Vu Vũ chỉ có một đôi tay, không thể dắt hai người được, hơn nữa cậu ấy cũng không có cánh, có thể bay đi đâu được đây?
.
Cho dù bạn có thích hay không, có mong chờ hay không thì năm học lớp Mười hai rồi cũng sẽ đến một học sinh cấp Ba. Lớp Mười hai là gì, là đoạn đường đen tối nhất trước một ban mai rực rỡ, là bầu không khí ngột ngạt muốn làm người ta nghẹt thở trước một cơn mưa lớn, là một cái hố sâu mà bạn muốn nhảy qua thật nhanh nhưng lại buộc phải nhảy qua một cách thật cẩn thận.
Sau khi phân ban, học sinh từ những lớp khác nhau được tập hợp lại. Cát Niên và Trần Khiết Khiết gặp nhau trong lớp khối C2, Hàn Thuật vốn học khá các môn xã hội nên cũng chọn khối C, nhưng cậu được phân vào lớp C1.
Trần Khiết Khiết vẫn ngồi cùng bàn với Cát Niên, Cô nói với cô giáo chủ nhiệm rằng mình học còn chưa khá, ngồi cùng bàn với Cát Niên thì có thể giúp đỡ nhau trong học tập. Cát Niên không có ý kiến gì về quyết định này, cô không có thói quen bảo vệ thành quả lao động của mình như những học sinh giỏi khác. Làm bài tập xong cô thường để cuốn tập trên bàn, ngày nào cũng có rất nhiều bạn mượn vở để “học hỏi”, bạn thân cũng vậy, không thân cũng vậy, ai cũng có thể mượn được, chỉ cần sau khi mượn nhớ trả lại, hoặc người mượn cuối cùng nộp vở luôn giúp Cát Niên là được, đây đã trở thành thông lệ trong lớp cô. Các bạn học khá cũng đã quen lật đi lật lại cuốn tập của Cát Niên sau khi làm bài tập xong để xem đáp án của mình có giống của Cát Niên không, những lúc như vậy, cô không để ý đến mọi việc xung quanh mà chỉ cúi xuống chăm chỉ đọc tiểu thuyết kiếm hiệp của mình, những chương hồi này chính là không gian thư giãn duy nhất trong cuộc sống tĩnh lặng của cô.
Nhưng trong học tập, ít khi Trần Khiết Khiết phải nhờ đến Cát Niên, một nữ sinh xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình khá giả như cô thì không cần thiết phải bỏ quá nhiều thời gian cho học tập, cô thích buôn từ chuyện này sang chuyện khác với Cát Niên, nói chuyện từ bộ phim cô ấy thích, cả chuyện tình cảm của cô ấy nữa. Thông thường Cát Niên chỉ đóng vai người nghe, thỉnh thoảng cười một chút để cho cô ấy khỏi mất hứng. Khi Cát Niên tập trung vào sách vở hay tiểu thuyết kiếm hiệp thì Trần Khiết Khiết thường ngồi lặng im đọc Trương Ái Linh, cô bạn này trông thì có vẻ đoan trang khuê các, nhưng lại hay thích những thứ lạnh lẽo và tiêu cực như vậy, kể cả những cuốn sách hay bộ phim tình yêu sét đánh của cô cùng đều như vậy.
Trần Khiết Khiết còn có một sở thích đặc biệt khác là sơn móng tay. Học sinh cấp Ba vốn dĩ có nhiều điều bị cấm đoán, cho nên sơn móng tay vẫn là một đặc điểm khác biệt so với số đông. Trần Khiết Khiết thường núp mình sau chồng sách vở để sơn móng tay, tay trái trước, tay phải sau, và màu của mỗi ngón thường không giống nhau. những lọ sơn cô giấu giữa đống sách lọ nào cũng màu sắc sặc sỡ và rất khác lạ. Sơn xong, cô tự mình sửa sang cẩn thận lại một lần, sau đó lau sạch dấu vấn tay in trên những lọ sơn móng tay, lần nào cũng như vậy, cô cảm thấy vô cùng thích thú.
Mùi sơn móng tay rất nồng, cho dù trong giờ tự học hay giờ nghỉ đều có thể ngửi thấy. Những lúc ấy, các bạn nam thường quen nhìn về phía họ, các bạn nữ thì tỏ rõ vẻ mặt không mấy thân thiện. Chỉ có Cát Niên vẫn vô tư lự nhìn vào cuốn sách của mình, tuy mùi đó ở ngay bên cạnh cô nhưng có lẽ khứu giác của cô kém nhạy hơn những người khác.
Sau khi Trần Khiết Khiết sơn móng tay xong, thường chỉ có Cát Niên là khán giả, cô xòe bàn tay dưới ngăn bàn cho Cát Niên xem: “Cát Niên, cậu thích ngón nào?” Cát Niên thường trả lời: “Ngón nào cũng đẹp cả.” Thực ra móng tay sơn màu đỏ đậm là đẹp nhất, ngón tay thon nhỏ dài, được điểm xuyết màu đỏ rực trông càng duyên dáng và bắt mắt hơn. Trần Khiết Khiết thường chọn sơn màu đỏ cho ngón tay đẹp nhất của cô – ngón giữa bàn tay phải, ngón giữa cân xứng giữa bàn tay trông như một giọt máu trong tim.
Có lần cô ấy nói: “Vu Vũ cũng thích.”
Cát Niên biết rằng, Vu Vũ với Trần Khiết Khiết không chỉ đơn thuần là bạn học nữa. Đã nhiều lần Trần Khiết Khiết nói cho cô biết vài điều về Vu Vũ, ví như Vu Vũ thích màu sơn móng tay sặc sỡ, Vu Vũ thích tóc đen dài và thẳng, Vu Vũ vui nhất khi nghe một chuyện cười không buồn cười… Dường như Vu Vũ mà Trần Khiết Khiết quen và Tiểu hòa thượng mà Cát Niên quen là hai người hoàn toàn khác nhau. Tương tự như vậy, thế giới của Trần Khiết Khiết và Vu Vũ với thế giới của Cát Niên và Tiểu hòa thượng dường như cũng nằm trong hai không gian riêng biệt. Cát Niên muốn tự mình chạm vào nó, không còn muốn quan sát từ xa nữa, nhưng cô biết rằng một Vu Vũ khác, một không gian khác đang tồn tại thực sự, suy nghĩ này làm cô rơi vào chán nản và buồn tủi.
Dần dần Cát Niên không đi đánh cầu với hội Trần Khiết Khiết vào dịp cuối tuần nữa. Hàn Thuật thường khiêu khích: “Cậu sợ thua tớ à?” Cô không để những lời đó lọt vào tai. Kể cả số lần cô bí mật đến tìm Vu Vũ cũng ít dần đi. Nếu người cô chờ đợi chỉ biết loanh quanh đứng ngoài thì cô thà đóng cửa nhớ nhung, cứ coi như đó là một bóng hình không xác định, như vậy nỗi nhớ mới không bị hao hụt đi.
Hôm đó, Cát Niên đang ôm một tập bài kiểm tra dày cộp từ chỗ thầy giáo Toán đi về lớp, đây vốn dĩ là công việc của lớp phó học tập, nhưng cậu ấy lười, đúng lúc Cát Niên lại đến chỗ thầy giáo có việc, nên nhờ Cát Niên lấy hộ. Cát Niên cũng không ý kiến gì, mất công lấy bài kiểm tra thì không sao, nhưng trên đường về lớp cô lại gặp phải Hàn Thuật cũng đi lấy bài kiểm tra. Hàn Thuật là lớp phó học tập của lớp C1.
Hàn Thuật cố tình hỏi: “Lớp cậu đổi lớp phó học tập rồi à?”
“Tớ chỉ giúp cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy đứng buôn chuyện ở hành lang, sao cậu phải giúp làm gì cho khổ. Cậu tốt bụng thật đấy, giúp tớ luôn nhé.” Cậu ta không đợi Cát Niên nói liền đặt nốt chồng bài kiểm tra trên tay Cát Niên. Cát Niên không muốn lằng nhằng với cậu ta nên đã ôm một chồng bài cao ngất ngưởng đi xiêu xiêu vẹo vẹo về hướng lớp C1. Cô không thấy bậc thang nên suýt chút nữa thì bước hụt. Hàn Thuật giữ cô lại, lấy lại đồ của mình rồi còn không biết cảm ơn: “Người khác bảo làm gì là cậu làm à, ngốc!”
Cát Niên không thèm để ý đến cậu ta, đi đến phòng học bên cạnh lớp C1, cô bất ngờ bị đẩy từ phía sau, người nghiêng về phía trước, chân hơi mất thăng bằng, số bài kiểm tra trong tay rơi xuống một nửa. Cô quay lại thấy một cô nữ sinh, nét mặt ngây thơ vô tội: “Mình xin lỗi, tại bọn họ đẩy mình!”
Cô gái đẩy và cô gái đâm vào Cát Niên trông rất quen nhưng Cát Niên không nhớ ra tên. Họ đều học cùng lớp với Hàn Thuật. Cát Niên biết họ không muốn đắc tội với Hàn Thuật, chỉ làm theo lời cậu ấy, đành cúi đầu xuống nhặt đồ bị rơi. Một lát sau, một bàn tay khác nhặt cùng cô, Cát Niên nhận ra bàn tay ấy ngay, nó vẫn còn mùi tẩy sơn móng tay.
Sau khi sắp xếp lại bài kiểm tra cho đúng thứ tự, Cát Niên đứng dậy, ôm chặt bài tập.
“Cảm ơn cậu, Trần Khiết Khiết.”
Lời nói khách sáo của cô làm Trần Khiết Khiết thấy hơi lạ nên im lặng một lát.
Khi quay trở lại chỗ ngồi, Trần Khiết Khiết đang nghịch sơn móng tay của mình, cô bất ngờ hỏi: “Cát Niên, cậu ghét mình phải không?”
Cát Niên nhìn Trần Khiết Khiết, lắc đầu.
Cô rất hy vọng mình có thể ghét Trần Khiết Khiết, thậm chí hy vọng Trần Khiết Khiết có nhiều lý do để người khác ghét hơn nữa, như những cô gái xấu xa khác. Nhưng Cát Niên ngồi cùng bàn Trần Khiết Khiết lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra lý do nào đáng để ghét cô bạn này. Trần Khiết Khiết xinh xắn, vui vẻ, tuy cô có một vài tính cách khác người, nhưng vẫn không che lấp đi sự lương thiện và thú vị ở cô. Cát Niên nghĩ, nếu cô là Vu Vũ, thì có tình cảm với một cô gái như vậy cũng không có gì là lạ.
Cát Niên không ghét Trần Khiết Khiết, cô chỉ không muốn làm bạn với Trần Khiết Khiết, hơn nữa cô chỉ muốn giấu ý nghĩ đó sâu trong lòng, có lẽ cô ghen tị với Trần Khiết Khiết, tóc cô cũng đen dài và thẳng, nhưng Vu Vũ chưa từng nói cậu ấy thích như vậy.
Nếu phải trút giận, phải đổ những buồn rầu trong lòng lên một ai đó thì Cát Niên sẽ thầm oán trách Tiểu hòa thượng, nếu thực sự Tiểu hòa thượng thuộc về cô, thì cho dù người khác tốt đẹp thế nào cũng mặc người ta. Nhưng đã có ai bảo Vu Vũ thuộc về cô đâu? Ngoài cô ra.
Một lát sau, Trần Khiết Khiết lại hỏi: “Thế cậu thích Vu Vũ à?”
Cát Niên không thích biểu lộ tình cảm riêng của mình trước mặt người khác, tình cảm của cô với Vu Vũ vẫn chỉ là bí mật được cô cất giấu sâu trong tim, chỉ mình cô biết, cô không có ý định chia sẻ với người khác.
“Cát Niên, sao cậu không trả lời?”
“Vu Vũ là một người bạn rất quan trọng đối với mình.” Quan trọng và duy nhất.
Trần Khiết Khiết nói tiếp: “Thế mình có thể yên tâm rồi, ban nãy mình rất sợ nghe cậu trả lời ‘Đúng’. Bởi vì mình thích Vu Vũ, nếu cậu cũng thích cậu ấy thì mình sợ không biết mình có thể thắng được cậu không.”
Thực ra, Trần Khiết Khiết thích Vu Vũ là một chuyện không ngoài dự liệu của Cát Niên, nhưng Trần Khiết Khiết nói thẳng ra như vậy làm cô suy nghĩ. Đối phương càng tỏ ra đường đường chính chính bao nhiêu càng làm lộ vẻ yếu đuối và do dự của Cát Niên bấy nhiêu. Trước nay cô chưa bao giờ giành được một thứ gì trong vinh quang, cho nên không thể dũng cảm được như Trần Khiết Khiết.
“Cậu nghĩ trở ngại lớn nhất giữa cậu và Vu Vũ là mình à? Thế thì cậu nhầm rồi.” Cát Niên nói nhỏ, và lật đi lật lại bài kiểm tra Toán mới được trả, cầm bài kiểm tra trên tay nhưng cô không hiểu gì cả.
Trần Khiết Khiết đưa hai tay lên chống cằm: “Mình không biết. Cậu không lớn lên trong nhà mình, cậu không biết ở đó đúng là làm người ta muốn phát điên. Đến bây giờ bố mẹ mình vẫn cho người đưa đón mình đi học, họ nói để con gái đi học một mình không yên tâm; mình không được phép khoá cửa phòng riêng trong lúc ngủ; không có ngăn kéo có khoá; điện thoại thì phải được họ duyệt trước; đi đâu cũng phải được sự cho phép của họ; đánh cầu cũng phải đánh ở nơi họ đã chọn. Mình vẫn hay suy nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ biến mất khỏi tầm kiểm soát của họ, biệt tăm biệt tích, họ sẽ không thể tìm được mình, ngày nào mình cũng nghĩ như vậy, nhưng mình không biết sẽ phải đi đến đâu nếu chỉ có một mình… Lần đầu tiên gặp Vu Vũ, cậu ấy kéo tay cậu chạy trên đường, không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, cậu ấy va vào mình, lúc đó mình vô cùng ngưỡng mộ cậu, mình bắt đầu hy vọng trở thành người được cậu ấy nắm tay lúc đó.”
“Cậu ấy không thể đưa cậu đi đâu được đâu.”
“Sau cậu biết không thể? Chỉ cần cậu ấy đồng ý thì mình có thể đi bất cứ đâu với cậu ấy. Mình biết người mình đang chờ đợi chính là cậu ấy, cậu ấy chính là Romeo đã định cho cuộc đời mình, cậu ấy sẽ đưa mình đi.”
Cát Niên nhắm mắt lại, một lời tâm sự chân thành, đến cả chuyện riêng tư cô ấy cũng không nỡ giữ lại cho mình. Vu Vũ chỉ có một đôi tay, không thể dắt hai người được, hơn nữa cậu ấy cũng không có cánh, có thể bay đi đâu được đây?
“Mình biết những lời này hơi ngốc nghếch một chút, mình cũng không sợ cậu cười mình đâu. Thích là thích thôi, mình không có bất cứ lý do nào cả. Mình không quan tâm Vu Vũ là con trai của ai, mình chỉ biết rằng ở bên cạnh cậu ấy mình thấy rất vui, cậu ấy là người đầu tiên dắt mình đến quán rong vỉa hè, tại sao mình không thể ăn ở vỉa hè cơ chứ? Cậu ấy ở bên cạnh mình không nói gì cả, mình thấy vô cùng yên tĩnh, dường như cả thế giới cũng đang lặng im. Ngoài cậu ra mình chưa nói những chuyện này với ai bao giờ. Những người khác có thể không hiểu, nhưng cậu có lẽ sẽ hiểu, cậu ấy thật là tốt.”
Cát Niên cười và chỉ hy vọng mình không hiểu gì cả.
Thầy giáo đã vào lớp, Trần Khiết Khiết bỏ tay chống cằm xuống: “Không nói chuyện này nữa, tuần sau là sinh nhật lần thứ mười tám của mình, ngày này rất quan trọng đối với mình, mình đã mời mấy người bạn. Cát Niên, mình hy vọng cậu có thể đến.”
Trần Khiết Khiết chắc chắn cũng sẽ mời Hàn Thuật, bởi vì cô đã từng nói bố Hàn Thuật là người bạn thân thiết của nhà họ Trần, Hàn Thuật cũng là một trong số ít bạn trai có thể chơi với Trần Khiết Khiết.
Ngày thứ Năm, Cát Niên đi xe đạp về nhà, trên đường lại gặp phải Hàn Thuật.
Hàn Thuật nói: “Cậu đã quyết định tặng quà gì chưa?”
Thực ra Cát Niên chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
“Tớ cũng chưa quyết định, nếu không cậu cho tớ chung với, cho tiết kiệm thời gian, tặng gì cũng được.”
“Hả, cậu với tớ á, như vậy không ổn lắm thì phải?”
“Tớ góp phần nhiều cũng được, cậu góp bao nhiêu thì góp.”
“Không, không phải vấn đề tiền.”
“Sao cậu có nhiều vấn đề thế. Cậu không nói gì thì cứ quyết vậy nhé.”
“Ơ…” Lời tiếp theo của Cát Niên chưa kịp nói ra, Hàn Thuật đã rẽ vào ngã khác mất rồi.
Sau khi được Hàn Thuật nhắc Cát Niên mới nhớ ra, cô đã nhận lời đến rồi thì không thể đi tay không được, nhưng tiền tiêu vặt của cô ít quá, Trần Khiết Khiết thì chẳng thiếu thứ gì.
Cát Niên nghĩ mãi về chuyện này, về đến cổng nhà, Vu Vũ đợi cô ở sau cột điện đầu ngõ, gọi cô mấy lần cô mới nghe thấy. Đây là lần đầu tiên Vu Vũ đến nhà tìm cô, Cát Niên vừa ngạc nhiên vừa vui trong lòng, đang định hỏi, Vu Vũ đã ngồi lên xe đạp, ra hiệu cho cô lên xe.
“Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”
Cát Niên cũng hiểu ý, bố mẹ cô sẽ không thích những người khách như thế này, cô không cần biết liệu có về nhà đúng giờ không, liền ngồi lên ghế sau xe đạp, để Vu Vũ chở mình đi, cũng không cần hỏi mình sẽ đi đâu.
Họ ra khỏi ngõ nhà Cát Niên, đến một con phố ít người qua lại, Vu Vũ quay lại hỏi cô: “Tại sao cậu không tới tìm tớ?”
Cát Niên nói: “Tớ nghĩ cậu không có thời gian.”
“Tỡ vẫn được nghỉ mà.”
“Cậu được nghỉ mà Trần Khiết Khiết không đến tìm cậu à?”
Vu Vũ im lặng đạp xe, đến khi Cát Niên bắt đầu hối hận vì đã nói ra chuyện đó, cậu nói: “Không phải lúc nào cậu ấy cũng ra ngoài được, hơn nữa, cậu ấy với cậu là hai chuyện khác nhau.”
“Là một mà thôi.”
Tiếng cô nhỏ quá, có lẽ Vu Vũ không nghe thấy: “Cậu vừa nói gì cơ?”
“Không có gì… Chúng mình đi đâu đấy?”
“Không biết.”
“Thế cậu bảo tớ lên xe làm gì?”
“Để nói chuyện, để thầy Tạ bói quẻ cho tớ, tất nhiên không thể nói ở cổng nhà cậu được rồi, cậu lại không được về muộn, chẳng lẽ lại đưa cậu đến chỗ tớ hay đến à?”
“Có gì mà không được?”
“Những chỗ đó phức tạp lắm, tớ không thể đưa cậu đến đó được.”
Hai người đi qua một con phố cũ, cửa hiệu xung quanh toàn bày bán các loại sáp nến thơm, có lẽ để trị liệu tâm lý, đang là ban ngày nhưng cũng cảm thấy tối âm u. Cát Niên thầm nghĩ, sao lại tới chỗ này để đi dạo.
Một con mèo đen già và gầy gò chạy từ một cửa hiệu ra, suýt nữa đâm vào bánh xe Vu Vũ. Vu Vũ bẻ tay lái, còn kéo chuông inh ỏi. Cát Niên đi xe này đã hơn hai năm mà cũng không biết cái chuông đó còn dùng được, hơn nữa mèo liệu có hiểu được tiếng chuông không? Nghĩ đến đây cô bật cười.
“Cậu muốn bói gì?”
“Ờ, chưa biết…” Vu Vũ cũng cười vô tư.
“Nếu không thì bói xem tên tớ có hàm nghĩa gì đặc biệt không.”
“Vu Vũ Vu Vũ, là một hạt mưa trên Vu sơn à?” Cát Niên thuận miệng nói.
Vu Vũ cười: “Cậu cũng nghĩ thế à?”
Cát Niên ngập ngừng một chút: “Đã có ai từng nói như vậy à?”
Vu Vũ không trả lời.
Cát Niên nghi hoặc trong lòng, cô phát hiện túi quần Vu Vũ có một mảnh giấy. Cô lấy ra, Vu Vũ không từ chối.
Đó là một mảnh giấy dùng để ghi nhớ màu tím rất đẹp, bên trên còn có hoa văn chìm hình bướm, chưa mở ra Cát Niên đã ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ trên đó.
Trên giấy có dòng chữ đẹp nắn nót.
Nhà thiếp ở phía Nam Vu sơn, trên một sườn dốc hiểm trở, sớm tinh mơ thiếp là đám mây trên lưng núi, chiều tối hoá thành cơn mưa phiêu du bất định, sớm chiều nào cũng vậy, luôn quanh quẩn bên sườn núi này.
Bức thư tuyệt đẹp bị nhàu một chút, nó tựa như một mảnh sắt được nung nóng, làm bạn bị đau, nhưng lại không thể dứt ra, nó đã làm bỏng bạn, để lại một vết sẹo vô cùng đau đớn.
Nét chữ này Cát Niên đã nhận ra.
“Cô ấy tặng cậu à?” Chiếc xe vẫn đi về phía trước, xuyên qua bầu không khí, làn gió nhẹ nhàng cuốn đi lời nói của Cát Niên.
Một lúc sau, Vu Vũ cũng cất lời.
“Đúng vậy, tớ rất thích, làm tớ cảm thấy tên mình cũng có ý nghĩa hơn. Cậu thấy thế nào?”
Cậu thấy thế nào ư?
Cát Niên cúi đầu, giọt nước mắt rơi trên bàn tay cô.
Cậu ấy không quay lại nên không nhìn thấy.