Lý Quần Thanh nhận được cuộc gọi từ tay đồng nghiệp trước kia, anh ta bảo mình bị ốm, cơ thể không được thoải mái, nhưng anh ta đã giao công việc cơ bản cho Văn Tự, rồi xin lỗi Lý Quần Thanh.
Tiếng xin lỗi này nghe như sợ hãi lắm, cứ như nếu Lý Quần Thanh không đồng ý thì sẽ bật khóc vậy. Lý Quần Thanh bảo anh ta nghỉ ngơi đi, anh biết rồi.
Nghe thấy bên kia không phản đối, Văn Tự ném điện thoại trả về cánh tay bị bó bột của người kia, cảnh cáo lần nữa: “Lần sau còn nói xấu sau lưng người khác, tôi sẽ rút luôn lưỡi anh đấy.”
“Không… không thế nữa đâu.” Đồng nghiệp ôm khoé miệng bị rách, nói, “Chuyên gia Lý… là gì của cậu? Tại sao cậu…”
“Tôi giống anh, đã làm việc có lỗi với anh ấy. Vậy nên giờ phải không ngừng hối cải, không ngừng bù đắp sai lầm.” Văn Tự cất máy tính, hung dữ nhìn người đó, “Anh cũng làm sai, chờ bọn tôi đi công tác về, anh cũng đền bù cho anh ấy cho tôi.”
Đồng nghiệp lập tức gật đầu như giã tỏi.
Lên máy bay, Văn Tự muốn ngồi bên cạnh Lý Quần Thanh, Trần Minh Uẩn đã ngồi vào chỗ trước cậu một bước, Văn Tự ủ rũ chống đầu, nghiêng đầu nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia, Trần Minh Uẩn phát hiện ra ánh mắt của cậu, hỏi cậu sao thế. Văn Tự lắc đầu bảo không sao, quay đầu về chưa được bao lâu, lại nhìn chằm chằm vào Lý Quần Thanh.
Lý Quần Thanh là kiểu người vừa lên máy bay đã ngủ luôn, bất kể ánh mắt của Văn Tự nóng bỏng cỡ nào, anh cũng không cảm nhận được. Có điều ánh mắt này khiến Trần Minh Uẩn thấy thù ghét. Hắn ngốc nghếch cỡ nào cũng biết đây là tình yêu phơi bày lồ lộ.
Trước kia Văn Tự khá kín đáo, Trần Minh Uẩn chỉ coi như đồng nghiệp quan tâm nhau, hôm nay thì khác, ai lại nhìn một đồng nghiệp không rời mắt với vẻ mặt si mê thế chứ?
Trần Minh Uẩn vươn tay chắn tầm nhìn của Văn Tự, hắn bất lực dựa vào ghế, nói: “Đủ rồi, cậu nhìn nữa cũng không mọc nổi một bông hoa đâu.”
“Nếu tôi ảnh hưởng đến anh, hay là chúng ta đổi chỗ đi?”
Trần Minh Uẩn từ chối rõ ràng: “Không được.”
“Thế anh mặc kệ tôi đi.” Văn Tự cũng không chịu tỏ ra lép vế, nói thẳng thừng.
“Lý Quần Thanh… anh ấy đúng là thể chất đào hoa mà.” Trần Minh Uẩn xoa mặt, nhìn Văn Tự, “Trước đây chỉ cần tôi đăng clip hoặc ảnh về anh ấy, phần mềm xã hội nào của tôi cũng có lời nhắn hỏi xin cách liên hệ với anh ấy, nam nữ đều có, Lý Quần Thanh đúng là rất khó mà không yêu được.”
Văn Tự thích nghe kể về Lý Quần Thanh, cậu rời mắt khỏi anh, nói: “Ừm, anh ấy xứng đáng.”
“Mới về nước vài hôm, đã hút được một anh chàng đẹp trai như cậu, đúng là làm người ta khó xử.”
“Chúng tôi quen biết nhau từ lâu rồi.” Văn Tự đính chính lời hắn, như tuyên bố với vạn vật, cậu cố tình nhấn mạnh, “Trước khi anh ấy đi Canada, tôi đã quen biết anh ấy, thích anh ấy rồi.”
“Ô?” Trần Minh Uẩn nhìn ánh mắt chắc chắn phải giành được của Văn Tự, trong lòng vô cớ thấy nguy hiểm, nhưng hắn vẫn nói nhẹ nhàng, “Thế cậu cũng giống tôi, đều là yêu thầm chưa nói thành lời? Hay là cậu nói rồi mà anh ấy không chấp nhận?”
Lần này hỏi đúng chỗ đau của Văn Tự, cậu nghiến răng, không trả lời nữa. Dáng vẻ này thì 80% là đã bị từ chối, tâm trạng Trần Minh Uẩn khá hơn hẳn, giờ bên cạnh Lý Quần Thanh chỉ có mình hắn, chỉ có hắn thân mật khăng khít với Lý Quần Thanh, tốt quá.
Vì không muốn để Lý Quần Thanh phải nhúng tay làm gì, Trần Minh Uẩn vừa bảo Lý Quần Thanh làm gì, Văn Tự bèn sấn tới, bảo rằng cậu biết làm hết. Thời tiết Newfoundland còn chưa ấm lên, lần đầu tiên Văn Tự đến nơi lạnh như vậy, mặc dù tay sắp bị đông cứng, cậu vẫn bám theo Trần Minh Uẩn bận bịu túi bụi, cậu cũng coi như thông minh bẩm sinh, theo Trần Minh Uẩn quan sát vài lần là biết làm, còn có thể dùng máy ảnh chụp một tấm như tinh linh giữa trời tuyết cho Lý Quần Thanh. Áo gió màu trắng gạo rất vừa người, Văn Tự vừa rảnh rỗi bèn bám theo Lý Quần Thanh, dù Trần Minh Uẩn và Lý Quần Thanh cách nhau rất xa, cậu cũng phải đảo qua đảo lại giữa hai người, Lý Quần Thanh không nhìn nổi nữa, anh bảo Văn Tự: “Cậu sang kia thì đừng lại đây nữa, giúp nhóm Trần Minh Uẩn làm xong rồi hẵng lại đây, cậu không mệt à?”
“… Vâng.” Chỉ cần Lý Quần Thanh nói chuyện với cậu, cậu đều nghe hết.
Sau khi lắp đặt xong toàn bộ thiết bị, Lý Quần Thanh xách túi đi nhanh hơn bất kỳ ai, vào trại, chui vào lều, Lý Quần Thanh đang đun trà gừng cho họ, Văn Tự kéo ghế đẩu ngồi cạnh anh, đang định đặt bàn tay lạnh cóng đỏ bừng lên lửa, Lý Quần Thanh giơ tay cản cậu, Văn Tự bối rối nhìn anh, anh đặt tay mình vào giữa đùi, nói: “Cậu cũng làm thế này đi.”
“Tại sao phải làm thế?” Miệng thì nói vậy, nhưng Văn Tự ngồi theo rất ngoan ngoãn.
Lý Quần Thanh thấy Văn Tự đặt tay xong, mới nói tiếp: “Tay cậu bị cóng nặng lắm, nếu giờ đặt lên lửa ngay, sẽ vừa đau vừa ngứa. Ủ bằng nhiệt độ cơ thể hòm hòm rồi hẵng đặt lên lửa hơ.”
“Ồ,” Văn Tự lại dính sát vào Lý Quần Thanh, ngoẹo đầu nhìn anh, nói, “Em không thích gừng, cho ít thôi được không?”
“Không uống thì thôi.”
“Uống chứ, em uống mà.” Văn Tự suýt thì đặt đầu lên cánh tay Lý Quần Thanh luôn.
Giờ nhóm Trần Minh Uẩn mới vén mành bước vào, Văn Tự ôm trà gừng, nhướn mày liếc nhìn hắn, rồi vẫn tựa vào người Lý Quần Thanh như dựa dẫm. Trần Minh Uẩn đặt đồ xuống, cũng ngồi cạnh Lý Quần Thanh, hắn ôm tay, hỏi Lý Quần Thanh vài câu cao siêu, loại gà mờ chưa am hiểu nhiều như Văn Tự cơ bản là không hiểu, cũng không nói chen vào được, chỉ có thể ôm cốc ngồi bên cạnh, không chêm nổi câu nào.
Lý Quần Thanh thường sẵn lòng dạy người ta học hỏi, thấy Văn Tự sốt sắng muốn biết, anh quay người lấy giấy, giảng giải cho cậu. Thấy Văn Tự tỏ ra học hỏi nghiêm túc, Lý Quần Thanh cũng không muốn so đo chuyện quá khứ với cậu nữa.
“Văn Tự.” Lý Quần Thanh chống đầu gọi cậu.
Văn Tự ngẩng đầu, si mê nhìn Lý Quần Thanh, hỏi: “Hửm?”
“Sau này cậu hãy giống như bây giờ, làm một người bình thường đi.” Đừng lên cơn điên, đừng hành động theo ý mình nữa. Vế sau không tiện nói, nhưng Lý Quần Thanh nghĩ Văn Tự sẽ hiểu.
“Được.” Văn Tự trả lời không hề do dự. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trần Minh Uẩn thấy hứng thú, hỏi Lý Quần Thanh: “Trước đây cậu ta không bình thường à? Không bình thường như thế nào?”
“Trước đây là một tên xấu xa miệng còn hơi sữa.” Lý Quần Thanh nhìn mặt Văn Tự sắp dúi vào đầu gối mình, tiện tay đẩy cậu đi, “Giờ cũng coi như lớn rồi, nhìn vừa mắt hơn hẳn.”
“…” Văn Tự xấu hổ dúi mặt giữa chân, thở dài, sau đó cậu kéo áo Lý Quần Thanh, anh ngoái đầu nhìn cậu, cậu thì thầm, “Xin lỗi.”
Vẻ mặt đáng thương khiến Lý Quần Thanh chẳng thốt được câu nào, Trần Minh Uẩn lại gọi anh đi xem camera giám sát, tay Văn Tự trượt từ người Lý Quần Thanh xuống bên mình, chỉ có ánh mắt vẫn bám theo không rời, ai dè Lý Quần Thanh không đi ngay, cảm giác ấm áp truyền tới từ đỉnh đầu Văn Tự, cái vuốt ve giả vờ như vô tình khiến trái tim Văn Tự nhảy nhót theo ngọn lửa.
Việc quan sát được tiến hành rất thuận lợi, có điều sau đó gặp phải thời tiết mưa bão cực lớn, thu dọn thiết bị vào, ngày hôm sau chờ mưa bão qua đi thì lắp lại, nhưng có một đồng nghiệp bị ốm, thiếu mất một người, Lý Quần Thanh định đi lắp thiết bị cùng. Văn Tự không muốn Lý Quần Thanh ra ngoài chịu rét buốt, lúc họ đều đang ngủ say, cậu đã xách túi to túi nhỏ đi lắp thiết bị từ sớm. Mặc dù tìm được địa điểm không tệ, nhưng Văn Tự lắp được một nửa thì thời tiết lại thay đổi, rõ ràng bảo không có bão, trời đẹp, nhưng nhiệt độ càng lúc càng thấp, tuyết rơi cũng càng ngày càng nặng. Cậu lạnh chết đi được, đành thu dọn thiết bị đã lắp xong, nhiệt độ thấp đến mức vô lý, lồng ngực Văn Tự bức bối kinh khủng.
Trong gió tuyết mênh mông, cậu nghe thấy có người gọi mình, là Trần Minh Uẩn.
“Thằng nhóc này…! Muốn hành động cũng phải hành động với đồng đội chứ, một mình cậu ra ngoài làm anh hùng cái gì!”
“Thế sao anh cũng ra?” Văn Tự nhìn Trần Minh Uẩn cất đồ, hỏi.
“Tôi không nhận ra ý định của cậu chắc? Sợ Lý Quần Thanh bị rét nên đi lắp từ sớm đúng không? Mặc dù tôi cũng xót anh ấy, nhưng cậu không thể cưng chiều người ta đến mức chẳng làm gì chứ?”
“… Giờ tôi chỉ có thể làm những việc này cho anh ấy mà thôi.”
“Được rồi được rồi, mau thu dọn đi, đừng nói nữa.”
Thu dọn xong, găng tay của Văn Tự bị thổi bay mất, Trần Minh Uẩn đưa lớp găng tay dày nhất bên ngoài của mình cho Văn Tự xỏ, sau đó hai người lội gió tuyết chạy về. Về đến trại, Lý Quần Thanh đã ngồi bên đống lửa đợi họ từ lâu rồi.
Tay Trần Minh Uẩn bị thương vì lạnh, bị băng bó như cái bánh tét. Văn Tự sưởi ấm rồi, trái tim cũng không thắt lại nữa, nhưng bắt chuyện với Lý Quần Thanh, anh đều không để ý đến cậu.
Lý Quần Thanh bị Văn Tự bám theo đến mức bực mình, anh quay người nhìn cậu theo mình vào phòng, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu vẫn giống như trước đây, hành động đều không thèm suy nghĩ.”
“Em chỉ là…” Chỉ là sợ anh bị rét thôi. Giờ Văn Tự là một kẻ nhát gan, cậu không dám nói lời yêu quá trần trụi này.
“Cậu nhìn tay Trần Minh Uẩn tệ cỡ nào đi, nếu nghiêm trọng hơn, anh ấy phải cắt bỏ thì sao? Một người đang yên đang lành, bị tàn phế thì phải làm sao?”
“Em có bảo anh ta đi đâu, một mình em tự xử lý được.”
“Cậu còn chưa nhận thức được sai lầm của mình đúng không? Trước khi đến đây đã nói rồi, ra ngoài phải có đồng đội, nói rồi đúng không?”
Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh, sắc mặt tối tăm: “Anh thích anh ta đúng không? Anh thích anh ta nên mới xót anh ta đến thế đúng không?”
“Anh ấy là…” Anh ấy là bạn thân nhất của tôi, câu nói này đã đến bên miệng, thốt ra cũng vô ích, giải thích với Văn Tự bây giờ cũng vô ích, bàn tay định lấy thuốc bôi lên mặt cho Văn Tự của Lý Quần Thanh dừng lại, sau đó anh ném thuốc lên người cậu, lạnh lùng hỏi cậu, “Phải. Sao? Cậu lại muốn phá huỷ tôi như trước đây à?”