Chiêu Ngươi Phiền

Chương 3




Thời tiết nóng quá, tiệm chăm sóc thú cưng đắt khách hơn hẳn lúc bình thường, mấy con chó lớn bị xếp thành một hàng dài chờ được tắm rửa, con nào cũng xụ mặt rũ mày, cổ họng phát ra mấy tiếng i i ô ô kì quái.

Từ trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy tí tách từ vòi hoa sen, thỉnh thoảng còn xen lẫn với tiếng vuốt ve "bé cưng ngoan nào", "bé cưng nghe lời nào" của nhân viên cửa tiệm. Tuy chó lơn ôn thuận hơn hẳn chó nhỏ, nhưng không ít con vừa tắm rửa liền quấy nháo lên, cứ không chịu phối hợp, sức lực lại lớn, quần cho nhân viên cửa tiệm mệt lử.

Có điều cũng không có ai oán giận gì. Dù gì thì tắm rửa cho chó vẫn là công việc, bọn nó là khách hàng, mà khách hàng chính là thượng đế. Ai lại đi hơn thua với thượng đế bao giờ?

Hôm nay cuối tuần, "thượng đế" trong tiệm vô cùng nhiều, tiếng nước trong nhà tắm chưa từng dừng lại. Đột nhiên, một con chó lông vàng cả người đầy bọt xà bông le lưỡi chạy ẳng ẳng ra khỏi nhà tắm. Cả mặt nó vui mừng vì "vượt ngục" thành công, cái đuôi to đầy nước hí hửng quất một phát, mấy con thú đang xếp hàng xung quanh lãnh đủ.

Sau đó, nó nhún vai thẳng lưng, làm một cú "sư tử hất tóc", cả đống nước trên người đó liền như đạn mạc bắn ra bốn phía.

Nhất thời chó kêu người rú, phó trưởng tiệm Lý Giác nghe tin tức tốc chạy đến nhưng vì sàn nhà quá trơn mà bị trượt té xa cả ba mét.

Mà còn quỳ sụp xuống.

"Tao đệt!" Cả mặt Lý Giác đỏ bừng, chống đầu gối đứng dậy, hét lên, "Ai tắm cho chó?"

Chủ con lông vàng là một cô gái nhỏ nhắn, vội vàng dỗ con lông vàng phiền phức về kế bên mình, liên tục xin lỗi, "Thật ngại quá, là chó nhà tôi..."

Lý Giác phất tay, "Không không không, này không phải lỗi của cô."

Ông lại quay đầu hướng về phía nhà tắm mà hét, "Là ai tắm cho chó?"

Cái màn nhựa bị đẩy lên, Chiêu Phàm để trần nửa thân trên đi ra, trong tay còn cầm theo cái khăn lông, "Tôi."

Cậu mặc một bộ đồ công nhân dài màu xanh quân đội, chân mang một đôi ủng đi mưa, cả đầu cả người ướt nhẹp, cơ bắp trên người cũng nhờ nước 'hỗ trợ' mà trở nên rõ ràng hơn.

Tiếng "tôi" này, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệm.

"Chó cậu tắm chạy mất cả rồi!" Lý Giác giận sôi máu, chỉ vào con chó lông vàng, "Nhanh kéo nó về!"

Chiêu Phàm đi tới đâu nhiễu nước tới đó, cũng chả gấp gáp gì, trước tiên dùng khăn lông lau đi nước trên mặt rồi mới cong eo mắt to trừng mắt nhỏ với con chó lông vàng.

Chó lông vàng ngốc nghếch há miệng lè lưỡi, có chút ý tứ phô trương.

Mà một giây sau, Chiêu Phàm "soạt" một tiếng trùm khăn lông lên cái đầu bự của nó rồi nhanh chóng ôm ngang nó lên, bước đi như bay, lắc mình trở lại phòng tắm.

Cô gái bé nhỏ há hốc miệng.

"Cô yên tâm." Lý Giác chà chà tay, nhìn nhìn biểu cảm của "thượng đế", "Cái người vừa nãy là tiểu ca đáng tin nhất của chúng tôi, tay nghề vô cùng cao, con người vô cùng có trách nhiệm, tuyệt đối không làm hại chó cưng của cô đâu."

Cô gái bé nhỏ gật gật đầu, ngó về phòng tắm một chút. Nhưng mà tấm màn nhựa đã buông xuống rồi, cái gì cũng không nhìn được.

Lý Giác lại cười hì hì nói, "Vừa rồi có khi cậu ấy bị thất thần nên mới không để ý chó cưng của cô kĩ, chút nữa tôi sẽ đi nói chuyện với cậu ấy."

Mà Chiêu Phàm đang ngồi trên băng ghế, một tay cầm vòi hoa sen một tay chà chà con chó. Cái con chó lông vàng ngu si này sau khi bị khiêng một cái thì chợt nghe lời hẳn, không nháo không quấy, kêu ưỡn bụng thì ưỡn bụng, kêu nâng vuốt thì nâng vuốt, có lúc còn "chít chít" hai tiếng tỏ ý nghe lời.

Chiêu Phàm xối sạch xà bông trên người nó rồi để một đồng nghiệp ôm nó đi sấy lông, một con chó to khác lập tức đưa đưa vô, Chiêu Phàm nhìn một cái, bảo, "Đổi người tới đi, tôi đi châm điếu thuốc."

Lý Giác hét với theo, "Tôi đệt, cậu muốn nghỉ ngơi à?"

"Chậc, người máy còn phải nạp điện mà."

Lý Giác chỉ đành xắn ống tay áo lên, "Đi đi đi đi, tôi qua tắm."

Chiêu Phàm lau sạch vết nước trên người, cầm điếu thuốc đi lên sân thượng, tùy tiện tìm một cái góc đứng rồi bật lửa châm thuốc.

Lúc nhả ra làn khói trắng đầu tiên, cậu nhẹ nhàng khép hờ mắt, có chút bực bội mà nghiêng người tựa lên lan can.

Lan can bị phơi nắng tới nóng lên, dán vào lưng trần làm tấm lưng bắt đầu nóng rát.

Cậu không thể không đứng thẳng dậy, không dựa vào cái lan can rỉ sét đó nữa.

Làm việc ở đây đã non nửa năm rồi mà lúc tắm táp chó chạy mất vẫn là lần đầu tiên.

Cậu gẩy tàn thuốc, hơi cau nhẹ mày.

Mấy ngày nay lúc làm việc tâm tình cậu hơi không ổn, hơi chút lại nghĩ tới học sinh tiểu học tên "Cuồng Nhất Khiếu" kia.



Ở mục tiểu thuyết trên diễn đàn "Thiết hán tình", "Cuồng Nhất Khiếu" vốn là một người dùng khá năng nổ, dù viết truyện dở nhưng cơ bản thì mỗi ngày đều đăng chương mới, có lúc một ngày còn cập nhật mấy lần. Nhưng từ sau vụ hai ngày liên tiếp cậu chỉ ra chỗ sai trong truyện đó thì "Cuồng Nhất Khiếu" liền ngừng đăng chương mới.

Hơn một tuần lễ rồi, trạng thái của "Cuồng Nhất Khiếu" vẫn là offline.

Chắc không phải là bị đả kích tới mức chưa gượng dậy nổi chứ?

Chiêu Phàm gãi gãi ót, có chút áy náy.

Muốn nói "Cuồng Nhất Khiếu" này thì, thực ra cũng không phạm lỗi lầm gì, chỉ là viết một vài áng truyện về lính đặc chủng có ý dâm thôi. Ai lại không được viết đâu?

Lại nói, "Cuồng Nhất Khiếu" còn là một đứa nhỏ, mong muốn biểu đạt mãnh liệt, nói không chừng còn ôm ấp ước mơ làm nhà văn.

Má nó thế cậu đánh vỡ ước mơ của người ta rồi à?

Chiêu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này mình làm không ổn lắm, nghe nói tâm hồn học sinh tiểu học đều khá yếu ớt, lỡ "Cuồng Nhất Khiếu" bị công kích rồi nghĩ không thông, phong bút không viết nữa thì sao đây?

Mà bên Nghiêm Khiếu, anh không đến nỗi phong bút, nhưng một thời gian ngắn tới đây thì khá lười viết tiếp.

Bị học sinh tiểu học không nói lí lẽ đuổi theo cắn, viết một chương thì bị dạy cách làm người một lần, phiền.

Trong nhà có một nhóc học sinh tiểu học Thích Nam Tự đã đủ phiền rồi, trên mạng còn phải đối mặt với một học sinh tiểu học tính tình nóng nảy khác, thì còn sống qua nổi một ngày hay không đây?

Sau hai ngày kia bị Jiba càm ràm, Nghiêm Khiếu chưa hề lên lại cái tài khoản "Cuồng Nhất Khiếu" này nữa, nhưng mỗi ngày đều dùng tài khoản cũ coi coi Jiba có online hay không.

Thời gian Jiba online cũng khá có quy luật, mỗi tối cỡ mười giờ xuất hiện, rạng sáng thì rời đi.

Nghiêm Khiếu cân nhắc cả nửa ngày thì càng thêm xác định Jiba là một bé học sinh đang được nghỉ học, nhưng bạn ngày bị ba mẹ bắt làm bài tập rồi đi học thêm các thứ, chỉ có buổi tối mới có thể lén lút mò vào thư phòng chơi máy tính.

Truyện thì lười viết, bị chửi "thái giám" cũng lười viết. Máy tính bị Thích Nam Tự chiếm, kem que trong tủ đá bị Thích Nam Tự ăn đến mức một cây cũng không còn. Nghiêm Khiếu càng ở nhà càng buồn bực, nghĩ tới lúc đi học lại vẫn còn một đoạn thời gian khá dài nên định đi Túc Thành thăm cách anh em.

Túc Thành nằm ở tỉnh Lâm Giang, chỗ đó có một Cảnh viện rất nổi tiếng, Học viện Cảnh sát Lâm Giang, hai chuyên ngành nổi trội nhất là điều tra hình sự với chống khủng bố, dạy ra toàn là tinh anh cả.

Người anh em của Nghiêm Khiếu, Thẩm Tầm, chính là sinh viên hàng đầu bên chuyên ngành điều tra hình sự.

"Tiểu thuyết không viết nổi nữa à? Chạy qua chỗ tao bên này tìm linh cảm à?" Trong điện thoại Thẩm Tầm cười hỏi, "Sự tích của anh Sách còn chưa đủ để mày khai thác à?"

Vừa nói tới Nghiêm Sách, Nghiêm Khiếu liền nghĩ tới tổng tài bá đạo. Mà nghĩ tới tổng tài bá đạo, không thể tránh được mà nghĩ tới Jiba, lập tức bực mình một trận, "Tìm mày chơi mấy ngày, có thời gian không?"

"Mày tới đi, tao không có thời gian rảnh cũng phải đào ra được cho mày mà." Thẩm Tầm nói, "Đừng ở khách sạn nữa, kí túc xá tao chưa đầy, còn mấy giường trống, mày tới tùy ý mà chọn. Có điều có chuyện này hơi phiền tao phải nhắc trước."

Nghiêm Khiếu nhíu mày, "Chuyện gì?"

"Cảnh viện tụi tao với trường đại học bình thường tụi bây không giống nhau, kí túc không cách nào lên mạng được đâu, muốn xài máy tính thì phải đi tới phòng máy tính."

"Đệt, sao lạc hậu vậy?"

"Này có liên quan gì tới chuyện lạc hậu hay không đâu? Cách quản lý khác nhau mà thôi." Thẩm Tầm cười, "Ầy Khiếu ca, không phải mấy ngày nay mày vẫn còn viết tiểu thuyết đó chứ?"

"Không viết nữa."

"Làm sao, chịu đả kích gì rồi?"

Nghiêm Khiếu lười kể về Jiba, thuận miệng tán nhảm mấy câu rồi cúp điện thoại.

Nghiêm gia bây giờ chỉ có một mình anh ở, ông nội từ sớm đã về hưu nghỉ ngơi rồi, ba mẹ và anh trai đều trong quân đội, nhưng nhờ đó mà anh có tự do nói đi là đi.

Nhưng tới lúc đặt vé máy bay, Thích Nam Tự lại tới.

"Anh muốn đi đâu?" Thích Nam Tự ăn hết kem que rồi chỉ đành ăn bánh quy.

"Túc Thành."

"Anh đi tìm Thẩm Tầm chơi à?" Thích Nam Tự cũng quen biết Thẩm Tầm.

"Em không thể gọi một tiếng Tầm ca à? Chẳng lễ phép gì cả." Nghiêm Khiếu nhìn ngực cầu nhóc đầy vụn bánh quy, có hơi ghét bỏ, "Hộp bánh quy này em cầm về ăn đi, qua một khoảng thời gian nữa anh mới về."



Ánh mắt Thích Nam Tự ảm đạm, "Vậy anh cho em chìa khóa đi."

"Nghĩ hay nhỉ."

"Lỡ như anh trai về..." Thích Nam Tự gấp gáp nói, "Em không ở đây thì phải làm sao?"

"Mày còn đang nằm mơ à?" Nghiêm Khiếu trợn mắt nhìn nó, "Trước tết thì ảnh sẽ không về đâu."

Thích Nam Tự bĩu bĩu môi, thả hộp bánh quy lên bàn rồi chạy đi.

Một tiếng sau, Nghiêm Khiếu kéo vali ra cửa, lúc đổi giày nhớ tới bánh quy Thích Nam Tự bỏ lại, do dự một chút rồi quay ngược lại cầm hộp bánh theo, để trên bàn gỗ trong vườn hoa nhỏ nhà họ Thích.

Trong lòng thầm nhủ, hơn thua với ai cũng đừng hơn thua với học sinh tiểu học.

~

Đám "thượng đế"ở tiệm chăm sóc thú cưng quá nhiều, Chiêu Phàm tắm táp cho bọn nó tới hơn chính rưỡi tối mới tan làm. Cậu ăn một tô mì ở tiệm ăn nhỏ bên ngoài cổng Bắc Cảnh viện rồi mới tản bộ về hướng thao trường.

Vào lúc này, phòng thể chất đã đóng cửa rồi, may là thao trường rộng mở cả ngày mới có thể chạy bộ 10km rồi hít xà đơn xà đôi luyện lực tay một chút.

Phòng máy tính thì cậu không đi nữa, dù sao "Cuồng Nhất Khiếu" không online, truyện của "Cuồng Nhất Khiếu" cũng không có chương mới.

Thao trường chỉ mở vài bóng đèn, ánh sáng chập chờn, người chạy thưa thớt. Chiêu Phàm chạy nước rút được nửa đường thì phanh gấp, mấy giây sau vỗ bộp lên gáy, thấp giọng mắc, "Trúng độc rồi à, còn nghĩ tới học sinh tiểu học ngu si kia?"

"Học sinh tiểu học" ngu si bây giờ đang mấy kiên nhẫn chờ xe taxi ở sân bay, cái đầu cao cao nổi bật giữa đám đông, trên mặt đều là vẻ sốt ruột.

Máy bay bị trễ mấy tiếng. Anh vốn cho rằng có thể kịp chạy tới Cảnh viện trước giờ cơm rồi thử móng heo cháy tỏi thần thánh Thẩm Tầm hay tâng bốc, ngờ đâu giờ đã tới giờ ăn khuya luôn rồi mà còn chưa ngoắc được taxi.

Thẩm Tầm nói, "Không gấp, tao đi chạy một cái, mày tới thì gọi điện thoại cho tao, chúng ta không vè kí túc mà trực tiếp đi ăn đêm luôn."

Xếp hàng hơn nửa tiếng đồng hồ, mắt thấy sắp tới lượt mình rồi, Nghiêm Khiếu bèn nhích về phía trước một chút, đột nhiên bị đẩy mạnh một cái.

Ba đứa nhóc học sinh vai đeo balo "tới sau chiếm trước", ngang ngạnh vượt qua trước mặt anh chen lên xe taxi, trong đám đó còn có một đứa mập quay lại làm mặt quỷ với anh.

Má, lại là học sinh tiểu học.

Sao mà ở đâu cũng có học sinh tiểu học phiền phức vậy?

Nghiêm Khiếu ngồi lên chiếc xe taxi sau đó, tức giận vò đầu, lúc xe chạy băng băng trên mặt đường thoáng đãng thì tâm tình anh mới tốt lên được một chút.

Chiêu Phàm nghĩ tới "Cuồng Nhất Khiếu" nên mới chạy được 7 8 cây số đã lười chạy tiếp, định lên xà hít một lượt thì nghe thấy phía sau có người gọi mình.

"Chiêu Phàm." Thẩm Tầm ngoắc tay, "Bên này."

"Ồ." Cậu cười cười, "Cũng tới chạy bộ?"

Tài tử chuyên ngành điều tra hình sự, Thẩm Tầm, coi như là người quen thân của cậu. Hai chuyên ngành này thường giương cung bạt kiếm, cái gì cũng muốn cạnh tranh với nhau. Cậu và Thẩm Tầm lại có ý tứ thưởng thức lẫn nhau, lúc chạm mặt thì chào nhau một cái, lâu lâu còn làm người hòa giải cho tranh chấp hai bên.

Khác biệt chính là, Thẩm Tầm chỉ làm người hòa giải, còn cậu thì vừa thích tạo thị phi vừa đi giảng hòa cho người khác.

"Chờ bạn bè, tùy tiện chạy một chút." Thẩm Tầm tới gần, "Chạy cũng đại khái rồi nhỉ?"

"Ừ, luyện thể lực nữa là về." Chiêu Phàm nói rồi nhẹ nhàng nhảy lên bắt lấy xà đơn.

Lúc này, điện thoại Thẩm Tầm vang lên.

Chiêu Phàm một bên hít xà một bên nghe Thẩm Tầm tiếp điện thoại.

Đầu bên kia hình như là gọi Thẩm Tầm đi đâu đó ăn đêm.

Chiêu Phàm chợt cảm thấy hơi đói.

Bận rộn cả một ngày rồi, tô mì vừa nãy căn bản không đủ lấp đầy bụng, nhưng vì còn phải chạy bộ nên không dám ăn quá nhiều. Bây giờ chạy mấy cây số rồi, năng lượng tiêu hao muốn hết trơn, bụng dạ trống không, nước miếng ứa đầy kẽ răng.

Thẩm Tầm nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại thì thấy Chiêu Phàm đã nhảy xuống khỏi xà đơn, cười bảo, "Cùng đi ăn đêm chứ?"

./. Hết chương 3./.