ngã.

Nhìn cô thế này thì dọa được ai kia chứ? Văn Quảng không những không bị cô dọa sợ, ngược lại còn muốn làm gì đó với cô hơn. Dáng vẻ này của cô thực sựu rất khiêu gợi dục vọng bên trong anh lúc này.

- Sao em phải sợ như vậy nhỉ? Anh còn chưa làm gì em cơ mà? Với lại giữ chúng ta chuyện đó đâu phải lần đầu? Em không cần phải làm ra cái vẻ lạ lẫm như thế đâu. – Văn Quảng hôm nay không tính làm bất kì chuyện gì xấu xa với cô hết bởi hôm nay cô đã không được khỏe nhưng cô thế này anh đành phải dọa cô một phen mới được.

- Hôm qua khác, hôm nay khác, sao anh có thể so sánh như thế? – Tư Nhĩ lo lắng đến mức nói lắp luôn. Cả người liên tục lùi xa hơn mỗi khi thấy Văn Quảng tiến lại gần mình.

- Khác ở đâu?

- Khác chứ! – Tư Nhĩ khẳng định chắc nịch. – Hôm qua tôi vì có rượu nên mới làm thế với anh thôi. Hôm nay tôi không có uống rượu nên đầu óc vô cùng tỉnh táo, tôi sẽ không làm chuyện bậy bạ đó với anh đâu.

Văn Quảng đến chết cười với cô vợ nhỏ này của anh, cô cứ như thế thử hỏi anh không mê cô sao cho được. Có là kiểu gì thì vẫn rất cuốn hút anh. Hồi trước cô lạnh lùng quyến rũ anh theo một cách, bây giờ cô có vẻ ngây thơ lại quyến rũ anh theo một cách khác. Nói chung là trong mắt anh, cô luôn rất mới mẻ và đặc biệt theo cách của riêng cô và không thể bị nhầm lẫn với bất kì cô gái nào khác.

- Anh lại thấy chả có gì khác biệt ở đây cả. Chỉ riêng việc hôm qua em là vợ anh, hôm nay em vẫn là vợ anh là điểm giống nhau lớn nhất rồi còn gì? Anh muốn làm gì em mà không được? Đâu có bị phạm pháp đâu đúng không? – Văn Quảng kéo chân Tư Nhĩ lại gần mình, bị kéo bất ngờ, cô liền ngã nhoài ra giường, nằm gọn gàng dưới thân anh.

- Này nha! Tôi không đùa với anh đâu đấy nhá! – Tư Nhĩ lớn giọng quát mắng Văn Quảng, hai tay che chắn trước ngực.

Văn Quảng trêu cô tới đây liền không nhịn được nữa, nằm lăn ra giường bật cười thành tiếng.

- Trông em kìa, em nghĩ anh thực sự sẽ làm chuyện đó sao? Ha ha ha. Em ngây thơ quá! Hay phải nói là ngốc nghếch mới đúng nhỉ? – Văn Quảng vừa cười vừa nói, cười suýt chút chảy cả nước mắt luôn rồi.

Tư Nhĩ bấy giờ mới phát hiện bản thân cô bị đem ra làm trò cười rồi nên vô cùng tức giận. Ngồi dậy đánh vào bờ vai rắn chắc của anh một đánh. Anh thì không biết có thấy đau hay không nhưng tay cô thì chắc chắn đau.

- Anh dám lấy tôi ra làm trò đùa sao? Có ai thích tôi giống như anh không hả? Bảo sao tôi cứ mãi không đồng ý yêu anh.

- Gì cơ? Em không đồng ý yêu anh vì gì cơ? – Văn Quảng giả bộ ra vẻ lo lắng ngồi dậy, ánh mắt si tình dán chặt lên người cô.

- Hứ! Chứ còn gì nữa. Anh bảo thích tôi nhưng tôi thấy lúc nào anh cũng tìm bắt nạt tôi thôi, chả chịu nhường nhịn cho tôi đắc ý được gì cả. Anh phải biết cưng chiều tôi chứ sao lại như vậy được? – Tư Nhĩ vênh váo nói vì nghĩ Văn Quảng đang thực sự hối lỗi rồi nhưng không, anh chẳng có hối lỗi tẹo nào hết.

- Anh đang nhường em đó còn gì?

- Bao giờ?

- Bây giờ!

- Bây giờ?! Chỗ nào thế? Sao tôi không biết nhỉ?

- Thì anh đang giả bộ hối lỗi để em có thể làm ra cái vẻ mặt vênh váo đó rồi còn gì? Bộ đây không phải là đang nhường nhịn em sao? – Văn Quảng lại tiếp tục bật cười như muốn chế nhạo cô, đồng thời vùng lên mà ôm nhào lấy cô.

- Bỏ tôi ra! – Tư Nhĩ ban đầu bị anh làm cho tức giận rồi nhưng đến lúc này chính cô lại không nhịn được mà bật cười với anh.



Cô không thể phủ nhận được bên anh luôn rất vui. Nhiều lúc anh đúng là rất phiền nhưng ở bên anh cô luôn được làm chính mình, được bày ra dáng vẻ thật nhất của cô mà không cần giấu giếm giống như khi ở bên cạnh những người khác. Đó có lẽ là điểm khiến cô thích anh nhất cho đến thời điểm hiện tại.

- Em cũng cười rồi kìa, còn nói không vui không vui không? – Văn Quảng bắt gặp cô đang cười liền nói.

- Tôi... tôi không có cười mà. – Tư Nhĩ nhất quyết không chịu nhận mặc cho bản thân cô đang cười rất lớn tiếng.

- Rõ ràng là em đang cười còn gì? – Văn Quảng vừa nói vừa chọc tay vào eo cô làm cô không sao nhịn cười nổi nữa. – Tôi có thể không thích em như cái cách mà những người đàn ông khác thích em nhưng tôi đảm bảo là lúc nào cũng làm cho em cười. Em nên yêu một người làm cho em cười chứ không phải yêu một kẻ yêu em theo khuôn khổ.

- Rồi. Anh dừng lại đi được không? – Tư Nhĩ chịu thua rồi, cô không thể cứ cười như thế nữa. Cô cười tới mức tức hết cả bụng luôn rồi.

- Vậy là em chịu thua anh rồi chứ!

- Rồi rồi tôi thua anh rồi được chưa! – Tư Nhĩ gấp gáp gật đầu.

Văn Quảng cuối cùng cũng chịu dừng lại không cù cô nữa nhưng không xong ở đó.

- Em phải nộp lệ phí khi thua cuộc chứ? Kiểu như thiệt hại ấy.

- Lệ phí? Lệ phí gì?

- Còn lệ phí gì nữa? Em bảo là em thua anh rồi thì em phải chịu thiệt thòi gì đó mới được. Không lẽ người chịu thiệt lại là anh sao? Anh thắng em mà. – Văn Quảng lí sự. – Anh là dân làm ăn, anh sẽ không thể để mình chịu thiệt khi đã thắng cuộc được. Yêu cầu em hãy nộp lệ phí cho anh đi.

- Bao nhiêu! – Tư Nhĩ không hiểu chuyện gì cho lắm xong vẫn rất tự tin hỏi giá. Gì chứ tiền cô đâu có thiếu. Cô đường đường là tổng giám đốc điều hành của Lam Gia mà lại thiếu tiền được sao?

- Một nụ hôn! – Văn Quảng đắc ý nói.

- Một nụ hôn? – Tư Nhĩ không nghĩ rằng anh sẽ yêu cầu mình hôn anh nên có hơi kinh ngạc hỏi lại.

Anh lúc nào cũng khiến cô phải bất ngờ như vậy hết.

“Chụt!” – Văn Quảng nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn. Ban đầu thì nó chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi nhưng sau đó thì lại không sao cưỡng lại nổi, dần dần biến thành một nụ hôn thật sâu. Tư Nhĩ cũng bị cuốn theo nụ hôn đó của anh, vô cùng ăn ý phối hợp cùng anh.

Ban đầu Văn Quảng cũng rất ngoan ngoãn chỉ hôn cô chứ không làm bất cứ hành động gì khác nhưng chỉ được ít phút ban đầu thôi, sau đó đôi bàn tay anh lại không ngoan ngoãn mà đụng chạm linh tinh. Bị anh chạm và da thịt, Tư Nhĩ giật mình mở mắt muốn vùng ra. Văn Quảng bấy giờ nhận ra hành động của mình có hơi lỗ mãn nên đã ngay lập tức dừng lại, ôm chặt lấy cô không để cô sợ hãi mà vùng ra. Anh biết cô vẫn còn chưa sẵn sàng để là chuyện đó với anh, đúng như lời cô nói, hôm qua cô chịu anh chỉ là vì cô đang có men rượu trong người mà thôi.

- Anh xin lỗi. Là anh không kiểm soát được tay của mình. – Văn Quảng vội vàng xin lỗi cô ngay.

Tư Nhĩ cũng hiểu vào những lúc như thế anh mất kiểm soát là điều dễ hiểu, có thể ngay lập tức dừng lại khi cô nhìn cũng là bản lĩnh lắm rồi nên cô không trách anh nữa.

- Lần sau đừng làm gì đi quá giới hạn như thế là được rồi. Chúng ta ở quan hệ hiện tại đúng là có thể làm chuyện đó nhưng tôi vẫn muốn nó xảy ra sau khi chúng ta thực sự yêu nhau chứ không phải là bây giờ. – Tư Nhĩ giải thích suy nghĩ của mình cho anh hiểu hơn, cũng mong là anh có thể hiểu được cho cô.

- Anh biết rồi. Anh sẽ không để chuyện này xảy ra thêm bất cứ một lần nào đâu. – Văn Quảng nghiêm túc nhận sai. – Nhưng ngủ chung mà không làm gì hì không phải là vượt qua giới hạn đâu nhỉ?



- ... – Tư Nhĩ thoáng chốc không biết phải trả lời anh làm sao nữa. Với lại nhìn anh bây giờ tội nghiệp quá, cô không thể quá thẳng thắn từ chối anh được. Sợ là nếu như thế anh sẽ buồn ghê gớm lắm cho mà coi.

- Em không trả lời xem như là đồng ý với anh rồi nhé! Chúng ta đi ngủ thôi. Muộn rồi. – Văn Quảng nói liền một mạch nhanh như bắn rap, ngay cả hành động từ tắt đèn, đắp chăn, bật điều hòa, ôm cô và nằm ngủ cũng đều làm nhanh đến chóng mặt. Tư Nhĩ nhìn anh làm mà cũng không kịp load nổi anh đang làm cái gì nữa.

- Thật là... – Tư Nhĩ nhăn nhó lụng bụng, để cho anh nằm ngủ cạnh mình như thế.

Cứ thế cả hai đã cùng nhau ngủ suốt một đêm rất ngon lành. Và có một sự thật đó là ngủ cùng ai đó vẫn luôn thoải mái hơn so với việc ngủ một mình.

Sáng hôm sau khi thức dậy thấy anh nằm cạnh mình, Tư Nhĩ không có cảm thấy lạ lẫm như hôm qua bởi cô biết rõ đêm qua là cô đã đồng ý để cho anh nằm cạnh mình. Đột nhiên ngắm nhìn anh ngủ thế này cô cảm thấy anh vậy mà đẹp trai thật. Là kiểu nét đẹp nam tính vô cùng hài hòa. Có lẽ anh chính là người đẹp trai nhất cô từng gặp cho tới thời điểm hiện tại.

Cô chạm nhẹ sống mũi cao của anh, vô cùng ngưỡng mộ vì nó cao hơn cả mũi cô mặc dù mũi cô cũng cao chả kém anh bao nhiêu...

- Nhan sắc ở mức đỉnh cao thế này công thêm khả năng kiếm tiền thượng thừa bảo sao anh lại đào hoa như thế. – Tư Nhĩ lẩm bẩm nói chuyện với Văn Quảng trong khi mắt anh đang nhắm nghiền và ngủ rất say.

Nói rồi cô cẩn thận gỡ tay anh ra khỏi người mình, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh...

Hôm nay Văn Quảng ngủ dậy muộn hơn mọi hôm. Giấc ngủ đêm qua của anh không hề tệ chút nào. Rất tốt là đằng khác. Ngủ dậy anh không mở mắt luôn mà còn rờ rờ tay để tìm người bên cạnh nhưng chẳng thấy ai hết. Chỗ cô nằm cũng đã lạnh ngắt, chứng tỏ là cô đã bỏ đi từ rất lâu rồi,

Nhận thấy cô đã biến mất, anh ngay lập tức ngồi bật dậy, lao thẳng ra khỏi phòng, lớn tiếng gọi tên cô.

- Tư Nhĩ!

Nhưng Tư Nhĩ không đáp lại anh được. Cô đã đi làm từ sớm rồi.

- Cô Tư Nhĩ đi làm từ sớm rồi ạ. Cô ấy trước khi đi có dặn chúng tôi chuẩn bị cho cậu món để ăn sáng. Cậu đã muốn ăn chưa để chúng ta đi hâm nóng lại. – một người giúp việc ở dưới bếp thấy annh thức dậy rồi lập tức chạy ra nói vọng lên.

Văn Quảng bấy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không phải là cô đã bỏ đi. Anh lo lắng quá nên suy nghĩ nhiều rồi...

- Bà hâm lại đồ ăn đi. Lát tôi xuống ăn sau. – Văn Quảng gật gật đầu sau đó quay trở lại phòng để làm vệ sinh buổi sáng và dọn giường.

.

Ở công ty, Tư Nhĩ sau khi kết thúc buổi họp sáng sớm liền nhận được một cuộc gọi từ Văn Quảng. Cô biết anh lại đang lo lắng linh tinh thái quá nữa rồi nhưng bây giờ cô đã không còn quá khó chịu với việc này nữa rồi. Gần như là làm quen được với sự phiền phức này luôn rồi.

- Ờ. Có chuyện gì sao?

- Sao giờ em mới nghe máy? Em có biết từ sáng tới giờ anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi không hả? – Văn Quảng ở đầu dây bên kia, lo lắng hỏi cô.

- Haizz – Tư Nhĩ thở dài một hơi, giải thích. – Tổ tông của tôi ơi, anh cái gì cũng biết về tôi vậy sao lại không biết tôi có lịch họp cố định vào bảy giờ sáng thứ sáu hàng tuần? Tôi vừa mới họp lên tắt chuông, đương nhiên là không thể nghe máy của anh được rồi.

- Là vậy sao? – Văn Quảng lập tức dịu giọng. Sao anh có thể biết được chuyện cô có lịnh họp định kì vào lúc bảy giờ vào mỗi thứ sáu hàng tuần được kia chứ? Bình thường cô đâu có nói với nah về chuyện công việc của Lam Gia đâu. Anh biết vậy nên cũng đâu có hỏi.

Tuy nói là có quan hệ thông gia nhưng công việc của hai bên công ty vẫn là tuyệt mật bởi hôn nhân chính trị có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Quan hệ đang từ đồng minh cũng có thể dễ dàng biến thành quan hệ thù định ngay thôi. Ranh giới giữa đồng minh và thù là vô cùng mong manh nên mọi thông tin vẫn luôn là tuyệt mật, thành ra cả hai rất ít nói nhau nghe về chuyện làm việc ở công ty. Với lại anh và cô vẫn còn chưa đi đăng kí kết hôn lại nữa mà…