Chim Sẻ Ban Mai

Chim Sẻ Ban Mai - Quyển 2 Chương 8





" Sẻ con, người ngồi ngoài cửa nhà cô là ai a?" Giọng nói Mông Thái Nhất vang lên khiến cho ba hồn bảy vía của tôi trở về với thân xác, tinh thần phục hồi trở lại


"Kim Ánh Minh?!" Là hắn!


Dưới ánh đèn âm thầm, Kim Ánh Minh đang ngồi trên bậc thang, bóng hình có chút cô độc


Cô độc?! Sao tôi lại nghĩ tới cái từ này?!


"Mở cửa" Kim Ánh Minh mang theo một cái túi du lịch, mặt vô biểu tình


"A! Chuột chết!! Sao cậu lại tới?!" Mông Thái Nhất hoảng sợ kêu lên


"Tôi cũng muốn ở nơi này!" Kim Ánh Minh mặt vẫn như cũ ko chút thay đổi


"Anh.......anh anh anh.................anh muốn ở nhà của tôi sao?!" Tôi ko thể tin vào lỗ tai của mình nữa!


"Ko được!! Tôi ko đồng ý!" Mông Thái Nhất tức giận kêu lên


Kim Ánh Minh bất chợt đoạt lấy chìa khóa trong tay tôi, mở cửa, một phen túm lấy tôi, xông vào, tôi chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Mông Thái Nhất đã bị nhốt ở bên ngoài


"Chuột chết!! Mở cửa!! Mau mở cửa cho tôi!!" Mông Thái Nhất ra sức đập cửa, rống cổ họng kêu to


"Kim Ánh Minh, Mông Thái Nhất.......vẫn chưa vào!" Tôi luống cuống nhìn nhìn lại hướng cửa lại nhìn về phía Kim Ánh Minh, xoay người chuẩn bị mở cửa


"Anh không phải............" Tôi nên cái gì đây? Tôi có nên vì chuyện độ nhiên lỡ hẹn của mình mà xin lỗi?


"Tôi đang đợi cô"


"Đợi tôi?


"Đợi cô về nhà!"


Về nhà?!


Hắn đang nói cái gì? "Đợi tôi về nhà"?! Kim Ánh Minh chỉ đơn giản nói như vậy, song ánh mắt kiên định của hắn, đã khiến cho tôi ko còn sức chống cự, cả cơ thể mềm nhũn!


"Thật xin lỗi!"


A? Thật xin lỗi? Tại sao hắn lại đi xin lỗi tôi?


"Lúc đó không thể bảo vệ cô!"


Lúc đó?! Hắn đang nhắc tới cái lúc.............


"Anh tin tôi sao?" Tôi cảm giác được giọng mình đang run run, hắn vẫn một mực tin tưởng tôi sao?


"Tin tưởng................"


Hắn thật sự tin tưởng tôi? Sau tất cả mọi chuyện hắn vẫn tin tôi!! Tin tưởng không phải do tôi làm? Tin rằng tôi ko hại hắn!


"Đi tìm cô nhưng không thấy.............."


"........................."


"Tôi đã đem Linh trở về"


Linh?!


"Chờ cô trở về, sau này tôi sẽ bảo vệ cô...................." (Rin: hic!! Ta kết câu này của Tiểu Minh quá)


Kẻ đứng trước mặt thật sự là Kim Ánh Minh sao? Là Kim Ánh Minh luôn lạnh lùng ko để lộ cảm xúc, Kim Ánh Minh ko them để ý đến bất cứ kẻ nào sao?! Câu nói này tôi đã từng nằm mộng chờ đợi biết bao lần!! Hôm nay.............hôm nay..............tôi, tôi lại ko thể nói nên lời!


Tôi có cảm giác như nước mặt nơi khóe mắt đang sắp sửa tuôn ra!! Tôi xoay người đưa lưng về phía hắn, tôi ko muốn hắn phát hiện ra tôi đang đắm chìm trong cảm xúc


"Ầm..........ầm.........." Bên ngoài là âm thanh Mông Thái Nhất đang dùng sức đẩy cửa


Kim Anh1Minh xoay người đi đến cửa chính, đột ngột mở ra. Mông Thái Nhất ko phòng bị, cả người từ ngoài cửa ngã vào, cơ thể mất đi trọng tâm, suýt chút nữa đã ngã xuống mặt đất


"A! Chuột chết!! Cậu dám giỡn mặt với đại ca sao?! Ai cho phép cậu vào!! Mau đi ra ngoài cho tôi!!"


Vừa vào đến cửa Mông Thái Nhất đã kéo túi du lịch của Kim Ánh Minh vứt ra bên ngoài


"Mông Thái Nhất!! thôi mà!! Đừng như vậy!" Tôi vội vàng kéo Mông Thái Nhất lại


"Sẻ con, mắt của cô sao lại hồng hồng như thế, có phải tên kia lại bắt nạt cô hay ko?"


"Ko có, chỉ là bị bụi rơi vào mắt............."


"Chúng ta ko phải đang ở trong nhà sao............."


"Ách, chất lượng trần nhà của tôi ko được tốt, nên sẽ có bụi rơi..........." Tên này, ko biết hắn học được khả năng hỏi các cớ từ khi nào


" nếu như cho chuột ở lại, vậy thì tôi sẽ ở chung 1 phòng với cô!"


"......................"


"Ko được!" Tôi còn chưa kịp mở miệng phản đối, Kim Ánh Minh đã muốn thay tôi trả lời!


"Vậy thì cậu biến đi!!" Mông Thái Nhất ko phân rõ phải trái ném cho Kim Ánh Minh 1 câu, hắn cứ xem như đây là nhà của hắn vậy, thật là tức chết mà!!


"Ngu ngốc"




"A! Chuột chết!! Cậu dám mắng tôi!! Mông Thái Nhất tôi thề ko đội trời chung với cậu!!" Mông Thái Nhất tức giận nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng cũng vọt vào bếp!! Hắn muốn làm gì? Tôi lo lắng nhìn vào nhà bếp, chỉ sợ............


Quả nhiên, lát sau, Mông Thái Nhất cầm theo một cuộn màu vàng đi ra!! May mắn ko phải là dao!! Đợi chút, hắn lấy băng keo làm cái gì?!! Đợi đến khi tôi phục hồi tinh thần, trong nhà đã bị miếng băng dán của Mông Thái Nhất "phân chia" thành 2 nửa


"Chuột chết!! Phòng khách bên kia thuộc về cậu!! Nhà bếp bên này là của tôi!! Cậu nếu dám vượt qua đường ranh vàng này!! Tôi sẽ cho cậu biết tay!" Mông Thái Nhất giơ giơ nắm tay hướng Kim Ánh Minh ầm ỹ


"Hừ" Kim Ánh Minh hừ hừ, ko hề để ý tới hắn


Cứ như vậy, nhà của tôi bắt đầu rơi vào thời đại "Trịnh Nguyễn phân tranh". Còn tôi thì lại trở thành "Đại sứ thiện chí" vì hai vị đại gia "cúc cung tận tụy, đến cuối cuộc đời"


Nhưng mà cặp đôi"Kim Mông song hùng" này lại ko có nữa giây yên bình_________


"A! Chuột chết!! Mau mau bật lại đài kia đi!! Tôi muốn xem quyền anh!!"


"Đá banh"


"Nghe ko hiểu tiếng người hả?! Tôi muốn xem quyền anh!!"


"Italy đấu với Hà Lan"


"Chuột chết!! Cậu cố ý muốn chọc tức tôi có đúng ko!!"


"Bụp!" Kim Ánh Minh nhìn cũng nhìn Mông Thái Nhất đã trực tiếp ném một cái gối vào đầu hắn


A!! Chuột chết!! Cậu dám lấy gối đập đầu tôi!! Tôi đánh chết cậu!!"


"Viu...............vèo____________"


Ô ô ô!! Ông trời ơi!! Hôm qua con mới làm vệ sinh nhà xong a...............


............................


"Chuột chết có đói bụng ko hả!! hớ hớ!! Ko cho!! Ha ha ha!"


Mông Thái Nhất dùng nĩa xiên một viên cá viên chiên vừa lấy ra từ lò vi sóng, dương dương tự đắc đứng ở đường ranh màu vàng hươ hươ trước mặt Kim Ánh Minh


"Hừ............." Kim Ánh Minh đột ngột tốc độ nhanh như chớp, há mồm đớp luôn viên cá viên chiên trên tay Mông Thái Nhất rồi vội vàng nuốt xuống


"A! Chuột chết!! Đó là cá viên chiên của tôi!! 1 đồng 1 viên a!! Cậu mau nhổ ra cho tôi!!"


"Nuốt rồi" Kim Ánh Minh thản nhiên trả lời


"A..............cá viên chiên của tôi!! Chuột chết!! Trả tôi cá viên chiên!!"


Ô ô ô, thế giới tự do yên bình của tôi.................


"Ngủ ngon!! Tôi đi ngủ trước!!" Tôi quyết định ngó lơ hết thảy mọi chuyện làm tôi tan nát cõi lòng. Phải đi ngủ tìm một chút an ủi vậy


"Sẻ con!! Cô yên tâm ngủ đi! Tôi sẽ bảo vệ cô!!" Mông Thái Nhất quang minh chính đại giương mắt nhìn lên trên nhà đột nhiên buông ra một câu nói ko rõ đầu đuôi


"Bảo vệ tôi?" Tôi hoang mang gãi gãi đầu


"Đúng! Đề phòng cô bị tên nhân phẩm ti tiện kia đánh lén!" Mông Thái Nhất nói xong lườm mắt oán giận nhìn Kim Ánh Minh


"Ngu ngốc" Kim Ánh Minh đang cầm tạp chí ngồi trên ghế sô pha miễn cưỡng đáp trả 1 câu


"Ha ha...........ha ha..............."Tôi xấu hổ cười cười, vội vàng chạy về phòng


Ô............Nói ra, tôi lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nằm trên giường lớn của ba mẹ!! Trên gối lót đầu vẫn còn lưu lại mùi của hai người họ..............


Từ sau cái sự kiện tôi trở về từ Hồng Kiều Động Thiên, thái độ của ba mẹ và anh trai đối với tôi đã thay đổi rất nhiều, ngay cả anh Tích Xuân và Hạ Sinh cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều...............chẳng lẽ bọn họ lại sợ tôi bỏ nhà trốn đi?


Còn cái tên Mông Thái Nhất kia, luôn miệng nói phải bảo vệ tôi, nhưng lần nào đi chung tôi đều bị hắn làm cho mất mặt, chẳng lẽ kiếp trước tôi thiếu hắn cái gì?..........................


Mà lúc nãy Kim Ánh Minh lại nói với tôi mấy lời nói đó, vậy là có ý gì?.................


Tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, miên man suy nghĩ, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.................


Ô.............Thật khát!! Trời đã sáng rồi sao? Phải đứng lên uống ly nước đã...........


Tôi thầm nghĩ, lười biếng từ trên giường ngóc đầu dậy, mở cửa phòng...........


"A.............." Tôi đột nhiên có cái cảm giác như đụng phải một cục lông, tôi sợ tới mức thất thanh kêu thành tiếng


Trời ạ!! Đây..............đây ko phải là Mông Thái Nhất sao?!Ko ngờ tên ngu ngốc này lại ôm gối lót đầu và chăn đến ngủ trước cửa phòng tôi!! Thiếu chút nữa là tôi đã một cước dẫm nát đầu hắn!!


"Cô tỉnh rồi?" Trong phòng khách bất chợt vang lên 1 giọng nói khiến nhịp tim tôi đập mạnh


Kim Ánh Minh? Hắn vẫn chưa ngủ sao?


Tôi cẩn thận nâng chân lên bước qua người Mông Thái Nhất...............A! Sao lại thế này!! Sao chân của tôi lại ko thể cử động được?!


"Ô.............chân gà! Tôi muốn ăn chân gà......ô..........."


".............." Tên ngốc Mông Thái Nhất này cư nhiên ôm lấy chân tôi mơ mơ màng màng nói mớ!! Chẳng lẽ chân tôi rất giống chân gà sao?! Ô ô ô ô!! Đúng là đả kích!!


"A!! Chuột chết!! Tôi đập bẹp cậu!! Xem chiêu!.............Tránh ra!! Sẻ con là của tôi!! Cút ngay!!"


.........................


Mông Thái Nhất, tên ngốc này...............Hắn thật sự đang ngủ sao?! Tôi nhìn nhìn vẻ mặt tức giận giãy dụa của Mông Thái Nhất, trên đầu toát mồ hôi...............Có lẽ ở trong giấc mộng, hắn đang rất vất vả bảo vệ cho tôi!.......................


Đột nhiên tôi cảm thấy cõi lòng thật ấm áp, Mông Thái Nhất chính là như vậy, luôn luôn ở bên cạnh tôi, bảo vệ cho tôi, không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp tôi


"Cô.............đến đây"


Kim Ánh Minh ko biết từ khi nào đã đến trước mặt tôi, vươn tay kéo tôi ngồi lên sô pha ở phòng khách, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh


Tôi vô tình nhìn thấy điện thoại của hắn đặt trên sô phát sáng màn hình


"Anh vừa gọi điện thoại sao?" Ko biết vì sao, trái tim tôi lại ko thể kiểm soát, điên cuồng đập mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi e rằng mình sẽ bị đưa đi cấp cứu mất


"ừ"


....................


Cái hình ảnh buổi tối hôm đó chốc chốc lại hiện ra trong đầu tôi, Kim Ánh Minh ngồi bên cạnh đang suy nghĩ cái gì? Tâm tình của hắn giờ phút này có giống tôi ko?


"Ngày mai tôi phải trở về............."


"A............cái gì?" Hắn nói hắn phải rời đi? Tôi phục hồi tinh thần trở lại


"Nguyệt nói cả nhà đang tìm tôi!"


"................" Tôi nên nói cái gì bây giờ? Bảo hắn ở lại thêm sao? Hay nên chúc mừng cuộc sống của mình có thể khôi phục lại sự yên bình?


"Hắc xì!" Ngoài cửa sổ độ nhiên lùa vào một cơn gió lạnh, khiến cho tôi cảm thấy rùng mình


"Mặc vào" Kim Ánh Minh cởi áo khoác trên người khoác lên tôi


"A...............Ko cần..............."


"Mặc vào, phải biết tự chăm sóc bản thân!"


"Ừ.............." Tôi vẻ mặt đỏ bừng để yên cho Kim Ánh Minh khoác áo lên người tôi, ôi.............thật ấm áp nha.............


"Ô ô ô ô! Sẻ con!! Đừng bỏ tôi đi!!" Giây phút lãng mạng yên tĩnh ngắn ngủi khó có được đã bị một câu nói mớ của Mông Thái Nhất phá hỏng


Tôi ko khỏi nhìn về phía Mông Thái Nhất, hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng lông mày vẫn cau chặt, tỏ ra rất khó chịu


"Sẻ con, đừng đi, mau trở lại!"


Tên Mông Thái Nhất này...................hắn thật đang ngủ sao?! Tại sao trong giấc mộng, hắn tỏ ra khó chịu như vậy?


"Đã lựa chọn chưa?.............."


"Cái gì!?"Vừa rồi Kim Ánh Minh nói cái gì vậy?


"Chọn 1 người!"


"Tôi.............."


"Tôi hiểu rồi..............."


Trước khi tôi kịp phản ứng, Kim Ánh Minh mang theo 1 biểu tình thật xa lạ, chậm rãi hướng tới gần....tới gần tôi........nhẹ nhàng, môi của hắn đã chạm lên trán............


Trời ạ!! Tôi có nằm mơ cũng ko dám tưởng tượng ra cái giây phút này. Đây là giấc mơ tôi tha thiết mong ước, nhưng chuyện này lại huyền ảo đến mức tôi cảm thấy nó thực ko thật. Tim tôi rõ ràng đang đập nhanh đến mức sắp hít thở ko thông


Đây là mộng sao? Nếu là mộng, tôi tình nguyện vĩnh viễn ko cần tỉnh lại.............nhưng tại sao? Tâm trí của tôi lại có cảm giác như đang có lỗi với ai, lại có 1 chút hoảng hốt................


"Hai người đang làm gì vậy?!"


A............giọng nói này?.................là Mông Thái Nhất!!


Rôt cuộc tôi cũng lấy lại được tinh thân,lúng túng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Kim Ánh Minh, lại nhìn nhìn Mông Thái Nhất ở phía sau vừa tỉnh ngủ


"Chuột chết!! Cậu làm cái gì đó?!" Mông Thái Nhất có vẻ đang nổi trận lôi đình, lớn tiếng nói


"....................."


"Cậu mau nói chuyện cho tôi!" Tôi nhìn gân xanh đang nổi lên trên trán Mông Thái Nhất


"..................."


Đối với mấy lời nạt nộ của Mông Thái Nhất, Kim Ánh Minh căn bản là ko thèm để ý tới


"Lửa nóng cuồng bạo" đụng đến "núi băng Eskimo" thì có thể dẫn đến cái kết quả nào khác??!


Bốp binh binh!! Binh bốp bốp!!


Ô ô ô!! Thế là chiến tranh thế giới thứ ba đã chính thức nổ ra tại nhà tôi


.........................


Nhưng mà những lời cầu xin của tôi lại ko chiếm được sự đồng tình của 2 vị này!


Binh bốp bốp!! Binh binh bốp!!


Cốc nước, gối tựa sô pha, tạp dề nấu cơm của mẹ, hộp mắt kính của ba..............liền tới tấp ở trên đầu tôi bay tới bay lui!!



Kim Ánh Minh lạnh lùng dường như không chịu yếu thế, cư nhiên cũng bắt đầu hùa theo Mông Thái Nhất phô diễn sức mạnh? Chẳng lẽ là "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!!"


Bốp!! Loảng xoảng.....


Ầm!!


Tiêu rồi.............đã quá trễ................


Mông Thái Nhất đã muốn dùng sức đem cái bình hoa mẹ thích nhất ném đi!! Nhưng lại công bằng nên vào TV............"ầm" 1 tiếng, trong màn hình TV thoát ra 1 làn khói mỏng


"TV................TV!!" Tôi hoảng sợ ôm lấy cái màn hình TV, đầu choáng ván!


"Được!! Các người đánh đi, tiếp tục đánh đi!!" Tôi nhìn căn phòng đã trở thành 1 bãi "chiến trường"..................chịu hết nổi!! Tôi chịu hết nổi rồi!! Tôi một giây cũng chịu ko nổi nữa!! Cho các người ở đây thoải mái gây rối!! Tôi đi!


"Này..................."


"Sẻ con!!"


Tôi ko thèm để ý tiếng kêu của Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất, giày cũng ko mang bỏ chạy ra khỏi cửa chính


"Sẻ con............đi đâu a...........Sẻ con..............." Tiếng kêu ở phía sau càng ngày càng xa dần


Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì................


Tại sao bọn họ lại đánh nhau?


Hình như là bởi vì Kim Ánh Minh hôn tôi? Kim Ánh Minh thật sự hôn tôi? Thế nhưng lại bị Mông Thái Nhất bắt gặp..............


Kim Ánh Minh hôn tôi, có nghĩa là gì?.................


Mông Thái Nhất đâu, hắn nhất định là rất tức giận đi.............


Thật rối loạn!! Trong đầu tôi chỉ còn lại 1 đống hỗn độn!!


Nửa tiếng sau


"Hai người rốt cuộc muốn như thế nào?" hai tên kia vừa rồi còn đuổi theo tôi, hiện tại đã đuổi kịp, bọn họ còn nói nào là phải giúp tôi mua mấy thứ đồ vật, đem cái nhà tan nát trước mắt ko phải lại bộ dạng ban đầu vậy mà suốt dọc đường đi lại cãi cọ ko ngừng. Nhìn nhìn mấy ánh mắt quái dị xung quanh, rốt cuộc tôi cũng chịu đựng ko nổi!


"Sẻ con!! Chúng ta đi xem phim Hoắc Nguyên Giáp có được ko?" Mông Thái Nhất cơ hồ đã phát hiện ra tôi sắp sửa nổi cơn tam bành, liền lập tức chuyển dời tầm mắt chỉ vào bảng quảng cáo trước cửa rạp chiếu phim


"Ko. Xem cái này!" Kim Ánh Minh chỉ tay vào một tấm bảng quảng cáo khác


‘Harry Potter và chiếc cốc lửa’..................Kim Ánh Minh thích phim này?!


"Hì hì hì!! Sẻ con!! Cô xem chuột chết kìa!! Lớn già đầu mà còn thích xem mấy loại phim con nít này!! Thật ngây thơ!" Mông Thái Nhất che miệng cười thầm


"Này............" Thật ra hai bộ phim này tôi đều cảm thấy rất hay a.............


Kim Ánh Minh nghiêng nghiêng đôi mắt lườm lườm Mông Thái Nhất 1 cái


"Đồ đầu óc đơn giản!"


"Chuột chêt!! cậu vừa mới nói cái gì?! Cái gì gọi là đầu óc đơn giản?! Cậu nói cho rõ ràng nha!!" Mông Thái Nhất lại phát điên


"Mông Thái Nhất!! Đừng như vậy nữa, chúng ta đi mua đồ trước, chuyện xem phim tính sau đi!!" tôi xâu hổ nhìn nhìn người đi đường chỉ trỏ chúng tôi, vội vàng kéo tay Mông Thái Nhất


"Nếu Sẻ con đã nói như vậy..............Vậy thì được rồi!! Chuột chết!! lần này tôi tạm tha cho cậu!!" Mông Thái Nhất nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tôi, lầm bầm nói


Kim Ánh Minh phản kháng lại bằng cách tặng cho hắn một cái liếc trắng mắt, rồi lại quay đầu nhìn tôi


"Chúng ta đi đến quảng trường Hằng Thái!"


"A, đi quảng trường Hằng Thái?!"


"Ừ"


Quảng trường Hẳng Thái chính là nơi mà những kẻ có tiền thường lui tới!! Trước kia có nghe Việt Mỹ nhắc đến, quần áo bán ở nơi ấy ko bao giờ đề giá!! Một nơi quá kinh khủng đối với một đứa con nhà bình dân như tôi...............


"Chậc, chậc, chậc! Sẻ con, cô xem con chuột chết này!! Còn đòi đi quảng trường Hằng Thái nữa!! Ko phải là hắn muốn khoe rằng nhà hắn có nhiều tiền sao?! Đúng là nông cạn!"


"..................."


"Ngu ngốc!" Những lời này đã nhanh chóng trở thành danh từ riêng mà Kim Ánh Minh sử dụng để hình dung ra Mông Thái Nhất


"STOP!" Trước khi Kim Mông đại chiến lại bùng nổ, tôi vội vàng ngăn cản hai vị đại gia này "Quảng trường Hằng Thái phải ko? Được rồi, hiện tại chúng ta đi!"


Nhưng mà vừa tới cửa của quảng trường Hằng Thái


Ánh mắt kì quái của bảo vệ cửa đã ngắm tới ngắm lui trên người tôi, tôi bắt đầu do dự "Tôi...............tôi có thể ko cần đi được ko?"


"Tại sao?" Mông Thái Nhất kì quái nhìn nhìn tôi


"Tôi................" Bởi vì vừa rồi là do tôi nhất thời giận dỗi bỏ chạy, nên trên người tôi vẫn còn mặc một cái áo thun ngủ và quần thể thao dài, điểm chết người người, là đôi chân vẫn còn đang mang dép lê hình thỏ


"Muốn mua đồ đạc thì phải đi vào a!! Sợ cái gì!! Cô như vậy coi chừng bị chuột chết khinh là quê mùa!" Mông Thái Nhất ko cần phân trần đã lôi kéo tay tôi hướng vào bên trong mà đi


Ô................Đèn thật chói mắt!! Đồ trang hoàng thật hoa lệ!! Cái nơi thoạt nhìn như cung điện này là trung tâm mua sắm sao? Ở đại sảnh hiển nhiên còn có người đàn piano!! Tôi ngay cả bước đi cũng ko được tự nhiên, chỉ sợ bị người ta chú ý rằng mình đến nơi này cỡ nào ko thích hợp