Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 53: Sự thất vọng của Cẩm Vân




Tại một quán cà phê gần công ty nhà họ Lam...

Như Nguyệt vội vàng đi vào, không thèm gọi nước, lập tức vào thẳng chuyện chính.

- Lam Tư Nhĩ, cô mau cho tôi nghe đoạn ghi âm kia thì tôi mới dám chắc chắn mà nói ra điều quan trọng này, cô tin tôi đi. – Như Nguyệt khẩn khoản nói, hình như không giống một kẻ đang nói đùa.

Tư Nhĩ từ lúc đến đây đã không tin tưởng cô ta nhưng vẫn chấp nhận nghe theo mọi yêu cầu, may là lúc nãy cô còn cẩn thận ghi âm lại đoạn ghi âm được xem như bằng chứng kia, bằng không bây giờ cũng chẳng lấy đâu ra cho Như Nguyệt nghe rồi.

Đặt điện thoại lên bàn, Tư Nhĩ nghi hoặc nhìn Như Nguyệt, cẩn trọng soi xét không để bất kì hành động nhỏ nào của cô ta lọt khỏi tầm mắt mình, có thể tại vừa bị phản bội xong nên bây giờ thành ra cô có tâm lí nghi ngờ với tất cả. giống như câu nói: giết nhầm còn hơn bỏ sót. Tư Nhĩ thà nghi ngờ nhầm người tốt, ý tốt còn hơn là tin nhầm kẻ xấu, ý xấu.

Đoạn ghi âm được phát lên ngay sau đó...

“giúp tôi gây tai nạn cho Anna, tôi sẽ chi đủ tiền cho mẹ cậu phẫu thuật, xong việc sẽ còn đưa thêm cho cậu một khoản nữa, đủ để cậu lo cho mình trong vòng một năm. Cậu thấy đề nghị này của tôi thế nào? Chúng ta người cần tiền, người cần Anna xảy ra tai nạn, đề nghị hợp lí thế còn gì?”

“ nhưng tôi...”

“cậu còn do dự điều gì? Tôi hứa sẽ lo cho cậu nếu chẳng may chuyện gì ngoài ý muốn.”

“được tôi đồng ý! Chỉ cần cô giữ đúng lời hứa với tôi, chu cấp tiền để mẹ tôi có thể được phẫu thuật sớm nhất có thể...”

“chuyện này không thành vấn đề, tôi hứa với cậu.”

Đoạn ghi âm này khá ngắn, chỉ vỏn vẹn có mấy giây, không rõ đầu cuối ra sao nhưng đủ để người khác phán đoán ra cả câu chuyện... không phải sự thật.

- Rồi đấy! Cô biết được gì thì nói đi, còn nếu cô cũng giống bọn họ đến để xác nhận xem tôi có phải kẻ đứng sau hay không thì cô có đáp án rồi đấy! Thoải mái chưa? – Tư Nhĩ lạnh nhạt nói, rõ ràng quan điểm không tin tưởng Như Nguyệt.

- Bọn họ không tin cô nhưng Lam Như Nguyệt tôi tin cô không làm chuyện này, và hôm nay tôi tới đây thực sự là vì muốn giúp cô, không có ý gì khác, cũng không yêu cầu cô phải giúp tôi làm lành với anh Trần Trung. – Như Nguyệt hoàn toàn nghiêm túc, dường như đã đoán trước Lam Tư Nhĩ sẽ không tin mình.

Nhìn Như Nguyệt thực sự nghiêm túc như thế, Tư Nhĩ đã dễ dàng buông lỏng cảnh giác với cô ta, không còn nhìn cô ta bằng ánh mắt cẩn trọng như lúc ban đầu nữa, thái độ cũng ôn hòa và lắng nghe hơn.

- Thế cô nói đi.

Như Nguyệt nhìn xung quanh, cẩn thận mở điện thoại đưa Tư Nhĩ xem một tấm ảnh chụp lén. Trong tấm ảnh là hình ảnh của Anna đứng cạnh một cô gái nào đó, không phải Cẩm Vân cũng không phải mấy tiểu thư trong giới thượng lưu, trái lại hình như cô gái này giống một cô gái bình thường hơn. Tuy chụp lén nhưng vì được chụp bằng điện thoại xịn nên vô cùng rõ nét.

- Sáng nay ở sự kiện của nhà hàng của Văn Quảng, sau khi rời khỏi phòng chờ của mình tôi đã vô tình nghe thấy một giọng nói rất giống giọng cô ở phòng chờ bên cạnh đang nói chuyện cùng Anna, tôi vì tò mò lên đã lén mở hé cửa, nghe lén, sau đó phát hiện, hóa ra người ở trong phòng đó không phải cô mà là cô ta, giọng của cô ta thật sự rất giống cô đấy. Tôi không ghi âm lại nhưng tôi có chụp lại tấm ảnh này, bây giờ đưa cho cô biết đâu giúp được gì đó.

Tư Nhĩ kinh ngạc nghe Như Nguyệt nói, chi tiết này vô cùng quan trọng, nếu bây giờ có thể tìm được cô gái này, chứng thực được giọng cô ta giống với giọng cô và cô ta đã làm gì đó giúp Anna thì không phải mọi chuyện sẽ được sáng tỏ rồi sao? Nhưng nếu nói như thế thì không lẽ, kẻ đứng sau lại là Anna? Sao có thể vô lí như thế?

- Cô nghe được bọn họ nói những gì với nhau rồi? – Tư Nhĩ hỏi lại, bấy giờ đã hoàn toàn tin tưởng Như Nguyệt.



Nói đến đây Như Nguyệt cũng chẳng biết phải kể kiểu gì nữa tại cô ta chỉ vừa mới nghe được hai ba câu gì đó thì hai người bên trong đã phát hiện ra có người nghe lén, may mắn cô ta nhanh chân trở lại phòng chờ của mình, đóng chặt cửa nên không bị nhìn ra ai.

- Tôi nhớ không nhầm là cái gì mà... Anna nói, cô làm tốt lắm, chuyện sau đó cứ để tôi lo, xong cô gái đó nói lại rằng, cảm ơn chị, tôi sẽ biết ơn chị chuyện này lắm, rồi còn, nắm tay Anna nói, nếu cần tới giọng nói này của tôi, chị hãy tìm đến tôi... – nói đến đây Như Nguyệt đột ngột dừng lại, sực tỉnh.

Cô ta cũng đang nghĩ điều mà Tư Nhĩ đang nghĩ, kẻ đứng sau là Anna? Và giống với Tư Nhĩ, Như Nguyệt không thể ngay lập tức cho rằng Anna là kẻ đứng sau được, không kẻ nào lại dại dột tới mức tự dàn dựng một trận tai nạn cho chính mình, chuyện này quá nguy hiểm, chưa kể còn có rất nhiều sai số có thể xảy ra, và chỉ cần sai sót một chút thôi là sẽ mất mạng như chơi chứ đùa.

- Chuyện này lẽ nào... – Tư Nhĩ nghi hoặc chưa nói hết câu.

Như Nguyệt sợ rằng sẽ Tư Nhĩ không tin mình vội lên tiếng giải thích luôn, tránh để Tư Nhĩ có thể nghi ngờ rồi hiểu lầm ý tốt của cô ta.

- Tôi biết chuyện này hơi khó tin nhưng tôi dám đảm bảo với cô rằng tôi không có nửa lời nào lừa dối cô cả, bằng không cả nhà tôi chết, tôi xin thề đấy, bằng cả danh dự của mình, bằng... bằng tất cả những gì quý giá nhất của tôi...

Nhìn Như Nguyệt cuống quýt giải thích như thế, Tư Nhĩ hoàn toàn tin cô ta rồi, với cả Như Nguyệt quá trẻ con, tâm lí cũng không vững vàng, dễ dàng bị kẻ khác kích động, muốn dùng người như cô ta để làm việc xấu e rằng chẳng có ai ngu xuẩn như thế, còn nếu là cô ta tự làm thì càng không có khả năng này.

- Yên tâm tôi không nghi ngờ cô đâu, chuyện này đúng thực có hơi vô lí nhưng không phải là không có khả năng, thế nên không thể không xem xét... – Tư Nhĩ trấn an Như Nguyệt.

Tỏ rõ thiện ý tin tưởng cô ta.

- Vậy thì tốt, nếu cần gì nữa thì cứ nói với tôi, tôi giúp được thì sẽ giúp hết mình. – Như Nguyệt vỗ vỗ ngực tự hào.

- Chuyện này cô đã nói với ai chưa? Ví dụ như Văn Quảng... – Tư Nhĩ hơi lo lắng hỏi.

Như Nguyệt không rõ vì sao Tư Nhĩ hỏi như thế, còn tưởng Tư Nhĩ muốn cô ta nói chuyện này cho Văn Quảng biết để anh ấy giúp cô tìm ra sự thật nhanh hơn. Hăng hái xung phong.

- Nếu cô ngại nói chuyện này với Văn Quảng, yên tâm cứ để tôi tự nói với anh ta, anh ta chắc chắn sẽ minh oan giúp cô, người nhà Anna sớm sẽ không thể gây sức ép lên Lam Gia chúng ta nữa, và nếu thực sự kẻ đứng sau là Anna... tôi thề sẽ khiến cô ta bẽ mặt cho coi. – Như Nguyệt chẳng ưa gì Anna, nếu bây giờ thực sự có một cái cớ gì đó để mắng Anna một trận, Như Nguyệt hẳn sẽ hả dạ hơn nhiều.

Tư Nhĩ không rõ Anna đã gây thù chuốc oán gì với Như Nguyệt để giờ đây Như Nguyệt lại khó chịu với cô ta như thế nhưng chuyện này không phải trọng tâm Tư Nhĩ quan tâm, cái cô quan tâm hiện giờ chính là việc Như Nguyệt đã kể chi tiết quan trọng này cho ai ngoài cô hay chưa, đặc biệt là Văn Quảng. cô muốn tự người của mình tìm ra chuyện này, không muốn bám víu hay nhờ ai giúp mình tìm ra chân tướng, như thế khác nào đang cầu xin lòng thương từ người khác?

- Cô chưa nói? – Tư Nhĩ cẩn thận hỏi lại Như Nguyệt lần nữa.

- Chưa, tôi nghe điện thoại của mẹ xong là chạy tới đây nói với cô luôn, thời gian đâu mà kể với ai, ngay cả mẹ tôi còn chưa nói... – Như Nguyệt khẳng định lại một lần nữa.

Nghe vậy Tư Nhĩ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau ghế, hài lòng nói.

- Trước mắt tôi mong cô giữ bí mật chuyện nà với tôi, tôi muốn tự mình điều tra vụ này...

- Còn Văn Quảng? cô không cần anh ấy giúp gì sao?

- Tôi cần gì sự giúp đỡ của anh ta? Vốn dĩ anh ta cũng chẳng tin tôi, anh ta trước giờ chỉ tin những gì bản thân anh ta muốn tin, với cả tôi và anh ta đâu có liên quan gì nữa? Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh ta hết. – Tư Nhĩ thẳng thừng nói.



Như Nguyệt thầm lắc đầu buồn thay cho Văn Quảng...

Thảm quá, Văn Quảng ơi anh thảm hơn tôi nhiều lắm. Tôi ly hôn anh nếu chai mặt ra cón có cơ hội có được tình yêu nhưng anh ly hôn tôi, Tư Nhĩ chưa chắc đã về với anh. Lại còn không tin tưởng người mình yêu? Anh là tên đàn ông tồi đến thế nào vậy? Tôi lúc trước chính là do ma xui quỷ khiến nên mới rung rinh với anh, cũng may còn tỉnh ngộ kịp thời, cảm tạ trời đất...

.

Hôm sau, tại bệnh viện, phòng bệnh hồi sức VIP...

- Chị mau ăn chút cháo đi, nhìn chị thế này thực tình em chỉ muốn xé xách con ả Tư Nhĩ kia thôi, chúng ta còn chưa làm gì ả mà ả dám ra tay độc ác với chị như vậy rồi. Đợi em tìm ra bằng chứng xác thực hơn nữa, em nhất định sẽ không để yên cho ả, để xem ả còn cứng miệng chối cãi tới bao giờ... – Cẩm Vân ân cần xúc cháo cho Anna, vừa chua ngoa nói, có điều cái giọng ngoa ngoát đó của cô ta vẫn hay đến lạ lùng, đúng kiểu giọng trời phú, cả nghìn người mới co một người có được chất giọng như thế nên dù có nói chuyện bằng giọng điệu gì thì vẫn rất hay.

Anna ăn miếng cháo, nghe những lời Cẩm Vân nói, không khỏi phì ra cười.

- Chị còn cười? Bị nằm đây được anh Văn Quảng quan tâm nên không còn biết ấm ức là gì nữa đúng không? thật tình à... – Cẩm Vân nhẹ nhàng trách móc yêu Anna.

- Anh Văn Quảng có nói là bao giờ tới đây không? – Anna thều thào nói, sắc mặt có chút tươi tỉnh nhưng thần sắc nhợt nhạt đi khá nhiều sau cuộc phẫu thuật...

- Em vừa gọi rồi, anh ấy nói nay anh ấy có cuộc họp quan trọng chắc là phải một lúc nữa mới đến, chị hóng anh ấy đến vậy rồi kia à? – Cẩm Vân thở dài một hơi tường thuật lại.

Nghe vậy, Anna mới yên tâm mở lời nói ra chuyện hệ trọng với Cẩm Vân...

- Lam Tư Nhĩ thật sự không phải kẻ gây ra tai nạn cho chị...

Cẩm Vân chau mày, nghi hoặc nhìn Anna. Sao lại không phải Lam Tư Nhĩ? Mọi bằng chứng hiện giờ đều chứng minh rằng Tư Nhĩ là kẻ đứng đằng sau chuyện này thây?

- Chị nói sao? Không phải cô ta? Vậy là kẻ nào? – Cẩm Vân nghiêm trọng hỏi lại.

- Không kẻ nào cả, tất cả đều do chị dàn dựng hết đấy, chị muốn lật đổ vị trí của Lam Tư Nhĩ trong lòng anh Văn Quảng và đây là cách nhanh nhất để làm được điều đó. Em thấy không? sau chuyện này Văn Quảng đã có thiện cảm xấu với cô ta, với chị như vậy chính là một thành công bước đầu rồi, sau này càng dễ đến bên anh ấy hơn nữa... – Anna vui vẻ kể.

Trái với sự vui vẻ của Anna, Cẩm Vân thực sự là tức ddien người đi lên được ấy, nếu nói rằng đây là Tư Nhĩ làm cô ta còn đỡ bực hơn. Đằng này lại là Anna tự mình dàn dựng ra cái chuyện nguy hiểm này, và ngay cả đến nói với cô ta một tiếng để bàn bạc, Anna cũng không nói.

- Chị có suy nghĩ trước khi làm không vậy? thử nhỡ chị xảy ra chuyện gì rồi sao? Bộ mạng sống không quan trọng bằng tình yêu à? Rồi chị còn không bàn chuyện này với em, chị còn coi em là người em thân thiết nhất của chị nữa không vậy? hay trong đầu chị bây giờ chỉ có một mình kẻ vô tâm là Văn Quảng thôi? – Cẩm Vân tức giận chửi mắng Anna một trận té tát.

Anna hiểu cho thái độ này của Cẩm Vân nhưng cô ta không thể ngờ rằng người chị em thân thiết của mifnh có thể vì thế mà quát mắng cô ta không tiếc lời như thế? Trong khi cô ta còn đang ngồi đây, bị thương như thế này?

- Chị biết em lo cho chị, nhưng chị chỉ là nhất thời chưa kịp bàn với em, không phải bây giờ chị đang kể hết mọi sự với em hay sao? Và lại tên lái xe kia chị đã mua chuộc hắn rồi hắn sẽ không đâm trực diện mà chỉ xoẹt qua thôi, còn cả người để đưa chị đi cấp cứu nữa, chị... – Anna giải thích.

Cẩm Vân càng nghe càng cảm thấy thất vọng tràn trề, không tin Anna lại chính là kiểu người có tính bất chấp cao như thế. Bao năm qua còn cứ tưởng rằng cô ta chỉ giỏi nói miệng thế thôi, ai ngờ...

- Hiện tại chị em mình đừng nói chuyện với nhau nữa, chị càng nói chỉ càng khiến cho em cảm thấy bản thân mình thêm thất vọng về chị hơn thôi. – dứt lời, Cẩm Vân lập tức mở cửa phòng bệnh rời đi trước.