Phần 3/5
9
Ngày ta cập kê, nhà ta mở tiệc từ sáng đến đêm, vô cùng náo nhiệt.
Hôm sau, Lý Tử Mặc thuê người khiêng sang 10 rương lớn và hai con ngỗng trời, chính thức đặt sính lễ với cha mẹ ta.
Cha mẹ nhận đến là sảng khoái.
Trong sự lo sợ bất an của tất cả mọi người, chúng ta vội vàng cử hành lễ thành hôn.
Ta ngồi trên kiệu đỏ được đội kèn trống tưng bừng và Lý Tử Mặc rước đủ một vòng thị trấn rồi mới về nhà.
Ta trộm vén màn kiệu lên xem, thấy dáng người cao lớn của Lý Tử Mặc cưỡi ngựa đi trước, người qua đường không ngừng chúc mừng huynh ấy, còn huynh ấy thì toét miệng cười suốt cả chuyến rước dâu.
Như đứa ngốc vậy.
Ta nhìn mãi, không ngăn được khoé môi cong lên.
Đến buổi chiều, khách khứa đã vãn, Lý Tử Mặc cẩn thận vén khăn voan đỏ từng chút một.
Ta vừa liếc mắt ngước lên đã thấy huynh ấy lại chỉ lo cười ngây ngô như tên ngốc.
"Làm sao, sao phải nhìn ta như vậy?"
"Quân Quân, muội véo ta đi, ta sợ mình đang nằm mơ."
Ta đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của huynh ấy: "Như này thì sao? Vẫn đang nằm mơ à?"
Lý Tử Mặc đột nhiên ôm siết lấy eo ta, vụng về hôn sâu thêm.
Ta thuận đà vòng hai tay qua cổ huynh ấy, mặc huynh ấy lung tung hôn bừa trên môi mình. Được một lúc thì Lý Tử Mặc thở hổn hển, ham muốn trỗi dậy nhưng huynh ấy ráng nhịn xuống rồi bế ta đặt lên ghế đệm thêu hoa:
"Muội có đói không? Ăn chút trước đã nhé."
Ta nhìn tên ngốc này, áp sát tai huynh ấy thầm thì: "Tử Mặc, ta chỉ muốn ăn chàng thôi."
10
Sau khi cưới, chúng ta vốn định cả nhà lại tiếp tục di chuyển lên phương Bắc.
Phu nhân nhà chủ hay tin thì không nỡ nhìn chúng ta bôn ba vất vả nên trấn an: "Dù sao cũng đã đến nơi này rồi, cứ coi chuyện cũ trước kia như mây khói thoảng qua đi. Nếu các vị tin ta thì hãy yên tâm mà ở lại. Phu quân nhà ta tuy là thương nhân nhưng phụ huynh của ông ấy đều là quan lớn nhậm chức trong triều đình Bắc Ngụy. Chỉ cần trong địa phận Bắc Ngụy thì không phải ai cũng động được đến ông ấy đâu. Có ông nhà ta che chở, chắc chắn đảm bảo sự bình an cho các vị."
Chúng ta cân nhắc, dù những kẻ kia có tài giỏi có quyền thế đến mức nào cũng không thể nhúng tay đến tận Bắc Ngụy được, cuối cùng buông bỏ nỗi lo trong lòng tiếp tục ở thị trấn này.
Cuộc sống của ta và Tử Mặc trôi qua như thêm đường vào mật.
Bởi vì cơ thể ta quá suy nhược nên mấy năm nay Tử Mặc vẫn luôn không ngừng tận tâm giúp ta điều dưỡng lại.
Trước kia khi chưa xuất giá, ta hay ở nhà thêu thùa chút chút và giúp mẹ chuẩn bị ba bữa cơm.
Từ lúc ta gả cho Lý Tử Mặc, huynh ấy đường hoàng không cho ta xớ rớ vào việc nhà. Vợ của mình, thích chiều thế nào là quyền của mình.
Mẹ ta thấy quá không ra thể thống gì, can ngăn mấy lần nhưng Lý Tử Mặc chỉ cười cợt từ chối, tự tay bao trọn hết việc nhà.
Vốn huynh ấy vẫn làm việc nặng việc cực trong nhà, giờ còn kiêm tất cả việc nhẹ nhàng như quét dọn, giặt đồ,... luôn.
Nếu phải lúc không rảnh rỗi thì huynh ấy sẽ mua điểm tâm và đồ ăn vặt, dụ dỗ muội muội của mình làm thay.
Ngay đến mẹ đẻ cũng giễu cợt huynh ấy rằng này mà cưới vợ gì, rõ ràng là cưới tổ tông về nhà.
Ta nhàn quá cầm kim thêu hai mũi chỉ, huynh ấy bắt gặp là cướp mất ngay.
Thấy ta không chịu thì đường đường một đấng nam nhi lại ôm rổ tre bắt chước nữ nhi thêu hoa.
"Quân Quân thích thì để ta thêu cho nàng."
Ngay cả ta cũng cảm thấy có lẽ Lý Tử Mặc điên thật rồi.
Chiều tối, ta tựa trong lòng huynh ấy, đang lựa lời chuẩn bị nói ra sự khác thường này thì đột nhiên Lý Tử Mặc ấn chặt đầu ta vào lồng ngực mình.
"Quân Quân, ta từng mơ một giấc mộng thật dài. Ta thấy thầy cô đột ngột khuất núi, sau đó có hai kẻ tự xưng là thúc bá của nàng đến đưa nàng đi. Ta cầm giấy chứng hôn ra cầu khẩn mãi bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý chờ đến lúc nàng cập kê thì sẽ đưa nàng trở về làm lễ thành hôn với ta."
"Thế nhưng ta chờ tận bảy năm, nàng vẫn chưa từng trở về. Mà đột nhiên có một đám thổ phỉ xộc vào huyện phóng hỏa giết người. Chỉ trong một đêm, tất cả cư dân huyện Liêu chết sạch."
"Ta chết không cam lòng, hồn phách theo thi thể đi tới thành trì ngoài biên cương. Đập vào mắt là cảnh già trẻ lớn bé cả huyện bị phanh thây xẻ thịt như súc vật rồi vào bụng người ta. Ta tức muốn nổ mắt nhưng lại chẳng thể làm gì."
"Về sau, ta gặp nàng ở đó. Nhưng nàng đã là người của tướng quân thủ thành. Hắn đối xử với nàng không tốt chút nào, không chỉ động tay động chân đánh đấm mà còn cưỡng ép bắt mấy đứa con nàng mang nặng đẻ đau đi mất. Thấy nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta ước gì có thể giết tên chó đó nhưng khổ nỗi bản thân thậm chí còn không vung nổi một nắm đấm."
"Sau nữa nàng lại đi theo hắn, còn hồn phách của ta không cách nào ra khỏi thành. Không biết bao nhiêu năm trôi qua, ta lần theo ký ức về huyện Liêu. Khi đó nàng lẳng lặng nằm trong viện nhỏ, ta nhập hồn vào cây liễu ở sân nhà nàng rồi mất ý thức hẳn."
Lòng ta đau xót vô cùng, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Lý Tử Mặc ấn vào lồng ngực của huynh ấy.
Ta cảm nhận tiếng tim huynh ấy đập thình thịch, cảm nhận được cơ bắp toàn thân huynh ấy gồng cứng, cảm nhận tiếng khóc thút thít phát ra từ trên đỉnh đầu mình, chỉ biết ôm thật chặt chàng trai này:
"Tử Mặc, chỉ là một giấc mộng thôi mà."
11
Sự cưng chiều của Lý Tử Mặc với ta ngày càng tăng dần.
Năm thứ ba sau khi cưới, con đầu lòng của chúng ta chào đời.
Nghe Đào Hồng nói, Lý Tử Mặc thấy thi thoảng ta lại kêu thảm thiết thì đường đường một đấng nam nhi thế mà đu cửa sổ phòng sinh khóc rống lên.
Cả nhà ai cũng đang lo lắng, nhìn huynh ấy như vậy thì dở khóc dở cười.
Lúc sau nghe tiếng kêu của ta yếu dần, Lý Tử Mặc lập tức vội vã muốn xông vào phòng sinh, may mà cha ta giữ lại kịp.
Sau đó nữa, tiếng trẻ con khóc nỉ non váng cả viện nhỏ, Lý Tử Mặc thở phào một hơi rồi lăn ra ngất trước cửa phòng sinh. Chờ ta sửa soạn xong xuôi, mẹ và Đào Hồng bế đứa bé vui vẻ đi vào.
Ta đưa tay đón con, nhẹ nhàng dụi cằm mình lên cái trán non nớt. Lòng ta dấy lên cảm giác xót xa, thì ra trẻ con mềm mại thế này.
Đào Hồng thấy ta sắp khóc thì vừa giúp ta vấn tóc vừa mô tả lại dáng vẻ buồn cười của Lý Tử Mặc, trần đời sợ là không tìm ra được người yếu đuối hơn huynh ấy.
Ta nghe mà cười đến không ngậm nổi miệng, chút bi thương vừa rồi lập tức bị xóa nhòa.
Mẹ nhìn hai chúng ta, chỉ biết lắc đầu: "Suốt ngày chỉ biết bắt nạt nói xấu Tử Mặc."
"Thì rõ chưa thấy ai vô dụng như huynh ấy. Quân Quân tỷ có thai, huynh ấy miệng nôn trôn tháo. Quân Quân tỷ sinh con, huynh ấy hết khóc rống thì lại ngất lịm..."
Ta vội vã che miệng Đào Hồng nhưng ý cười khóe miệng không làm sao kìm nén được.
Lý Tử Mặc chính là một tên ngốc mà.
Ôm con chơi một hồi thì ta mệt, mẹ ta và Đào Hồng thấy vậy thì bế đứa bé ra ngoài để ta yên tĩnh nghỉ ngơi.
Đang mơ mơ màng màng, ta cứ luôn cảm giác có ai đang nhìn mình chăm chăm nhưng mệt quá nên ta chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Đến khi ta tỉnh, bắt gặp Lý Tử Mặc đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, hai con mắt đỏ hồng.
Ta giơ tay khẽ vuốt dọc theo mặt huynh ấy, Lý Tử Mặc thuận đà dán mặt vào lòng bàn tay ta: "Quân quân, sau này chúng ta không sinh con nữa, ta sợ lắm rồi."
Cái tên này, quả nhiên chính là một tên ngốc.
12
Nhà có trẻ con ngày nào cũng cười nói vui vẻ, thời gian trôi qua như nước chảy.
Thằng bé được một tuổi thì biết đi, người trong nhà suốt ngày phải chạy theo sau, sợ nó ngã đập đầu hoặc va chạm vào đâu đó.
Thằng bé lên hai đã chạy phăm phăm, nhưng vẫn bị cô nhóc nhà hàng xóm đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Thằng bé lên ba, cha ta dạy nó vỡ lòng. Gà bay chó sủa mấy ngày, cuối cùng ông ấy tức đến dựng râu trừng mắt, nói: "Thôi thôi, không phải ai cũng hợp với con đường tri thức này."
Thằng bé lên bốn, Đào Hồng xuất giá, gả cho con trai út của nhà chủ. Nó giúp làm bé trải giường*, thiếp đi luôn trên giường cưới ngáy o o.
(*phong tục trải giường cưới: nhà trai trang trí giường tân hôn, có thể mời trẻ con ngồi lên hoặc chơi đùa trên giường để mong cho đôi vợ chồng trẻ sớm sinh quý tử)
Thằng bé lên năm, bị ta cầm roi đuổi khắp sân.
Đúng lúc này, Đại công tử của phủ Quốc Công dẫn thị vệ đột nhiên bước vào viện nhà ta.
Con ta khỏe khoắn tinh nghịch, lại đang quay đầu khiêu khích ta nên đâm sầm vào lòng Đại công tử. Hắn bị đâm mạnh, bật ngược về sau mấy bước mới đứng vững, đám thị vệ bên cạnh hắn lập tức định rút đao.
Đại công tử dùng ánh mắt cản lại, thị vệ hậm hực rời khỏi viện nhỏ.
Hắn xách con trai ta lên bằng một tay: "Ngươi tên là gì?"
"Ta là tướng quân Uy Hổ. Mau buông ta ra, nếu không ta sẽ đánh cho ngươi rơi răng đầy đất."
"Ăn nói thô lỗ."
Thằng bé quay đầu, cắn một cái vào phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ của Đại công tử. Hắn bị đau, không thể không buông lỏng tay. Thằng nhóc nhanh như chớp chạy đến cạnh ta, giơ bồ cào, nhe răng, đứng chắn trước mặt để bảo vệ ta.
"Ngươi là ai? Xông vào nhà chúng ta làm gì? Đi ngay không thì ta đây cạo cái đầu chó của ngươi bây giờ."
Ta vội vã che miệng con, nó ư ử phản kháng.
Từ khi hắn bước vào, ta như bị đóng băng tại chỗ, không thể nhúc nhích được. Nỗi sợ hãi như một cánh tay vô hình đè nặng trên vai, liên tục ép ta quỳ rạp xuống xin tha. Ta bị ép đến thở không nổi, cả người lạnh toát.
Thế nhưng trong lòng lại có một nguồn năng lượng khác nâng đỡ ta, cho ta tự tôn, để ta có thể ưỡn ngực thẳng lưng như một con người.
Ta bị kìm kẹp giày xéo giữa hai loại năng lượng ngược chiều.
Bỗng dưng khi con trai vọt tới trước mặt, cánh tay vô hình ấn ta xuống nháy mắt đã bại trận.
Ta đứng thẳng, nhìn về phía Đại công tử bằng ánh mắt không hề sợ hãi: "Xin hỏi công tử đến không biết có việc gì không?"
Phó Kỳ Sơn liếc một vòng viện nhỏ nhà ta, mở miệng lại nói một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia: "Bây giờ nàng sống rất tốt nhỉ."
Sau đó hắn cúi đầu thở dài: "Tại hạ Phó Kỳ Sơn, Đại công tử của phủ Quốc Công, lần này đến đây chỉ để tìm kiếm một người bạn cũ. Đã tùy tiện xông vào viện, mong cô nương thứ lỗi."
Dứt lời, hắn lại nhìn chằm chằm ta không rời, ẩn dưới sự lạnh lẽo là đáy mắt cuộn trào sóng dữ. Ngàn lời vạn ngữ nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ biến thành một câu ‘cáo từ’.
Hắn quay người rời đi.
Tim ta đột nhiên thắt lại, thật đúng là hắn.