Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 27




Từ ngày yêu Nelson, tôi cảm thấy mình thay đổi khá nhiều, nhìn cuộc đời qua lăng kính màu hồng, không còn ưu tư như trước kia. Chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt, và tất nhiên cũng có những cãi vã thường ngày như bất kì những cặp đôi nào khác. Những lúc ấy, chúng tôi lựa chọn tiếng Anh bởi vì tiếng Anh không vòng vo và đi vào trọng tâm vấn đề hơn tiếng Việt.

Tôi chăm sóc sắc đẹp nhiều hơn, cũng má hồng môi xinh hơn và váy áo nhẹ nhàng, nữ tính hơn.

- Dạo này chị đang yêu à? Yêu trưởng phòng đúng không? – Minh Anh cười bí hiểm với tôi.

- Không. Chị và trưởng phòng chỉ là bạn bè thôi. – Tôi loay hoay lấy chiếc gối ngủ trưa ra khỏi ngăn tủ.

- Đến cả em mà chị cũng giấu à? – Minh Anh giận dỗi. – Mấy trang báo đưa ảnh của hai người rành rành ra đấy. Sáng nay, trưởng phòng lại còn tặng hoa chị trước bao nhiêu người còn gì. Chị cứ vượt qua dư luận mà yêu.

Minh Anh mỉm cười, ra vẻ hiểu biết về mối quan hệ của chúng tôi. Cô bật trang diễn đàn online lên xem những tin tức nhảm nhí trong ngày, rồi đột ngột hét lên với một sự tức giận lên đến đỉnh điểm:

- Em ghét cái thằng cha Đình Minh này quá. Chị xem này.

Tôi tò mò nhìn theo hướng chỉ của Minh Anh vào một bài báo. Thực sự những thứ đọng lại trong đầu tôi về bài báo đó chỉ là hai dòng ngắn ngủi:

“ – Anh nghĩ thế nào về Đỗ Bình Tâm, người thứ ba phá hoại hạnh phúc của Linh Chi?

- Tôi chỉ mới gặp cô ấy một lần. Cô ấy trông cũng được, nhưng đối với tôi, Linh Chi vẫn là nữ hoàng xinh đẹp nhất.”

Tôi bật cười giòn tan trước bài phỏng vấn này. Chẳng phải anh ta bảo rằng tôi – “Chiều Lạ” đeo bám anh ta từ thời sinh viên hay sao?

Minh Anh khó hiểu nhìn tôi:

- Có gì đáng cười à? Em thấy chị xinh đẹp hơn bà cáo già Linh Chi ấy nhiều.

- Không. Chẳng có gì. Thôi chị ngủ một lúc nhé. Lúc nào hết giờ nghỉ trưa thì gọi chị dậy.

Tôi ngủ mê mệt đến tận hai giờ chiều mới tỉnh dậy. Hoảng hốt nhìn đồng hồ, tôi quay ra trách Minh Anh:

- Sao không gọi chị dậy?

- Em cũng định gọi rồi mà anh Trần Quân không cho đấy chứ. – Minh Anh nói với giọng ấm ức. – Anh ta quan tâm chị thế còn gì.

Bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Quân ở phía bên kia cánh cửa, tôi vội lảng tránh nhìn về một hướng khác. Tôi không muốn gây thêm rắc rối cho mình. Xung quanh tôi lúc nào cũng có những người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp luôn cố tình gây rắc rối cho tôi chỉ vì những bài báo đưa tin sai lệch về mối quan hệ của tôi và Quân.

Tôi lườm Minh Anh rồi vội vàng bật laptop lên xử lý số liệu. Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại theo đuổi nghề này, suốt ngày dán mắt vào những con số khô khan và vô hồn trong khi tâm hồn tôi lại luôn bay bổng.

Lúc nào cũng vậy, khi tôi ngẩng mặt ra khỏi màn hình thì hầu hết mọi người trong phòng đã ra về. Tôi lơ đãng nhìn về phía cửa phòng của Quân, thấy đèn vẫn còn sáng. Quân ngẩng mặt lên bắt gặp ánh nhìn của tôi. Anh mỉm cười khiến tôi đành ngượng nghịu quay mặt về hướng khác. Chắc anh ta hiểu nhầm rồi, tôi thầm nghĩ.

Quân sải bước về phía bàn làm việc của tôi trong khi tôi đang thu dọn bàn. Minh Anh huých vào khủy tay tôi, khiến tôi ngẩng mặt lên:

- Em có rảnh không?

- Hôm nay em bận mất rồi. Có chuyện gì không anh?

- Hẹn hò với bạn trai hay sao mà khẩn trương thế? – Giọng nói anh pha chút trêu chọc để làm không khí thoải mái hơn.

Tôi thấy trái tim mình thở dài.

- Vâng.

Tôi đóng cửa tủ lại, tránh không nhìn vào ánh mắt ngỡ ngàng pha chút thất vọng của anh. Giữa chúng tôi là một khoảng cách xa vời vợi, chỉ còn lại những kí ức đẹp về mối tình đầu. Trái tim tôi đã chẳng còn chỗ trống nào dành cho anh.

- Em về trước đây.

Tôi bước ra khỏi căn phòng với nhiệt độ dường như giảm đột ngột sau câu trả lời của tôi.

Đúng ra hôm nay tôi có hẹn với Nelson, nhưng cuối cùng điện thoại của mẹ khiến tôi đau đầu, cố gắng suy nghĩ cách hủy bỏ cuộc hẹn. Tối nay, bác Đinh Anh và cô Mạc Ly lại mời mẹ con tôi đi ăn tối. Tuy tôi rất quý hai người ấy, nhưng lại không thoải mái cho lắm với vụ xem mắt này. Có lẽ tối nay tôi sẽ nói thẳng với hai bác. Tôi thầm nghĩ Đinh Quang, anh ta chắc cũng đang đau đầu nghĩ kế như tôi để thoát khỏi sự mai mối này.

Bíp bíp.

Tiếng tin nhắn cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.

“Tôi nay anh có việc bận. Không thể gặp em được. Yêu em. ”

Thật may quá. Ít ra tôi không phải kiếm một cớ nào đó để nói dối anh.

Tôi vẫy một chiếc taxi bên đường, đến nhà hàng của khách sạn Sheraton.

Khi tôi đến nơi thì đã có bốn người đang ngồi ở đó. Tôi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông thanh lịch trong bộ veston sang trọng, người đang nhấp môi với rượu vang đỏ. Tôi hít một hơi dài, thẳng người bước vào.

Tôi cúi đầu chào hai bác rồi ngồi xuống đối diện anh chàng bác sĩ Đinh Quang.

Đôi mắt anh ta nheo lại, từ ngạc nhiên dần dần chuyển sang thích thú.

Tôi cố giấu nụ cười trong ánh mắt.

- Thật xin lỗi cô và em. Lần trước cháu bận việc nên không thể đến được. – Anh mỉm cười nói với mẹ Nhiên, cố dùng nụ cười quyến rũ của mình để thu phục mẹ tôi. Tôi có thể thấy được vẻ hài lòng của mẹ trước một anh chàng đẹp trai lại tài giỏi. Mẹ nhìn lui, nhìn tới, gật gù ra vẻ rất hài lòng.

- Đinh Quang này, cháu có tính chừng nào thì lấy vợ chưa? – Mẹ bỗng nhiên hỏi anh. Điều này chả có gì lạ. Tự nhiên có một anh chàng hoàn hảo như vậy rơi từ trên rơi xuống, có lẽ mẹ không cam lòng bỏ qua một chàng rể quý.

- Trước đây thì cháu chưa nghĩ đến, nhưng bây giờ thì đã có. – Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp một cách kiên định – Cháu muốn đính hôn với con gái cô, có được không ạ?

Lời nói của anh làm cho cả bốn người còn lại sửng sốt trong khi anh nồng nàn nhìn tôi như muốn thiêu đốt trái tim tôi. Trong chốc lát, những cảm xúc như vỡ òa ra, lan tỏa trong không gian. Có hai người lộ ra vẻ vui mừng, một người khác – mẹ Nhiên – thì cố gắng tìm cách ra hiệu cho tôi, và người còn lại chính là tôi thì bối rối trong những cảm xúc hỗn độn. Không nhìn vào gương, tôi cũng biết gương mặt mình đỏ như thế nào. Thân mật với anh rồi, cũng đã từng có lúc nghĩ đến đám cưới, nhưng không hiểu sao khi nghe lời cầu hôn đường đột của anh thì tôi lại chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Trong lúc tôi vẫn đang lúng túng thì anh đã nhẹ nhàng bước đến, quỳ xuống dưới chân tôi:

- Lấy anh nhé. – Ánh mắt anh nồng nàn yêu thương khiến tôi choáng ngợp. Anh lồng chiếc nhẫn vào ngón tay tôi. – Vốn dĩ định cầu hôn em ngày mai, nhưng mà tối nay lại là cơ hội nghìn năm có một nên anh phải bắt lấy thôi.

Nhẫn đã trao, muốn nói không cũng chẳng thể được.

Tôi vô thức trả lời anh như một cái máy:

- Vâng

Rồi tôi chẳng nhớ gì nữa, chỉ biết rằng môi anh áp vào môi tôi nhẹ nhàng. Lúc tôi sực tỉnh người lại, đẩy anh ra trong ánh nhìn của mọi người. Cũng may, mẹ tôi và hai bác đều từng sống ở nước ngoài, cũng du nhập văn hóa phương Tây.

Mẹ mỉm cười đầy ẩn ý, thì thầm vào tai tôi:

- Tối về kể cho mẹ nghe chuyện của hai đứa.

Gương mặt tôi nóng bừng lên trong tiếng cười sảng khoái của bác Đinh Anh.

- Con dâu ta đỏ mặt rồi.

Tôi cắm cúi gặp thức ăn, cố tránh những lời trêu chọc của mẹ và hai bác. Tự nhiên thấy bực Nelson ghê gớm, làm tôi chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người. Đã vậy, anh lại chẳng bảo vệ tôi chút nào.

- Sao tên anh lại là Đinh Quang? – Chợt nhớ ra, tôi ngẩng mặt lên nói.

- Anh đã nhập quốc tịch Việt Nam. – Anh cười cười trả lời tôi. Sao tôi ghét ánh mắt anh thế không biết, tha thiết và nồng nàn, khiến tôi cảm thấy ngộp thở và xao xuyến. Nhưng tôi lại tự nguyện chìm đắm trong ánh mắt ấy suốt cả cuộc đời này, không bao giờ rời xa nữa.

Tối hôm ấy, tôi đã viết một entry ngắn gọn trên website riêng. Tôi muốn được chia sẻ niềm hạnh phúc này đến tất cả các fan hâm mộ của mình.

“Chào các bạn,

Cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện “Những ngày ở Utah”.

Cách đây năm năm, tôi đã gặp, và âm thầm yêu Nelson.

Tôi mang vết thương lòng rời xa đất nước ấy, không nghĩ rằng anh đã đi tìm tôi suốt bao nhiêu năm.

Và hôm nay, tôi rất hạnh phúc được chia sẻ với các bạn: Chúng tôi đã đính hôn.

Nelson không còn là những giấc mơ hoang hoải trong tôi, để rồi giật mình tỉnh dậy thấy nước mắt ướt đẫm.

Nelson, bây giờ sẽ là hiện tại và tương lai của tôi. “

Entry của tôi nhận được nhiều lời chúc mừng chân thành, cũng nhận được những cái bĩu môi cho rằng tôi bịa ra câu chuyện. Đúng hay sai, thật hay giả, chỉ có tôi và Nelson biết rõ. Tình yêu của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi hiểu và trân trọng nhau, vậy là đủ rồi.

Những lời chúc tụng, tôi lấy đó làm niềm tin trong cuộc đời này. Những sự dè bỉu, tôi sẽ lấy đó làm động lực để sống hạnh phúc hơn.