Chim hồng hạc chạy trên TV cả đêm.
Lý Quần Thanh không biết Văn Tự rời khỏi cơ thể mình khi nào, đưa anh đi tắm rửa khi nào, và ôm anh ngủ khi nào.
Một cánh tay vắt ngang trước ngực, cơ bắp nổi rõ. Lý Quần Thanh thử bỏ ra, nhưng giam cầm khỏe quá, anh không thể không giữ tư thế này, dán sát lồng ngực Văn Tự, tỉnh táo nhìn căn phòng vẫn tối tăm, nghe người thuyết minh nói về chim hồng hạc, nghe tiếng chim hồng hạc bước vào đầm nước, băng qua rêu tảo trong đoạn phim.
Trong đầu anh không khỏi nhớ lại Văn Tự nói có muốn yêu cậu ta không. Đúng là đồ ăn cướp, cái gì cũng muốn, cái gì cũng phải chà đạp một phen, cậu ta có tư cách gì đòi yêu?
Anh giơ tay mò tìm điện thoại từ tủ đầu giường, mở WeChat, có một tin nhắn của Tưởng Quân, hỏi anh đã đi đâu. Anh mở khung nhập, thử gõ vài lần mà không ghép được thành một câu hoàn chỉnh. Cuối cùng xóa xóa sửa sửa, chỉ để lại hai chữ chia tay. Theo Lý Quần Thanh, hai chữ này quá nặng nề, bốn năm của anh và Tưởng Quân vừa bình dị vừa ấm áp, là cuộc sống mà anh hằng mong muốn. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ đi đến bước này.
“Tê tay à?”
Chẳng biết người sau lưng dậy từ bao giờ, giọng hỏi han khiến Lý Quần Thanh tỉnh lại từ hồi ức, anh không hiểu tại sao Văn Tự lại hỏi anh thế.
Khi anh nhận ra tư thế nhìn điện thoại của mình bây giờ cũng tiện cho Văn Tự đọc hết lịch sử trò chuyện của mình thì đã quá muộn.
“Chúc mừng anh tránh xa kẻ ăn bám.”
Văn Tự bấm nốt nút gửi thay anh, cậu ta ném điện thoại của anh ra sau lưng, rụt hai tay anh về bên người, ôm anh thật chặt, niềm vui sướng không rõ tên khiến tâm trạng cậu ta rất tốt, người trong lòng thơm đến mức cậu ta choáng váng, cậu hôn gáy Lý Quần Thanh, giơ tay vuốt ve mái tóc mềm của người trong lòng.
Lý Quần Thanh không đáp, điện thoại của anh đang nằm cách anh năm mươi centimet, bắt đầu rung không ngừng. WeChat rung, cuộc gọi đến rung, anh tưởng tượng được Tưởng Quân sốt ruột ra sao, có lần anh và Tưởng Quân cãi nhau chuyện nhỏ, tình cờ chuyến bay của anh bị trì hoãn, điện thoại hết pin, cả đêm không liên lạc với Tưởng Quân, hắn gửi cho anh hơn năm mươi tin nhắn WeChat, gọi hơn ba mươi cuộc. Lúc liên hệ được, tiếng nghẹn ngào của Tưởng Quân khiến toàn thân anh mềm nhũn, anh biết Tưởng Quân là chỗ dựa mạnh mẽ nhất, là lựa chọn tốt nhất của mình. Nhưng hiện giờ Tưởng Quân phản bội anh, lừa anh như chẳng có chuyện gì, chơi đùa anh như một thằng ngốc.
Đến khi điện thoại im bặt hẳn, Lý Quần Thanh phản bác cậu ta: “Tưởng Quân không phải loại ăn bám.”
“Thế căn nhà mà hai người ở là do ai trả 80% tiền?”
“…” Đó là vì hoàn cảnh gia đình của Tưởng Quân không được tốt, tiền hắn kiếm được phải trả nợ trong nhà.
Lý Quần Thanh chẳng buồn giải thích với cậu ta, anh giằng thoát khỏi vòng ôm của Văn Tự, cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, đã muộn giờ làm nửa tiếng đồng hồ. Gương đặt cạnh giường, anh không dám soi, chỗ nhìn thấy được trên người anh toàn là dấu hôn loang lổ, mức độ hỗn loạn đáng ghê tởm.
“Giao hẹn bị ép đồng ý kết thúc ở đây,” Lý Quần Thanh mặc từng món quần áo lên người, quay lưng lại với Văn Tự, “Văn Tự, xin cậu đừng đến quấn lấy tôi nữa.”
Tâm trạng tốt đẹp buổi sáng của Văn Tự chấm dứt ở đây, cậu ta nhìn Lý Quần Thanh xỏ giày xong định bỏ đi, tựa vào đầu giường nói: “Đương nhiên, tôi nói được làm được. Bảo làm một lần thì làm một lần, tôi và các anh không phải người cùng đường.”
“Thế thì tôi may mắn quá.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lý Quần Thanh nhặt quần lót cũ bên cạnh thùng rác lên, bỏ vào thùng rác, thờ ơ liếc nhìn Văn Tự rồi đi ra ngoài.
Đẹp thật.
Bóng lưng của Lý Quần Thanh đẹp thật, đẹp đến mức cậu ta không thể kìm lòng cất tiếng gọi anh lại: “Anh có thể không đi làm.”
Bàn tay đóng cửa của Lý Quần Thanh khựng lại, anh nghiêng người, nhìn về phía Văn Tự.
Văn Tự cầm cặp kính màu bạc trên bàn đeo vào, khuôn mặt có phần mơ hồ của Lý Quần Thanh trở nên rõ nét, cậu ta mở ngăn kéo, lấy một chiếc nhẫn hình tròn ra, bật cười khẽ với Lý Quần Thanh: “Tôi có thể nuôi anh, có thể mua nhẫn đắt gấp trăm lần so với cái này, thế nào?”
Đó là một chiếc nhẫn tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, Tưởng Quân tặng anh khi cầu hôn anh hai năm trước. Lý Quần Thanh không phải người lãnh đạm như bề ngoài, tất nhiên tình cảm bốn năm của anh và Tưởng Quân cũng không nguội lạnh nhanh thế được.
“Trả cho tôi.” Lý Quần Thanh siết tay nắm cửa, nói.
Văn Tự cầm chiếc áo nỉ cổ tròn màu xám lên mặc, cậu ta đeo nhẫn vào ngón út, khoe với Lý Trường Thanh, cuối cùng đặt tay xuống dương v*t đang chào cờ buổi sáng, vô liêm sỉ tụt quần lót xuống, sờ vào quy đầu bằng bàn tay đeo nhẫn.
Lý Quần Thanh không đứng im nổi nữa, anh đóng cửa lại, đi về phía Văn Tự.
“Cậu còn muốn thế nào nữa?” Lý Quần Thanh đứng trước mặt Văn Tự, cạn lời tột độ.
Văn Tự cầm tay Lý Quần Thanh, từ từ đẩy cái nhẫn đó từ đầu ngón tay áp út của anh đến gốc, một động tác mờ ám thế này, khiến cậu ta nảy sinh ảo giác mình đang cầu hôn Lý Quần Thanh, dùng chiếc nhẫn Tưởng Quân mua cho anh bằng nửa năm tiền lương.
“Dùng tay này giải quyết giúp tôi.” Văn Từ mơn trớn ngón tay đeo nhẫn của Lý Quần Thanh, hưng phấn lan tỏa toàn thân, khiến bên dưới cậu ta càng phô trương, “Thì trả nhẫn cho anh.”
Lý Quần Thanh siết nắm đấm, đánh cậu ta một trận là xong. Đánh nhanh thắng nhanh.
Văn Tự biết trong lòng anh đang âm mưu gì, cậu ta buông tay, nói: “Đương nhiên, anh cũng có thể không làm, tôi cũng có thể quyết định khi nào đến tìm anh.”
“Tiên sư cậu không có việc gì làm à?” Lý Quần Thanh không nhịn nổi, anh chau mày rất chặt, nhìn chằm chằm vào Văn Tự.
Văn Tự ngửa đầu nhìn Lý Quần Thanh, mỉm cười nói: “Không có, tôi không cần kiếm tiền, phải đi làm gì chứ?”
“Vô dụng.” Lý Quần Thanh nghiến răng nghiến lợi đánh giá.
Hai chữ này chẳng có chút lực sát thương nào đối với Văn Tự.
Từ bé cậu ta đã sống trong nhung lụa, gia tài đủ cho hai người như cậu ta tiêu hoang, anh chị cậu ta đều giỏi kiếm tiền, chẳng cần cậu ta bận tâm. Cậu ta là kẻ vô dụng, nhưng cũng là kẻ vô dụng giàu có.
Văn Tự liếc nhìn thời gian, vươn tay ngoắc ngón tay của Lý Quần Thanh, nói: “Anh mà không nhanh lên, sáng nay anh sẽ không đi làm được thật đấy. Hay là anh nhận lời tôi, để tôi nuôi anh?”
Lý Quần Thanh nhìn khuôn mặt dữ dằn mà cố tình tỏ vẻ thân thiết của Văn Tự, anh từ từ cúi xuống, giơ tay cầm lấy. Mặt anh vô cảm, nhìn Văn Tự như nhìn món đồ kim loại không có sự sống, xóc chậm rãi.
Văn Tự cũng im lặng nhìn anh, ánh mắt đi từ lông mày đến bờ môi, rồi từ môi trượt đến dấu hôn trên cần cổ Lý Quần Thanh, điểm đỏ ấy khiến tâm trạng cậu ta gợn sóng, tiếng thở dốc của cậu ta từ từ trở nên nặng nề.
Vì khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt, cậu ta chậm rãi khom lưng, giơ tay vít gáy Lý Quần Thanh, ép anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mình.
Lý Quần Thanh có một đôi mắt hoa đào lạnh lùng, lãnh đạm. Rõ ràng là dáng mắt đáng lẽ phải ghẹo người, cố ý thu hút đưa tình, nhưng trên mặt anh thì như đóa hoa đào bị đóng băng mất. Lạnh căm, chọc vào trái tim của Văn Tự, khiến nó càng đập càng mau.
“***…” Văn Tự không nhịn nổi nữa.
Cậu ta sấn tới môi Lý Quần Thanh, hôn nhẹ nhàng, trước khi Lý Quần Thanh sắp giãy mạnh, một tay cậu ta túm chặt bàn tay nắm trên dương v*t của mình, tay còn lại túm cổ Lý Quần Thanh, khiến anh không thể thoát khỏi sự giam giữ của mình, bị ép hôn môi.
“Giỏi quá.” Văn Tự liếm khóe môi mím chặt của Lý Quần Thanh, sau đó cầm bàn tay bị tinh dịch mình vấy bẩn của Lý Quần Thanh, nhìn chiếc nhẫn đó bị nhấn chìm trong tinh dịch của mình, trầm giọng cảm thán, “Đẹp quá.”
Lý Quần Thanh đột ngột rút tay khỏi tay cậu ta, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Anh vặn vòi nước, bóp sữa rửa tay ra đầy lòng bàn tay, chà xát mạnh.
“Tôi nuốt lời rồi.”
Giọng Văn Tự vang lên trong tiếng nước ồng ộc, Lý Quần Thanh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của cậu ta trong gương.
“Nghĩa là sao?” Giọng anh hơi run rẩy.
Gã trai đằng sau vò mái tóc rối bù với tấm gương, mỉm cười rạng rỡ với Lý Quần Thanh đang căng thẳng: “Lý Quần Thanh, tôi vừa phát hiện ra tôi cũng có thể chơi đàn ông, đặc biệt là anh.”
“Anh đang sợ gì?” Văn Tự thân mật sán lại gần, hôn lên khuôn mặt trắng bệch của Lý Quần Thanh, “Tôi đã làm chuyện gì không thể dung tha với anh chưa?”
Chưa ư?
Lý Quần Thanh nhìn khuôn mặt của Văn Tự, anh chưa từng nhìn thấy ác quỷ trông như thế nào, chưa từng nhìn thấy người xấu trông ra sao, nhưng giờ anh thấy rồi, chính là Văn Tự, cậu ta chính là ác ma xấu xa nhất, đáng sợ nhất dưới vòm trời này.