Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư

Chương 22: 22: Mặc Anh Dạy Dỗ






"...".

Nhị Sấm nhận ra người trước mặt này là người có lai lịch như thế nào, trong lòng rung lên một trận đầy báo động bảo lão phải chạy ngay, nhưng nghĩ lại thằng nhóc đầy tiềm năng trước mặt thì không nỡ bỏ đi.

"Hóa ra đã có băng đảng rồi à, nhưng có vẻ như thằng nhóc này không thích băng của anh thì phải?".

Nhị Sấm tiếc nuối vô cùng, nhưng lại cảm thấy Cố Mộng Điệp này có vẻ như không thích băng của Trịnh Tạ Thiên, tuy không biết giữa cậu và băng đảng xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ như cậu không muốn gia nhập vào băng Hắc Bạch nữa, nên muốn cuỗm người đi chuẩn cho câu nói thừa nước đục thả câu!

"Anh nghĩ nhầm rồi, tính thằng nhỏ ham vui của lạ thôi".

Trịnh Tạ Thiên làm gì để cho lão nhị trước mặt này có cơ hội cuỗm người đi, vì thế mà tỏ vẻ như thân thiện cười nói từ chối khéo.

Cố Mộng Điệp ở giữa hai vị lão đại nhị đại này có chút không phục, vội mở miệng nói chuyện muốn phản bác lại lời nói của Trịnh Tạ Thiên, ai bảo cậu ham vui? Cậu chính là muốn gia nhập băng đảng của người ta một cách nghiêm túc nha!

"Mới không có....á! Chú dám nhéo tôi?".


Chỉ là còn chưa mở miệng ra muốn theo lão nhị đã bị Trịnh Tạ Thiên đằng sau nhéo một cái ngay eo, khiến cậu cau chặt mày lại vội quay lại lườm tên già bi3n thái này, có biết phần này nhạy cảm lắm không! Đụng vào mặt cậu thôi cũng khiến cậu khó chịu rồi đó!

"Tôi xin phép đi trước".

Trịnh Tạ Thiên không thèm nhìn hay để ý cảm xúc khó chịu bất mãn của ai đó, thuận tay mà nắm lấy cổ tay của Cố Mộng Điệp kéo về phía mình, lịch sự xin phép rời đi, anh sợ ở lại đây lâu bản thân sẽ điên lên mà đánh cái tên trước mặt đang có ý đồ cuỗm cục vàng của mình.


"Chờ đã tôi còn chưa...".

Cố Mộng Điệp bị kéo đi kinh hoảng hét lên, muốn vùng tay ra khỏi bàn tay như gông cùm siềng xích này của anh nhưng vô dụng, chỉ có thể mặc anh kéo còn mình thì mặc sức mà la hét.

Không được nha! Cậu còn muốn gia nhập băng người ta mà, tên điên này đang muốn phá hoại con đường trở thành ông trùm thế giới ngầm của cậu hả!? Còn không mau buông ra để cậu đi về nơi cậu nên thuộc về!

Chỉ là Cố Mộng Điệp trên sàn thi đấu có thể một địch trăm kiêu ngạo bao nhiêu, thì vào tay Trịnh Tạ Thiên chẳng khác gì một chú cún hư bị chủ nhân bắt về nhà mặc anh dạy dỗ!

Đúng là khóc than trời không thấu mà, rõ là cái tên cao to trên sàn thi đấu còn lớn hơn Trịnh Tạ Thiên rất nhiều nhưng vẫn bị cậu đánh bại, thế quái nào với cái tên này cậu có muốn đánh cũng không được, công bằng ở đâu! Vô lý!

Lão nhị Nhị Sấm đằng sau nhìn bóng lưng của Cố Mộng Điệp đang gào thét đòi vào băng của mình thì khẽ cười, nói với tới chỗ cậu.

"Nếu sau này không còn trong băng Hắc Bạch nữa, thì hãy đến băng Long Hổ, bên tôi luôn mở cửa chào đón cậu".

Cố Mộng Điệp còn đang điên cuồng gào thét, nghe thấy lời này thì ngoan hơn một chút vội quay đầu lại gật đầu đồng ý ngay.


"Được, tôi sẽ đến băng của anh! Á, chú làm cái gì vậy?".

Từ nãy đến giờ mỗi lời cậu nói ra đều bị hành động bi3n thái của Trịnh Tạ Thiên cắt ngang, điển hình là cái hành động hiện tại, tên lão già hai mươi tám tuổi yếu s1nh lý bi3n thái này vậy mà ngang nhiên bồng cậu lên giữa chốn đông người!

Cố Mộng Điệp hai mươi bốn tuổi bị coi như một hài đồng mà bị lão đại Trịnh Tạ Thiên bế như bế hài tử, vì thế từ trên sàn đấu đến xuống tầng một chỉ toàn là tiếng la hét và đấm đá của Cố Mộng Điệp.

"Con mẹ nó! Chú bị điên rồi, buông tôi xuống! Mẹ nó tôi đánh chết cái tên lão già bi3n thái này!".

"Ngậm cái mồm lại trước khi tôi cho cậu về hít đất một ngàn cái".


Cơn tức giận vì tên lão nhị kia ngay dưới mắt anh dám dụ dỗ người của mình còn chưa tan, lại bị cái thằng nhóc không biết trật tự này nháo thành một cục, còn nhận vài cú của nó khiến đầu Trịnh Tạ Thiên nóng lên bất thường, cũng đem người thả xuống.

Cố Mộng Điệp được thả xuống như ý nguyện còn chưa kịp thoải mái, đã bị cái bàn tay to lớn đầy vết chai kia nắm chặt lấy cổ tay.

"...".


Bị kéo đến trước cửa chính Cố Mộng Điệp thấy từ xa đã có một vài người đứng chặn lại ở đó, mà Trịnh Tạ Thiên đang cầm tay cậu kéo đi thấy trước mắt đã có một đám người đang đứng ở trước cửa, giả bộ ngạc nhiên bật thốt.

"Chúng ta vinh hạnh được chủ bữa tiệc ra tiễn về à?".

Cố Mộng Điệp đi đằng sau Trịnh Tạ Thiên tuy rằng không hiểu lắm lời lão già này nói nhưng vẫn cảm nhận được ý tứ trong lời nói của anh.

Băng Diều Hâu sau khi trận thi đấu tỉ thí kết thúc cảm thấy không phục nên đã đứng đợi trước cửa, chờ nhìn được cái tên đã hạ gục Hư Tô kia rốt cuộc là người phương nào có lai lịch ra sao, chỉ là không ngờ cái bọn họ nhìn thấy không phải là người mà bọn họ muốn thấy mà lại chính là cái tên tai to mặt lớn Trịnh Tạ Thiên của băng Hắc Bạch.

Khuôn mặt của tên lão đại băng Diều Hâu - Hâu Phượng khựng lại, gã nghi hoặc quay lại nhìn tên đàn em nhỏ giọng hỏi.

"Không phải mày nói cái thằng nhóc kia nó đang đi xuống ra về sao? Vì sao cái thằng nhóc kia không thấy mà lại thấy Trịnh Tạ Thiên?".