Chiêu Ngươi Phiền

Chương 64




Editor: Sn

Trung tâm phục hồi chức năng hạng A của Bộ Công an.

Cỏ non xanh mướt, gió thổi lất phất cánh hoa lê trắng và cánh hoa mai hồng, bay lả tả trong không trung.

Một thanh niên mặc áo len cổ lọ màu nâu nhạt và quần tây sáng màu đang ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ cạnh bãi cỏ, hai tay đút túi quần, thần sắc mờ mịt, ngây người bất động trong một thời gian dài.

Tại trung tâm phục hồi chức năng A, những cảnh sát viên được đưa đến đây đều mang trên mình những vết thương, hoặc về thể xác, hoặc về tinh thần. Không ít người giống như cậu lặng yên nằm im một chỗ, không hề cử động. Cậu không hề đặc biệt.

Trên cổ tay trái của cậu đeo một chiếc vòng tay có khả năng theo dõi vị trí, cảm nhận trạng thái tinh thần. Đèn báo trên vòng tay nhấp nháy với một tần số nhất định, các chỉ số hiển thị rằng tình trạng của cậu không hề xấu đi, nhưng cũng không có dấu hiệu cải thiện.

"Cậu ấy ở đó." Chuyên gia tâm lý Chúc Tấn, ngoài 40 tuổi, đã từng giúp đỡ rất nhiều cảnh sát tuyến đầu gặp vấn đề tâm lý, đứng bên hành lang có cửa sổ sát đất, chỉ xuống bãi cỏ dưới lầu, "Hai tháng nay, chỉ cần trời không mưa, mỗi buổi chiều cậu ấy đều ngồi ở đó, không giao tiếp với ai, đến khoảng 5 giờ chiều thì về, nếu tôi không chủ động bắt chuyện, cậu ấy sẽ không nói một lời nào cả ngày."

Tay Nghiêm Khiếu tì trên cửa sổ run rẩy, gân xanh trên trán không kìm được mà co giật, "Sao lại thế này?"

Người "suốt cả ngày không nói lời nào" kia, vậy mà lại là Chiêu Phàm, là Chiêu Phàm của anh!

Chiêu Phàm rất cao, thân hình rắn rỏi, săn chắc, khi cố gắng gồng mình, cơ bụng cứng như đá. Nhưng giờ đây, Chiêu Phàm lại ngồi lẻ loi, dù cách xa không gần nhưng cũng có thể nhìn ra cậu đã gầy đi nhiều, bờ vai như sụp đổ.

Trước đây, Chiêu Phàm luôn cắt tóc ngắn, trông rất tinh tươm. Nhưng mái tóc ngắn lại rất cứng, đã nhiều lần khiến anh bị đâm vào tay. Anh luôn nghĩ rằng, nếu sau này Chiêu Phàm để tóc dài, sau khi gội đầu sẽ dùng thêm dầu xả, liệu tóc có mềm mại hơn không. Khi ấy, anh sẽ giúp Chiêu Phàm lau tóc, sấy tóc, luồn ngón tay qua mái tóc mềm mại mà không lo bị đâm vào tay nữa.

Giờ đây, tóc Chiêu Phàm đã dài, bị gió thổi rối tung, có vẻ còn mềm mại hơn cả tưởng tượng. Nhưng trái tim anh lại đau nhói, như bị dao nhọn đâm đi đâm lại.

Bác sĩ Chúc thở dài, "Cảnh sát chống ma tuý à ngành cảnh sát nguy hiểm nhất, chiến đấu ở tuyến đầu trong ba năm, gần như không ai không có vấn đề tâm lý. Tình trạng của Chiêu Phàm không tốt, nhưng cũng không phải là tồi tệ nhất."

Nghiêm Khiếu nắm chặt tay, cơ hàm gồ lên trên má.

"Ít nhất, cậu ấy không mất đi ý chí muốn sống." Bác sĩ Chúc nói xong lắc đầu, cau mày, "Nhưng cậu ấy cũng không biết tại sao mình còn sống. Việc nhiều đồng đội hy sinh đã tạo ra gánh nặng tâm lý rất lớn cho cậu ấy, phòng tuyến của cậu ấy đã bị phá vỡ."

"Tôi... tôi có thể biết hai tháng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Nghiêm Khiếu hỏi một cách vội vã.

Bác sĩ Chúc quay người lại, nhìn Nghiêm Khiếu hồi lâu, "Cụ thể tình hình liên quan đến bí mật, tôi chỉ có thể nói với anh rằng, đội của Chiêu Phàm vốn dĩ nên được điều về Sam Thành vào tháng trước, nhưng trong nhiệm vụ cuối cùng, đội đã phải chịu tổn thất nặng nề, có tổng cộng bốn cảnh sát chống hy sinh. Chiêu Phàm là lính bắn tỉa, cũng bị thương, nhưng không nặng, đã không còn nguy hiểm gì."

Nghiêm Khiếu run giọng nói: "Vậy bốn người hy sinh..."

Bác sĩ Chúc vỗ mạnh hai tay lên lan can cạnh cửa sổ, thở dài: "Đều là những người anh em đã cùng cậu ấy chiến đấu ba năm qua."

Gió mạnh hơn một chút, cánh hoa mơ xoay tròn, rơi xuống đầu vai Chiêu Phàm. Một cánh hoa thậm chí còn đậu trên hàng mi của cậu, rung rinh sắp rơi.

Bỗng nhiên cậu thẳng lưng, hất cánh hoa ra.

Cử động này mới khiến cho âm thanh xung quanh dần trở nên bình thường.

Vừa rồi, trong đầu cậu lại thấy Dư Khoa.

Dư Khoa nói với cậu: "Phàm ca, lần này trở về, ông đâu sẽ không làm chống ma tuý nữa, mày cũng đừng làm nữa, hai chúng ta đã ở đây ba năm, hy sinh tuổi trẻ và mồ hôi, cũng đến lúc trao lại gậy tiếp sức cho những người anh em sau. Này, hai ta đều mua ngọc mà, đúng không? Của mày là tượng Quan Âm, mày thích Khiếu ca nhỉ? Hahaha, mày đừng chối, tao đã đoán được từ lâu tượng Quan Âm là để tặng anh ấy. Của tao là tượng Phật, để tặng bà xã tương lai! Bà xã tương lai của tao phải là một cô gái, dĩ nhiên hiện tại là bạn gái, đợi chúng ta già đi, cô ấy sẽ thành bà xã."

Cậu thấy Dư Kha nói nhiều, khoát tay lặp lại câu nói đã nói không biết bao nhiêu lần: "Đầu tiên, mày phải tìm được một người bạn đời đã."

"Chắc chắn tìm được, chắc chắn tìm được!" Dư Kha cười đù hí hửng, "Mặc dù mày không bị trầy xước gì, tao không coi mày là đứa đẹp trai nhất đội, nhưng tao cũng xem như ngoại hình ổn áp nhỉ. Khi tôi kết hôn, tao sẽ mời cậu đến uống rượu, mày phải đưa tao một hồng bao to bự."

Cậu giả vờ keo kiệt: "Không có, không cho."

"Ơ cái con người này!" Dư Kha vẫn cười, đuổi theo cậu, "Tình anh em mình thế nào chứ, cùng nhau vào sinh ra tử, mày còn không tin tao à?"

Hình ảnh chuyển cảnh, trước nhiệm vụ cuối cùng.

"Mày nhất quyết phải đi làm lính xung phong sao?" Cậu nắm lấy cánh tay Dư Khoa, dùng sức đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, "Mẹ kiếp, vết thương lần trước của mày còn chưa lành hẳn!"

"Vị trí của tao vốn dĩ là lính tiên phong." Dư Kha cười đến không đứng đắn, cố gắng gỡ tay cậu ra, "Tao không xông pha, chẳng lẽ để một lính bắn tỉa như mày xông pha sao?"

"Tao toàn năng!" Anh gầm lên, "Tao đúng là tay bắn tỉa, nhưng không phải vì tao chỉ giỏi bắn tỉa!"

"Biết rồi, biết rồi!" Dư Kha tiếp tục gỡ tay cậu, "Biết Phàm ca nhất rồi được chưa? Chậc, dù mày toàn năng sự thật, nhưng mày cũng không thể tự nói ra như vậy chứ, buồn cười quá, da mặt dày thật, hahaha!"

"Ai đùa với mày?" Cậu hét lên "Tao đi nói chuyện với đội trưởng ngay, lần này tao làm lính tiên phong, anh làm quan sát viên cho lão Trần."

"Không được." Dư Kha thu lại nụ cười, "Phàm ca, mày coi thường tao hả?"

"Không phải coi thường..."

"Tốt nhất mày nên nhận thức rõ vị trí của chúng ta trong đội. Tao luôn là lính tiên phong, còn mày là tay súng bắn tỉa. Mỗi người một nhiệm vụ, nếu mày còn tranh giành với tao, coi như mày khinh thường tao!"

Cậu nóng ruột lo lắng, nhưng cũng không thể nói thêm gì nữa.

Cảnh quay tiếp theo chuyển sang chiến trường khốc liệt,khói lửa nổi lên bốn phương, máu me nhuộm đỏ bầu trời. Đội trinh sát tiền tuyến bị phục kích, sinh tử của Dư Khoa và đồng đội vẫn còn là một ẩn số. Nỗi lo âu thiêu đốt trái tim cậu, cùng với đội trưởng, những đồng đội còn lại và các đội khác nhanh chóng nghĩ cách chạy tới nơi kia để cứu viện nhưng cuối cùng chỉ cứu được một người anh em.

Khi anh đến, Dư Kha vẫn chưa trút hơi thở cuối cùng, nhưng toàn thân đẫm máu, một chân và một tay đã không còn, trên người có nhiều vết đạn.

Cậu gào khóc, cõng Dư Khoa lên.

Dư Khoa không thể nói, cổ họng liên tục phát ra tiếng rít khe khẽ vì đau đớn.

Lớp sơn ngụy trang trên mặt cậu bị nước mắt làm nhòe, cậu khóc nức nở tự lừa dối bản thân: "Cố lên một chút nữa! Trực thăng sắp đến rồi! Sẽ không có chuyện gì đâu, nghe rõ chưa!"

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Dư Kha cuối cùng cũng nói được một câu: "Phàm, Phàm ca... Tao... Tao không tìm vợ nữa rồi... Mày.. Mày giúp tao đưa cái này... Cái này cho mẹ tao... Mẹ... Nói với bà... Con trai... Con trai xin lỗi bà..."

Đôi tay vô lực rũ xuống từ trước ngực, cùng với đó là một chiếc ngọc Phật dính đầy máu.

Người trên lưng cậu sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Lúc đó, cậu gục xuống đất một cách thảm thương, vùi mặt vào bụi bặm, gào khóc nức nở.

Những ngày này, cậu tự hỏi bản thân——

"Tại sao mày không kiên quyết hơn? Mày từng là lính trinh sát, mày biết rõ Dư Khoa vẫn đang bị thương, tại sao mày không thể cứng rắn hơn một chút? Nếu mày kiên quyết kéo cậu ấy xuống, cậu ấy sẽ không hy sinh!"

"Cậu ấy đã nói nhiều lần muốn 'tìm người bầu bạn', sao anh không chiều theo cậu ấy một lần? Ngay cả lần cuối cùng, mày còn chế giễu cậu ấy không tìm được người bầu bạn. Chẳng phải đây là lời nguyền ứng nghiệm sao?"

Dần dần, cậu như chìm vào vũng lầy, càng giãy dụa càng không thể thoát ra được.

Một giọng nói uất ức trong hai mươi năm vang lên gay gắt: "Đều là lỗi của mày, mày là tội đồ, mày đáng ghét, mày không nên sống!"

"Chiêu Phàm, tất cả không phải lỗi của cậu." Lần đầu tiên gặp mặt, bác sĩ Chúc đã nói với cậu như vậy.

Cậu có chút ngơ ngác, mất một thời gian dài mới nhận ra người đàn ông trước mặt là bác sĩ tâm lý của cảnh sát, còn bản thân mình, đang mắc chứng trầm cảm.

"Tôi..." Cổ họng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cậu không thể thốt lên lời, cảm thấy choáng váng.

Rất lâu rất lâu về trước, Lâm Hạo Thành đã cứu cậu ra, cho cậu một mái ấm, chữa khỏi bệnh cho cậu, giúp cậu trở thành một cảnh sát xuất sắc.

Cậu còn chưa kịp báo đáp Lâm Hạo Thành, thì căn bệnh cũ lại tái phát.

"Bây giờ tôi có thể vào thăm em ấy không?", Nghiêm Khiếu hỏi.

"Sau một số kiểm tra, tôi đã xác định được rằng anh là người có vị trí quan trọng trong lòng cậu ấy." Bác sĩ Chúc nói, "Có thể sự xuất hiện của anh sẽ giúp ích cho cậu ấy. Tuy nhiên, tôi cũng mạo hiểm khi mời anh đến đây. Hiện tại tôi không thể xác định được rằng anh sẽ mang đến cho cậu ấy ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực, bởi vì... tác động của cảm xúc là điều khó đánh giá nhất."

"Tôi nhất định sẽ cẩn thận." Nghiêm Khiếu nói.

"Anh không thể để lộ ra những cảm xúc quá phức tạp, mãnh liệt trước mặt cậu ấy." Bác sĩ Chúc dặn dò: "Anh phải bình tĩnh hơn cậu ấy, cho cậu ấy cảm giác bầu bạn vừa đủ, khơi gợi phản ứng của cậu ấy, để cậu ấy biết rằng mình được cần đến."

"Tôi hiểu."

"Ngoài ra, cảnh sát chống ma tuý trong quá trình chiến đấu lâu dài, sau khi đồng đội hy sinh, đều sẽ xuất hiện một thời gian chìm trong u uất. Nhưng trường hợp của Chiêu Phàm đặc biệt hơn, cậu ấy từng mắc chứng trầm cảm từ thời thơ ấu. Cho nên tôi..."

Nghiêm Khiếu ngắt lời: "Không thể nào! Tính cách em ấy rất cởi mở!"

Bác sĩ Chúc lắc đầu: "Ý tôi là thời thơ ấu. Anh vẫn còn quá kích động, nếu anh tiếp cận Chiêu Phàm với trạng thái tinh thần hiện tại, tôi lo rằng tình trạng của cậu ấy sẽ càng thêm tồi tệ."

"Xin lỗi." Nghiêm Khiếu ôm trán, "Tôi sẽ... Tôi nhất định sẽ điều chỉnh tốt."

"Ừm. Tiếp tục nói chuyện lúc nãy." Bác sĩ Chúc nói: "Vì vậy, tôi cũng đã thông báo cho cha của Chiêu Phàm, ông Lâm Hạo Thành. Ông ấy từ Chu Thành bay đến, chắc cũng tới nhanh thôi. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Buổi chiều, ánh xuân rực rỡ, chiếu lên người ấm áp vô cùng. Chiêu Phàm hơi ngửa mặt lên trời, nheo mắt nhìn bầu trời, tay đưa ra khỏi túi áo, nắm chặt lấy vạt áo len.

Cậu rất chán nản, lòng như có tảng đá đè nặng, chân như bị xiềng xích trói buộc. Cậu biết nhiều người mắc chứng trầm cảm đều có ý định tự tử, cậu không có, cậu không dám có, vì như vậy sẽ có lỗi với Lâm Hạo Thành, còn rất nhiều chú bác cảnh sát đặc nhiệm đã giúp đỡ cậu. Nhưng anh cũng không có cách nào để trở nên tích cực hơn, thuốc đã uống được một tháng, cơ thể phản ứng không nhỏ, cậu có thể chịu đựng, cũng đang cố gắng phối hợp với bác sĩ. Nhưng sự dày vò vẫn là của riêng cậu, không ai có thể cho cậu một bờ vai để dựa vào.

"Chiêu Phàm."

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình.

Cậu nghi ngờ là mình nghe nhầm.

"Chiêu Phàm."

Giọng nói lại vang lên, cậu mới từ từ cúi đầu, trong đôi mắt đỏ hoe vẫn là một mảnh mờ mịt.

"Chiêu Phàm." Nghiêm Khiếu ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay cậu, không dám quá kích động, liều mạng đè nén mọi cảm xúc của mình, trong mắt chỉ toàn là thương xót.

Hồi lâu, trong ánh mắt cậu cuối cùng cũng có tiêu cực :"Hít, Khiếu ca?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trên Weibo của tôi có một số đoạn kịch ngắn về cuộc sống thường ngày của hai nhân vật chính. Lý do tôi không đăng ở đây là vì một số độc giả thích đọc những đoạn kịch ngắn này, nhưng một số khác lại không. Nếu bạn muốn đọc, bạn có thể tìm kiếm tên của hai nhân vật chính trên Weibo của tôi. Tuy nhiên, những đoạn kịch ngắn này có tính chất hài hước và phóng đại, mọi thứ đều lấy nội dung chính trong truyện làm chuẩn.

Editor: Nói chứ tui hổng có tìm ra được mấy đoạn kịch của Sơ Hoà nhắc đến trên weibo í, nên ai mà tìm được, gửi tui thì tui sẽ edit nhé. Cảm ơn trước. Ời má edit chap này khóc nức nở luôn QAQ