Chiêu Ngươi Phiền

Chương 16




Nghiêm Khiếu nằm giường tầng trên cả nửa ngày không ngủ được, lật qua lật lại, chốc thì nhớ tới dáng vẻ lúc Chiêu Phàm ăn cá nấu ớt, chốc thì nghĩ coi sao Jiba không lên mạng.

Chiêu Phàm cũng không giống như rất bận, thời gian để tối tới phòng máy tính ngồi một chút cũng có chớ.

Lẽ nào đột nhiên mất hứng thú với "Thiết hán tình" rồi?

Không phải đâu ha.

Chiêu Phàm là fan quân đội, gần đây lại không xảy ra chuyệ gì đặc biệt, không tới mức đột nhiên thay đổi thói quen lâu ngày đâu.

Nghĩ không ra nguyên nhân nào, thân người thì lật vô số lần.

Giường trên ngủ không được, giường dưới liền vạ lây. Một chân Thẩm Tầm đá cột giường, thấp giọng bảo, "Nghiêm ca, mày ở trển phát tình hả?"

Trong kí túc xá vang lên những tiếng ngáy khác nhau, kh và Lưu Tiệm Thành đã ngủ như heo chết rồi. Nghiêm Khiếu nghiêng người nằm sấp ở mép giường, "Mày chưa ngủ hả? Chưa ngủ thì nói chuyện tới tao chút đi."

"Mày động dục vậy tao có thể ngủ hả?" Thẩm Tầm xốc tấm mền mỏng lên, trong đầu vẫn hay phát đi phát lại câu "hai chú chim trên cây hợp thành đôi", "Nói gì mà nói, sáng sớm mai tao còn phỉa tới phân cục."

Nghiêm Khiếu nói, "Phàm Phàm sao đột nhiên không đọc truyện tao viết cho ẻm nữa?"

Thẩm Tầm nghẹn một cái, "Tao đệt."

Nghiêm Khiếu nhắc nhở, "Cảnh sát nhân dân tương lai, xin hãy chú ý hình tượng."

"Không phải. Tên mày đặt cho người ta không phỉa Jiba hả? Từ lúc nào mà đổi thành "Phàm Phàm" rồi?" Thẩm Tầm đã biết vụ án kia trên "Thiết hán tình" của Nghiêm Khiếu với Chiêu Phàm, cũng biết Nghiêm Khiếu dùng Chiêu Phàm làm hình mẫu để viết "Sắc đẹp kinh hồn".

Hồi đầu "Sắc đẹp kinh hồn" gọi là "Dung mạo tựa trăng hoa", sau đó Nghiêm Khiếu cảm thấy không đủ ý vị mới đổi thành "Sắc đẹp kinh hồn".

Có điều Thẩm Tầm luôn cảm thấy cái tên "Sắc đẹp kinh hồn" này còn không bằng "Dung mạo tựa trăng hoa".

Nhưng người theo đuổi là Nghiêm Khiếu chứ cũng không phải anh, một thằng độc thân như anh thì cũng không có lập trường nói lý lẽ.

"Jiba không văn minh mà. Vẫn là "Phàm Phàm" nghe hay hơn." Nghiêm Khiếu nói.

Thẩm Tầm đỡ trán, "Tao muốn ngủ, Nghiêm lão nhị mày đừng làm phiền tao nữa, đi làm phiền Phàm Phàm củamày đi."

Nghiêm Khiếu bò bên mép giường, đầu óc tỉnh táo không có chỗ tiêu, còn muốn nói thêm một miếng thì nghe điện thoại để dưới gối đầu "rè rè" chấn động.

Thẩm Tầm nói, "Phàm Phàm của mày tìm mày đó."

"Làm sao có thể?" Nghiêm Khiếu biết lúc này có điện thoại gọi tới nhìn khẳng định không phải Chiêu Phàm, móc ra nhìn một cái, "Tao đệt!"

Thẩm Tầm cũng ngơ ra, "Thật sự là Chiêu Phàm à?"

"Anh tao." Nghiêm Khiếu lập tức từ trên giường lăn xuống, chạy nhanh ra ban công, mau chóng đóng cửa ngăn ban công với trong phòng ngủ lại.

Hai chữ "Nghiêm Sách"chớp sáng trên màn hình điện thoại, là số điện thoại cá nhân của Nghiêm Sách.

Lúc này đã là rạng sáng, Nghiêm Khiếu nghĩ không ra vì sao Nghiêm Sách lại đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Đi rong chơi ở đâu rồi?" Giọng Nghiêm Sách rất trầm, phảng phất như lúc nào cũng mang theo một cỗ uy hiếp bức ép người.

"Anh về nhà rồi?" Nghiêm Khiếu rất kinh ngạc, "Chẳng phải năm nay anh không về sao?"

"Về làm chút việc." Nghiêm Sách lại bảo, "Anh hỏi em đi rong chơi ở đâu rồi?"

"Chỗ Thẩm Tầm á." Nghiêm Khiếu nói xong thì cảm thấy mình mất khí thế, lạnh lùng quăng lại một câu, "Anh quản em?"

"Quản em? Anh không có cái công phu đó." Nghiêm Sách nói, "Em không bắt Tiểu Tầm dọn dẹp phiền phức cho em là được rồi."

Bình thường trong lòng Nghiêm Khiếu nhớ thương Thẩm Tầm, sợ người anh trai duy nhất của mình lúc chấp hành nhiệm vụ thì gặp trắc trở gì, nhưng bất kể là gặp mặt hay gọi điện thoại thì đều nói vài câu là nhạt lạnh, giống như trời sinh không thích hợp làm anh em.

Bên Nghiêm Khiếu có tiếng vang hơi vụn, tỉ mỉ lắng nghe, cư nhiên là tiếng dép lê "loạt xoạt".

Âm thanh này Nghiêm Khiếu quá quen thuộc rồi, không phải là thằng nhóc Thích Nam Tự kia làm ra thì còn ai vào đây?

"Anh đang ở nhà à?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Nếu không thì sao?"

"Thích Nam Tự cũng ở đó?"

"Ừ." Nghiêm Sách thở hắt, Nghiêm Khiếu nghe tiếng anh nói "qua đây".

Lại một trận loạt xoạt vang lên, còn có tiếng sofa lún xuống, sau đó liền yên lặng.

Có thể tưởng tượng, sau khi nghe câu "qua đây" đó, Thích Nam Tự ngoan ngoãn ngồi lên sofa.

Nghiêm Khiếu nghĩ tới tiếng khóc thảm như giết heo của Thích Nam Tự lúc chạng vạng, không khỏi không phục thủ đoạn của Nghiêm Sách.

Thích Nam Tự chi có ở trước mặt Nghiêm Sách mới ngoan ngoãn như vậy.

"Cái kia." Nghiêm Khiếu bảo, "Thích Nam Tự với người khác đánh nhau, bị..."

"Anh biết rồi." Nghiêm Sách cắt ngang, giống như xác định hành tung của anh xong thì không muốn nói nhiều nữa, "Cứ thế nha, cúp đây."

"Chờ chút. Lần này về anh ở bao lâu?"

"Mấy ngày. Làm sao?"

"Không sao." Nghiêm Khiếu nghĩ một chút, vẫn là nói, "Hiếm được một chuyến anh về, nghỉ ngơi cho tốt."

Ngữ khí Nghiêm Khiếu ôn hòa đi mấy phần, tựa như mang theo chút ý đùa giỡn, "Còn biết dặn dò anh rồi?"

Nghiêm Khiếu không nói gì.

"Anh biết rồi." Nghiêm Sách lại bảo, "Ở bên ngoài chơi chú ý an toàn, mấy thứ khác anh không nói nữa, anh cho Thích Nam Tự một cái chìa khóa, lúc em về thì quan tâm nó nhiều chút."

Cúp điện thoại, Nghiêm Khiếu nghĩ, Thích Nam Tự mới là em trai ruột của anh nhỉ? Vừa về đã đưa chìa khóa Nghiêm gia cho thằng nhóc xui xẻo đó luôn rồi?

~

Một bên khác, Thích Nam Tự ngoan ngoãn ngồi đó, vừa thấy Nghiêm Sách buông điện thoại xuống đã thảm thiết giơ ra vết thương trên tay trên đầu gối, "Anh, anh xem anh xem, em bị đấnh rất thảm thương!"

Nghiêm Sách cốc đầu cậu một cái, "Anh dạy em đánh nhau không phải để em đi gây chuyện thị phi. Bình thường anh rất ít khi ở nhà, không quản được em, em liền vô pháp vô thiên luôn đúng không? Sao lại đi đánh nhau? Sao lại không nghe lời Nghiêm Sách?"

Thích Nam Tự dẩu môi, "Anh, em bị đánh thảm vậy rồi anh còn không an ủi em một tí trước sao?"



"Em tự mình phạm sai, còn muốn được an ủi?" Nghiêm Sách lườm cậu, lại hỏi, "Vì sao lại đánh nhau với học sinh cấp Ba?"

"Bởi vì, bởi vì..." Thích Nam Tự lắp bắp nửa ngày, không phục bảo, "Bởi vì bọn họ đánh nhau giỏi!"

"Bọn họ đánh nhau giỏi, nhưng có liên quan gì tới em?" Nghiêm Sách nói, "Lẽ nào sau này gặp ai đánh nhau giỏi, em liền xông đầu lên? Ngày trước anh dạy em thế nào?"

Thích Nam Tự cãi lại, "Em, em sẽ không!"

Nghiêm Sách nhìn cậu lớn lên, hiểu rõ tuy tính cậu nhóc bướng bỉnh nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm người khác đánh nhau, "Thế nói anh biết, sao hôm qua lại đánh nhau?"

Thích Nam Tự xệ hết môi xuống, mặt đỏ lên.

Nghiêm Sách cũng không thúc giục cậu, chỉ có ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu.

"Bởi vì em khó chịu." Thích Nam Tự nghiến răng nói, "Em không vui! Anh, anh đã rất lâu không về rồi, trong nhà không có ai chơi với em, Nghiêm Khiếu cũng chạy mất, trong lòng em rất khó chịu..."

Nghiêm Sách hơi cau mày, "Khó chịu, nên muốn phát tiết. Đúng không?"

Thích Nam Tự dùng sức gật đầu.

Nghiêm Sách vuốt mi tâm. Trong cả phòng to như vậy, nhất thời chỉ nghe thấy được tiếng thút thít của Thích Nam Tự.

"Thôi được rồi." Hồi sau, Nghiêm Sách lấy khăn giấy trên bàn trà đưa tới trước mặt Thích Nam Tự, "Lau nước mắt đi, đàn ông con trai không được động chút là khóc."

Thích Nam Tự cầm giấy, vừa lau vừa khóc, nước mắt cứ như lau mãi không hết vậy. Không lâu sau, trên bàn trà liền có một "ngọn núi nhỏ" làm từ khăn giấy.

Nghiêm Sách không dạy dỗ cậu nữa, rót một ly nước trái cây để lên trên bàn.

Thích Nam Tự khóc đủ rồi, thút tha thút thít mấy cái rồi bưng ly nước trái cây lên một hơi uống sạch, sau đó quỳ nghiêm chỉnh trên sofa, hai tay để lên đùi, cúi đầu, hướng xoáy tóc trên đỉnh đầu về phía Nghiêm Sách, nhỏ giọng nói, "Anh, em biết sai rồi, sau này em sẽ không đánh nhau lung tung vậy nữa. Anh dạy em đánh nhau không phải là để em ra đường gây chuyện. Em thề, tuyệt đối sẽ không kiếm chuyện thị phi nữa, người khác chọc em em sẽ cố gắng nhịn xuống. Anh, anh đừng giận em nữa, được không anh?"

- --Anh xoa xoa đầu em, được không anh?

Đầu gối cậu nhóc vẫn còn vết thuốc đỏ, sofa tuy mềm thì đè bên ngoài vết thương cũng không tốt, Nghiêm Sách kéo cậu lên, giọng điệu có hơi bất lực, "Em đó, chỉ biết giả bộ ngoan ngoãn với anh. Đừng cho là anh không biết em quậy cỡ nào."

"Em không quậy! Em nghe lời anh, anh kêu em làm gì em liền làm cái đó!" Thích Nam Tự nói, "Anh không cho em đánh nhau, em bị người khác đánh chết cũng không đánh trả!"

Nghiêm Sách gõ một cái lên sống mũi cậu, "Anh không có nói như vậy."

Thích Nam Tự lập tức sửa miệng, "Vậy người khác đánh em, em xem xét tình hình mà hành sự thôi. Dù sao em sẽ không đi gây chuyện nữa. Anh, anh hãy tin em."

Nghiêm Sách nhìn cậu một lát, gật đầu.

"Anh, vậy anh xoa xoa đầu em đi." Thích Nam Tự lại chìa xoáy tóc ra.

Chiêu này thật ra là Nghiêm Khiếu dạy, nhưng lúc đó Thích Nam Tự còn quá nhỏ nên không nhớ được, chỉ nhớ có người nói --- nếu như chìa xoáy tóc cho Nghiêm Sách, Nghiêm Sách sẽ vuốt tóc mình, không tức giận nữa.

Nghiêm Sách như là nhớ tới điều gì, chần chờ một lát, cuối cùng là vuốt nhẹ đỉnh đầu Thích Nam Tự.

Thích Nam Tự lập tức cười rộ lên, dang hai tay ra đòi ôm, "Anh, vẫn là anh chiều em nhất!"

"Về nhà ngủ đi." Nghiêm Sách hiếm có mà cười cười, "Mười tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo."

Thích Nam Tự có hơi lo lắng, "Anh, ngày mai anh còn ở đây không? Có khi nào em ngủ một giấc, anh lại đi rồi?"

"Yên tâm đi, lần này về anh ở lâu hơn được một lúc, trước khi đi sẽ nói với em." Nghiêm Khiếu nói.

"Quá tốt rồi! Vậy sáng mai em lại tới! Anh chơi với em!" Thích Nam Tự nắm chặt nắm tay, ngoan ngoãn giống như thay đổi cốt khí,"Em về đây, anh, ngủ ngon!"

Tiễn Thích Nam Tự về nhà, Nghiêm Sách dựa trên ban công châm thuốc, nhớ tới bộ dáng Thích Nam Tự chìa xoáy tóc, còn có câu "Anh, vẫn là anh chiều em nhất" kia, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm.

Người đầu tiên phạm lỗi xong cúi đầu xuống thật sâu, lỗ ra xoáy tóc tròn vo trên đầu kì thực không phải Thích Nam Tự mà là Nghiêm Khiếu.

Mẹ anh và Nghiêm Khiếu sinh Nghiêm Khiếu không lâu thì sinh bệnh qua đời, số lần ba về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.

Anh chỉ lớn hơn Nghiêm Khiếu bốn tuổi nhưng lại tồn tại như "gia trưởng" trong Nghiêm gia vậy.

Nghiêm Khiếu lúc nhỏ rất quậy, anh không biết nên quản giáo thế nào, chỉ biết xụ mặt rồi dùng quyền cước thôi. Lúc Nghiêm Khiếu lớn như Thích Nam Tự thì anh cũng tới thời kì phản nghịch, thường xuyên phát hỏa, Nghiêm Khiếu làm cái gì anh cũng nhìn không thuận mắt, cả ngày cứ muốn dạy dỗ Nghiêm Khiếu.

Mỗi lần Nghiêm Khiếu nhận sai đều cúi đầu lộ ra xoáy tóc nhỏ.

Anh thỉnh thoảng sẽ rờ một cái, biểu thị mình đã không tức giận nữa.

Thật sự anh rất thương Nghiêm Khiếu. Mình từng hưởng thụ tình thương của mẹ, lúc vừa có kí ức ba cũng không có hay cả năm không ở nhà. Mà Nghiêm Khiếu vừa ra đời, mẹ đã rất ốm yếu, chưa từng quan tâm Nghiêm Khiếu, công việc của ba cũng ngày càng bận. Có thể nói, Nghiêm Khiếu chưa từng trải nghiệm sự quan tâm của cha mẹ.

Có lúc anh cũng muốn đối tốt với Nghiêm Khiếu nhiều chút, lại cực kì có cảm giác trách nhiệm mà nghĩ rằng, bé trai không thể quá nuông chiều, em trai không có ba mẹ nuôi dạy, mình là anh lớn thì càng không thể mềm lòng, càng nên nghiêm khắc quản giáo.

Nhớ tới Nghiêm Khiếu lúc nhỏ kề kề theo gọi "anh trai" (ca ca), Nghiêm Sách thở dài một hơi nặng nề.

Em trai lớn rồi, từ lúc mười tuổi đã xa cách với anh rồi, mấy năm nay thì quan hệ giữa hai người càng lạnh nhạt hơn.

Nhưng mà anh nghĩ thông suốt rồi, một là giữa anh em trai vốn không cần thiết phải gắn bó như keo sơn, hai là sự quản giáo của mình với Nghiêm Khiếu đúng là quá nghiêm khắc rồi, trong lòng Nghiêm Khiếu có oán giận là điều rất bình thường.

Có điều tuy ngoài miệng Nghiêm Khiếu không nói gì dễ nghe nhưng vẫn có anh trai trong lòng, chuyện này anhbiết.

Vừa nãy lúc gọi điện thoại, ngữ khí Nghiêm Khiếu không vui vẻ gì nhưng cuối cùng còn dặn anh nghỉ ngơi cho tốt, này không phải quan tâm thì là gì?

Anh hơi cong khóe môi, sắc bén giữa lông mày dần trở nên ôn nhu.

Đêm đã rất khuya rồi, trước khi về phòng anh vô thức nhìn qua nhà họ Thích một cái, phòng Thích Nam Tự vẫn đang mở đèn, không biết đang làm cái gì nữa.

Nghiêm Khiếu từng nói mấy lần, anh quá quan tâm Thích Nam Tự rồi.

Ngữ khí đó có bất mãn, cũng có mấy phần không cam tâm.

Anh nghe ra được ý tứ của Nghiêm Khiếu chính là "thằng nhóc họ Thích kia mới là em trai ruột của anh."

Quan tâm Thích Nam Tự, một phần rất lớn là vì trong tim anh có áy náy, có món nợ.

Lúc Nghiêm Khiếu còn rất nhỏ, anh cũng là một đứa trẻ, không hiểu nên yêu thương em trai thế nào, mọi chuyện đều dựa vào vũ lực để giải quyết. Sau này hiểu chuyện rồi, biết nên quản giáo trẻ con thế nào rồi thì Nghiêm Khiếu đã không cần anh quản nữa.

Thích Nam Tự nhỏ hơn Nghiêm Khiếu mười tuổi, nhỏ hơn anh mười bốn tuổi, lúc còn nằm trong tã đã luôn cười với anh.

Anh thường qua nhà họ Thích chơi, chọc chọc đứa nhỏ, không lâu sau thì sự áy náy với Nghiêm Khiếu liền biến thành yêu chiều Thích Nam Tự.

Này đúng là rất không công bằng.

Kéo suy nghĩ về, Nghiêm Sách lại rút một điếu thuốc ra, đang định châm lửa thì nhứo tới lời "nghỉ ngơi cho tốt" Nghiêm Khiếu nói, vô thanh cười một tiếng rồi cất điếu thuốc vô hộp lại.

~



Chiêu Phàm vẫn nhớ chuyện Nghiêm Khiếu muốn đi làm thêm, buổi trưa tắm chó rồi ăn cơm xong thì đi qua mấy tiệm kế bên hỏi thăm.

Có điều trong kì nghỉ hè học sinh vừa làm vừa học nhiều, chỗ này lại gần Học viện Cảnh sát Lâm Giang, công việc không tệ sớm đã hết rồi, mấy cái còn dư lại thì không tốt không xấu nhưng đều không thích hợp cho Nghiêm Khiếu làm, ví dụ như tiệm làm nail hoặc giết lươn đồ.

Vừa nghĩ tới Nghiêm Khiếu ngồi làm móng sơn móng tay cho các cô gái Chiêu Phàm liền mắc cười.

Không tìm được chỗ làm thì cậu cũng không có gánh nặng tâm lý gì. Nghiêm Khiếu nói là anh muốn tranh thủ nghỉ hè làm thêm kiếm tiền nhưng cậu nhìn ra được, gia cảnh Nghiêm Khiếu không tệ đâu.

Ít nhất thì giày thể thao mang trên chân toàn là hàng hiệu, có đôi cònn là bản giới hạn.

Chỉ là mấy đôi đó đều nhìn lẳng lơ thôi.

Nghĩ tới đây, cậu lại vui vẻ.

Người anh em Nghiêm Khiếu này hình như thích mấy thứ đồ lẳng lơ, giày cũng vậy mà áo ba lỗ cũng thế.

Cắt cái đầu đinh mà còn muốn cạo một đường bên hông, tới cả kiểu tóc cũng lẳng lơ.

Có thể nói là lẳng lơ từ đầu tới chân luôn.

May mà con người Nghiêm Khiếu thì không vậy.

"Khiếu ca à..." Chiêu Phàm lầm bầm, "Trượng nghĩa, chơi vui, người còn đẹp trai."

Nghiêm Khiếu đang ngồi ở phòng máy tính viết chương mới cho hôm nay thì rờ rờ vành tai phát nhiệt, hoài nghi là thằng nhóc Thích Nam Tự ngu si kia đang nói xấu mình với Nghiêm Sách.

Chiêu Phàm đi cả một vòng, về tới tiệm chăm sóc thú cưng rồi, đang định tiếp tục tắm cho chó thì nghe thấy trên tầng hai truyền tới tiếng vang cực lớn, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết.

"Làm sao thế làm sao thế?" Nhóm nhân viên đồng loạt chạy lên lầu, Chiêu Phàm cũng lên theo mới phát hiện Lý Giác ngã trên đất, đang ôm cánh tay kêu ui da ui da.

Người phó trưởng tiệm như một người cha già này muốn thay bóng đèn trần nhưng chiều cao không đủ, đứng lên một cái ghế vẫn với không tới, chỉ đành chồng hai cái ghế rồi trèo lên. Nhưng mà bóng đèn còn chưa thay xong thì lại vì không giữ thăng bằng tốt mà từ trên té lộn xuống dưới.

Chạy vào bệnh viện chẩn bệnh, xương gãy rồi, phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng.

Lý Giác tuy là phó tiệm trưởng, theo lý mà nói thì có thể không làm gì. nhưng mùa hè là mùa bận nhất của tiệm chăm sóc thú cưng, lúc nhân viên bận rộn không làm được thì y cũng phải giúp đỡ tắm chó sấy lông chó. Một cú ngã này trực tiếp khiến tiệm tổn thất nửa sức lao động.

"Phải tuyển người mới nhỉ?" Tiểu Từ, người chơi game giỏi nhất, nói.

"Nhưng nửa sức lao động thôi thì đi đâu kiếm chớ?" Trương Tịch, người chơi game chả ra làm sao, nói, "Hơn nữa còn là công việc ngắn hạn, ai chịu tới chứ?"

Tiểu Từ nói, "Hay là mày tăng ca? Bù vô nửa sức lao động đó?"

"Tao không!" Trương Tịch điên cuồng lắc đầu, "Tao không bù vô đâu, tao còn phải luyện cấp nữa!"

Lý Giác thở ngắn thở dài, "Đừng cản tôi, một tay tôi cũng có thể tắm chó được!"

"Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi." Chiêu Phàm nói, "Tôi có một người bạn đang muốn tìm việc, ngày mai tôi dắt anh ấy tới thử."

Lý Giác vội hỏi, "Đáng tin không?"

"Vẻ ngoài rất đẹp trai." Chiêu Phàm trả lời.

Lý Giác trợn trắng mắt, "Ông đây hỏi cậu người ta có đáng tin hay không! Cậu trả lời cái quỷ gì vậy!"

"Không phải tôi trả lời rồi sao?" Chiêu Phàm vẫn rất ngây ngơ vô tội, dắt một con chó chăn cừu đức đi vô nhà tắm, "Đẹp trai là đáng tin rồi."

Lý Giác và đám Trương Tịch Tiểu Từ đều chấn kinh, trăm miệng một lời, "Vì sao?"

"Tôi không đẹp trai à?" Chiêu Phàm bày ra một bộ nghiêm túc, "Tôi rất đáng tin mà. Người càng đẹp trai nhá, làm việc càng đáng tin, này có chứng cứ khoa học đó, mọi người đừng có mà không tin."

Ba người, "......"

"Đúng hong bé cưng?" Chiêu Phàm vỗ vỗ đầu chú chó.

"Gâu!" Chó chăn cừu vui vẻ vẫy đuôi."

"Chó này thành tinh rồi." Tiểu Từ nói.

"Không, là Chiêu Phàm thành tinh rồi." Lý Giác sửa lại.

~

"Tắm cho chó?" Nghiêm Khiếu đang kéo cơ trên dụng cụ, "Ở tiệm cậu à?"

"Tới không?" Chiêu Phàm nằm cử tạ, thở hổn hển nói chuyện, "Không phải anh còn phải viết luận văn sao? Tôi cảm thấy công việc này rất phù hợp với anh đó, chỉ làm có nửa ngày thôi, tiền lương được 80%. Kì nghỉ kết thúc anh quay lại trường thì vết thương của ông chủ bọn tôi cũng khỏi đại khái rồi."

Nghiêm Khiếu vui mừng khôn xiết, ngữ khí lại không có gợn sóng gì, "Được, vậy ngày mai tôi đi với cậu."

Hôm đó lúc ăn cá nấu ớt, anhnói với Chiêu Phàm là muốn làm thêm kiếm tiền, thật ra chỉ là muốn đi chung một con đường với Chiêu Phàm, mỗi ngày cùng nhau đi làm cùng nhau quay về, buổi tối lại kết bạn tập luyện, hình bóng không rời, nghĩ tới thôi cũng rất gì và này nọ đó.

Giờ đây tiệm chăm sóc thú cưng đột nhiên lòi ra một chỗ, đúng là chuyện vui ngoài ý muốn.

Tuy là niềm vui này hơi có lỗi với Lý Giác đang gãy xương.

"Tắm chó không khó." Chiêu Phàm đã bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm, "Tắm không phải là trọng điểm mà là dỗ cơ. Anh chỉ cần biết dỗ chó, khiến bọn nó nghe lời thì bọn nó sẽ ngoan ngoãn cho anh xoa. Đợi anh thành thục chuyện tắm chó xong thì quay về dỗ Thích Nam Tự chỉ là chuyện nhỏ."

Nghiêm Khiếu cười, "Vẫn còn ghim gút Thích Nam Tự à?"

"Nó là cái hố của tôi đó." Cơ bắp trên cánh tay Chiêu Phàm căng ra thành từng thớ rõ ràng, "Sao có thể quên nhanh vậy chứ?"

Trong lòng Nghiêm Khiếu mắng Thích Nam Tự một trận, ngoài miệng nói, "Vậy Thích Nam Tự hạnh phúc thiệt đó."

Chiêu Phàm quay đầu qua, "Hả?"

"Không có gì." Nghiêm Khiếu đổi đề tài, "Nếu tôi làm nửa ngày thì đi buổi sáng hay buổi chiều?"

"Buổi chiều đi." Chiêu Phàm nói, "Buổi sáng tiệm không bận, bọn tôi ứng phó được. Anh ăn cơm trưa xong ngủ một giấc rồi qua. Nếu tôi không cần tăng ca thì chúng ta có thể cùng đi về."

Cậu tăng ca thì tôi đợi cậu mà, Nghiêm Khiếu nghĩ.

"À, có điều nếu tôi không tăng ca thì anh cũng phải đợi tôi mấy phút." Chiêu Phàm đột nhiên bổ sung, "Chỉ mấy phút thôi, nhanh lắm."

"Cậu phải ghi lại nhật kí làm việc cho sếp à?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Bọn tôi là tiệm nhỏ thôi, làm gì cần ghi chép lại công việc." Chiêu Phàm phất tay, nhướng một bên mày, "Tôi phải lên tầng hai xài ké mạng."

./. Hết chương 16./.