Chiêu Ngươi Phiền

Chương 33




Editor: Sn

Vào rạng sáng, trong phòng máy, những con cú đêm hăng hái đang say mê chiến đấu, tiếng chửi mắng và tiếng reo hò đan xen tạo thành một tấm lưới mỏng manh. Nghiêm Khiếu ngồi ở vị trí cũ hướng ra cửa sổ, đeo tai nghe, hai tay không ngừng gõ trên bàn phím laptop, hai mắt đỏ bừng, đồng tử phản chiếu ánh sáng trên màn hình, lấp lánh, như có tia lửa đang bắn ra ngoài.

Những con cú đêm sau lưng đang chiến đấu, vậy còn anh thì sao?

Anh đang viết một trận chiến đấu then chốt, Chiến Phi Hoa xông pha ở tuyến đầu, Duẫn Lan điều khiển xe tăng hỗ trợ hai bên cánh, hai người phối hợp nhịp nhàng, ăn ý. Giai đoạn cuối cùng, vì bảo vệ Chiến Phi Hoa, sườn phải Doãn Lan bị đạn bắn thủng,mạng sống ngàn cân treo sợi tóc.

Chính là sau trận sinh tử chiến này, Duẫn Lan trở thành đồng bọn quan trọng nhất, không thể thay thế của Chiến Phi Hoa.

Dãy bàn đối diện cửa sổ không đặt máy tính, trái phải chỉ có mấy "đồng đội heo" bởi vì thao tác quá tệ bị đuổi đi ngủ.

Đám "đồng đội heo" còn đang ngáy, có lẽ là trong mơ còn đang chiến đấu, có người thỉnh thoảng đạp chân bàn, có người giật mình ngồi dậy, nắm đấm thẳng hướng trên bàn mà chào hỏi.

Nghiêm Khiếu bực mình vì tiếng ồn của họ, tăng âm lượng tai nghe lên cao, hoàn toàn che lấp tiếng động xung quanh.

Cảnh chiến đấu này cực kỳ quan trọng, là đoạn cao trào nhất của 《Đào Sắc Kinh Hồn》 đăng nhiều kỳ tính đến thời điểm bây giờ. Anh ta tập trung cao độ, phân tích từng phân cảnh sôi động trong đầu thành từng câu chữ, rồi từ những câu chữ kết hợp lại, tái hiện từng chi tiết một cách sống động.

Anh viết tập trung đến mức không thèm liếc mắt khỏi màn hình.

Lần đầu tiên có người đi ngang qua, vô tình va phải ghế dựa của anh, anh tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn thoáng qua.

Người nọ là sinh viên chuyên ngành điều tra, hắn chắp tay đến chỗ anh lại cười, "Xin lỗi nha người anh em."

Anh khẽ cười, "Không sao."

Lại có người va vào lưng anh, anh không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn tấm kính đen kịt. Không quen biết, nhưng nhìn theo hình dạng miệng, người đó cũng đang nói "xin lỗi".

Nam sinh trong viện cảnh sát phần lớn phóng khoáng, chuyện đụng phải giẫm lên thường xảy ra, Nghiêm Khiếu ở trong phòng đọc sách điện tử một thời gian rất dài, dãy bàn này gần như thành chỗ riêng của anh, ban đêm người đông, lại còn hưng phấn, va chạm xô đẩy là chuyện thường tình, anh cũng không để ý, chào hỏi một tiếng coi như xong chuyện.

Nhưng hôm nay anh viết đến nhập tâm, sau đó có người va vào, anh ta thậm chí còn chẳng buồn nhấc mí mắt, chỉ sợ mí mắt trên dưới chạm nhau sẽ làm hỏng nguồn cảm hứng tuôn trào.

Chiêu Phàm đẩy cửa kính phòng đọc sách điện tử, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng chửi thề "Đ*t mẹ mày".

Ánh mắt lướt qua cửa sổ, đồng tử đột nhiên sững lại.

Người đối mặt với laptop bên cửa sổ kia, không phải Nghiêm Khiếu thì còn có thể là ai?

Từ xa nhìn lại, màn hình laptop của Nghiêm Khiếu chỉ toát lên một màu trắng đơn điệu, gần như bất động.

Rõ ràng, Nghiêm Khiếu không phải đang lướt web, cũng chẳng phải đang chơi game.

Mà là đang viết cái gì đó, hoặc đang xem tài liệu gì đó.

Chiêu Phàm hô hấp có chút căng thẳng, nôn nóng muốn xem giữa đêm khuya Nghiêm Khiếu không ngủ, lại ở trong phòng máy tràn ngập tiếng chửi thô tục này rốt cuộc đang làm gì.

Cậu không có thói quen nhìn lén người khác, bình thường làm gì đều là thẳng thắn vô tư. Nhưng giờ này khắc này, cậu có loại dự cảm, nếu mình cứ như vậy đi qua, chính nhân quân tử gọi một tiếng "Khiếu ca", Nghiêm Khiếu nhất định sẽ lập tức đóng laptop lại.

Muốn xem nội dung trên màn hình, chỉ có cách lén lút đi tới, tranh thủ lúc Nghiêm Khiếu chưa phát hiện.

Nhưng......

Nhìn vào tấm kính như gương kia, lòng cậu lại có chút do dự.

Nghiêm Khiếu ứng đối diện tấm kính, chỉ cần cậu tiến đến, Nghiêm Khiếu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.

Nhưng mà hình như cũng không nghĩ ra cách nào khác.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, định lại gần xem rồi nói sau.

Đúng lúc này, một người anh em chuyên ngành chống khủng bố hô: "Dm Phàm ca, anh cũng tới?"

Cậu theo bản năng nhìn Nghiêm Khiếu, vốn tưởng Nghiêm Khiếu sẽ nghe tiếng quay đầu lại, nhưng Nghiêm Khiếu không hề có phản ứng gì.

Điều này nếu không phải bởi vì âm lượng tai nghe quá lớn, thì là tinh thần quá mức tập trung.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu im lặng với người kia.

Đối phương chỉ chào hỏi rồi tiếp tục đi giết quái vật.

Sau đó cậu mới bước đến bên cửa sổ, vận dụng bản lĩnh trinh sát của mình, bước đi nhẹ như một bóng ma.

Đứng cách chiếc ghế ba bước chân, thị lực của cậu đã đủ để nhìn rõ nội dung trên màn hình. Nghiêm Khiếu vẫn đang gõ những dòng và đoạn văn bản mà không nhận ra.

Những dòng chữ đó đều là nội dung cậu chưa từng xem qua, nhưng cậu dễ dàng bắt gặp một danh từ quen thuộc: Chiến Phi Hoa.

Môi cậu mím chặt, tay siết thành nắm đấm, một cơn tức giận khó tả dâng lên trong ngực và bụng.

Suy đoán hoang đường kia đã trở thành sự thật, Cuồng Nhất Khiếu không phải là học sinh tiểu học mập mạp gì, mà là anh em mình quen biết không lâu, nhưng vô cùng hợp ý.

Người anh em...

Ba chữ này đột nhiên khiến cậu cảm thấy hơi buồn cười. Đầu ngón tay ngứa ngáy, như có thứ gì nóng lạnh quấn quanh.

Mình coi Nghiêm Khiếu là anh em, Nghiêm Khiếu thì sao?

Cậu có chút đau đầu, trong thái dương như bị đổ cả tấn cát, ù ù, vang lên tiếng động không chói tai nhưng vô cùng khó chịu.

Tại sao phải nói dối? Rõ ràng chính mình là tác giả, còn muốn hùa theo gọi "Học sinh tiểu học", nhóc mập" bên miệng

Thật con mẹ nó không có ý nghĩa.

Cậu giơ tay lên, gãi nhẹ mái tóc ngắn đến đâm vào tay.

Hành động này vô cùng rõ ràng, tiếng động cũng không nhỏ, nhưng Nghiêm Khiếu đắm chìm trong việc miêu tả khung cảnh và nhân vật, vẫn không ngẩng đầu lên nhìn.

Chiêu Phàm thích cười, lúc này trong mắt lại trầm xuống âm u, vẻ mặt chiếu lên thủy tinh, ẩn chứa sự phẫn nộ sắc bén.

Nghiêm Khiếu lại hoàn toàn không phát hiện.

Chiêu Phàm đứng im như tượng, nhớ lại khoảng thời gian ở chung, nhớ lại những mâu thuẫn xảy ra trước khi gặp mặt.

Nghiêm Khiếu biết khi nào? Lần trước trong phòng máy? Hay là từ cuộc gặp gỡ đầu tiên?

Nếu như quyết tâm muốn tra, Nghiêm Khiếu kỳ thật có thể thông qua ID "Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm" này, tra được Học viện Cảnh sát Lâm Giang.

Đitme.....

Chiêu Phàm cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết.

Không hề nghi ngờ, Chiến Phi Hoa là cậu, vậy vì sao Nghiêm Khiếu lại làm như vậy?

Trả thù cho một cuộc xung đột chưa từng gặp mặt?

Lý trí vẫn còn, cậu trừng mắt nhìn, trong lòng cảm thấy không có khả năng, không đến nổi, Nghiêm Khiếu không phải loại người này.

Trên thực tế tình huống có khả năng nhất là, trước khi đến Cảnh vinệ, Nghiêm Khiếu không hề biết cậu là "Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm", quen biết chỉ là việc ngẫu nhiên. Là lần trước cậu kéo cánh tay Nghiêm Khiếu, gọi Nghiêm Khiếu đến xem trang web đã mở, Nghiêm Khiếu mới biết ID của cậu.

Cho nên Nghiêm Khiếu lúc ấy mới kinh ngạc như vậy. Mà cậu còn lầm tưởng phần kinh ngạc này là "Học sinh giỏi không xem ngựa giống sảng văn".

Không lâu sau, 《Đào Sắc Kinh Hồn》 bắt đầu được đăng tải, cậu trở thành nguyên mẫu cho nhân vật chính.

Cậu ắn chặt môi, lòng bực bội, cảm giác khó chịu như hóa thành vô số quả bom vi mô, nổ vang trong từng tế bào, từng dây thần kinh.

Cậu hoàn toàn không bận tâm việc bị lấy làm nguyên mẫu, ngược lại, nếu Nghiêm Khiếu thành thật nói với cậu rằng —— Tôi muốn lấy cậu làm nguyên mẫu cho nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi, cậu sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhưng Nghiêm Khiếu không nói gì cả, Nghiêm Khiếu cùng với Thẩm Tầm, lừa gạt cậu.

Cậu hứng khởi giới thiệu《Đào Sắc Kinh Hồn》 cho Nghiêm Khiếu, Nghiêm Khiếu còn vui vẻ cùng cậu đọc truyện, cùng anh thảo luận về cốt truyện.

Cậu mắng Cuồng Nhất Khiếu là một học sinh tiểu học hành văn đặc biệt kém, còn nói học sinh tiểu học tiền đồ vô lượng, Nghiêm Khiếu còn cùng cậu mắng.

Cái quái gì thế này?

Cần thiết phải lừa đảo kiểu này sao?

Nói một tiếng thì sao nào?

Cơn giận dữ không biết từ đâu xuất hiện, theo dòng máu chảy trong cơ thể, càng lúc càng mãnh liệt, dồn xuống hai chân, khiến cậu không thể kiềm chế mà đạp một phát.

Đôi giày thể thao va vào ghế với lực rất mạnh, chân ghế cọ xát trên sàn nhà tạo ra tiếng kẽo kẹt chói tai.

Suy nghĩ của Nghiêm Khiếu gián đoạn, ngực anh đập vào cạnh bàn, anh tức giận quay người lại, nhưng ánh mắt anh đột nhiên đờ đẫn, tim như bị treo lơ lửng, nghẹn ngào trong cổ họng, chỉ thốt lên một âm tiết ngắn ngủi, "Chiêu......"

Chiêu Phàm đã thu chân lại, hàm dưới siết chặt, ánh mắt như lưỡi kiếm lóe điện bùng lửa, chém thẳng vào anh.

Hơn một phút trôi qua, không ai nói lời nào.

Tiếng la hét vang vọng xung quanh đủ sức át đi bầu không khí căng thẳng nơi đây, khiến Nghiêm Khiếu không tự chủ mà ưỡn thẳng lưng, như thể muốn che giấu sự hoảng loạn. Hai luồng ánh mắt va chạm, tạo ra những tia lửa vô hình, rồi nhanh chóng tắt lịm.

Cuối cùng Chiêu Phàm lên tiếng trước, giọng điệu không tốt: "Cuồng Nhất Khiếu?"

Nghiêm Khiếu chỉ cảm thấy toàn thân nổi gai ốc như bị nước đá kích thích, co rút nhanh chóng, đồng tử cũng vì vậy mà co lại.

"Tại sao lừa tôi?" Chiêu Phàm là người không giỏi che giấu cảm xúc, vui vẻ thì vui vẻ, tức giận thì phẫn nộ hiện rõ trên mặt, "Mẹ kiếp anh đến mức này ư? Mẹ kiếp anh hỏi tôi một câu sao vậy?Sao anh không hỏi tôi có chuyện gì vậy?"

Nghiêm Khiếu còn hơi mơ hồ, căn bản không biết Chiêu Phàm ở phía sau mình đứng bao lâu, trong đầu giống như nổi lên một trận gió lốc, gió lốc chỗ đi qua trở thành một mảnh hỗn độn.

Vừa nãy Chiêu Phàm đá quá mạnh, ngực và bụng của anh va vào mép bàn, sau khi tê bì trong giây lát, mới bắt đầu đau nhói, nhưng không quá dữ dội, chỉ là cảm giác chua xót khó chịu.

Anh há miệng, yết hầu lăn lộn, khó có thể trả lời.

Trên mặt Chiêu Phàm lửa giận càng bốc cao, hai bước tiến lên, một tay túm lấy cổ áo anh ta, nhíu mày, gầm lên: "Mẹ nó tôi hỏi anh, anh không nghe thấy sao?"

Có lẽ do động tác quá mạnh, ngực Chiêu Phàm va vào người anh ta, cơn đau nhói đột ngột tăng lên, anh vô thức nhíu mày, chỉ thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Hơi thở của Chiêu Phàm phả vào mặt anh ta, tay siết chặt hơn,"Tôi hỏi anh vì sao không nói với tôi, còn mẹ nó cùng lão tử diễn trò, anh nói xin lỗi cái quỷ gì? Tôi cần anh xin lỗi?"

Nghiêm Khiếu là một tác giả, tuy chỉ là một tác giả vô danh mới viết tiểu thuyết được không lâu, nhưng trước khi bị đá văng ra, anh còn đang chìm đắm trong cốt truyện do mình xây dựng. Việc thoát khỏi cốt truyện không phải là điều có thể làm được trong khoảnh khắc và sự xuất hiện đột ngột của Chiêu Phàm như một cú va chạm mạnh mẽ, khó cưỡng lại.

Lúc này, tâm trí anh như sắp vỡ vụn, trong đầu rối bời.

Anh đương nhiên muốn giải thích rõ ràng với Chiêu Phàm, nhưng không được, lúc này điều duy nhất anh có thể nói ra chỉ có "Xin lỗi".

Chiêu Phàm tiến đến gần hơn, cơ hàm nổi rõ trên má.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Chiêu Phàm, tim anh đập mạnh như muốn vỡ lồng ngực, từng tế bào thần kinh căng ra, phát ra tiếng rắc rắc.

Lâu lắm —— có lẽ cũng không lâu lắm, Chiêu Phàm buông tay khỏi cổ áo anh, rồi đẩy mạnh anh một cái, trúng ngay ngực anh, nơi vừa bị va đập.

Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, khiến mồ hôi lạnh Nghiêm Khiếu tuôn ra.

Trong mắt Chiêu Phàm không hề tức giận.

Ánh mắt Chiêu Phàm vẫn còn căm phẫn, nhìn hắn thêm một lúc, rồi chửi thề một tiếng "Đ*t!", quay người bỏ đi.