Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 25




Sau một hồi loay hoay với các dữ liệu, thấy đầu óc mình mụ mẫm hẳn đi, tôi mở hộp mail đọc thư của các độc giả giải trí. Có một lá thư khiến tôi phải suy nghĩ.

“ From: Người Lạ.

Khi tôi đọc câu chuyện của cô, tôi cảm thấy có một thứ cảm xúc rất kì lạ.

Không hiểu tại sao nhưng tôi tin rằng nhân vật nữ chính trong câu chuyện chính là cô.

Chúng ta làm bạn nhé. ”

Tôi bấm bấm rồi lại xóa xóa, cuối cùng quyết định không gửi tin nhắn lại. Tại sao anh ta lại có thể chắc chắn rằng tôi chính là cô gái trong truyện? Anh ta chưa từng gặp tôi mà.

Tôi vẩn vơ suy nghĩ đến lá thư một lúc, rồi công việc cuốn tôi đi lúc nào không biết. Tôi cũng hoàn toàn quên khuấy đi mất lá thư ấy.

Có tiếng điện thoại réo rắc phát ra từ túi xách. Tôi lục vội túi, đeo tai phone vào:

- Có chuyện gì thế mẹ?

- Xong việc thì ghé qua nhà hàng Lotus nhé. Hôm nay chú Đình Anh và cô Mạc Ly muốn mời mẹ con ta ăn tối.

- Lại xem mắt hả mẹ?

- Mẹ cũng không biết. Mẹ cũng muốn từ chối nhưng họ lại nhiệt tình quá.

- Vâng, con biết rồi. Xong việc con sẽ đến.

Tôi mỉm cười vu vơ, tắt điện thoại. Có lẽ hai người ấy quá sốt ruột và muốn bế cháu nội lắm rồi.

- Em đi xem mắt à?

Quân đứng trước bàn tôi từ lúc nào, nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ-mi màu xanh biển, màu sắc tôi ưa thích. Trông anh giống bạch mã hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích.

- Vâng. Đại khái là như thế.

- Xinh đẹp và thông minh như em mà cũng cần mai mối hay sao? – Anh nói với giọng châm chọc. – Thôi anh đùa đấy. Anh định mời em đi ăn tối nhưng nếu em có việc bận rồi thì thôi.

- Vâng để khi khác. – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hình như tiếng thở phào của tôi khá to nên đánh động đến anh.

- Đi ăn tối với anh giống cực hình thế à?

Tôi mỉm cười, phớt lờ, bởi vì trong trường hợp này, nói gì cũng không thể khỏa lấp được sự ngượng ngùng. Tôi thực sự không muốn dính dáng đến anh. Chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy rất nhiều cặp mắt tóe lửa mỗi lần anh đứng trước bàn làm việc của tôi.

Chờ Quân đi khỏi, Minh Anh kéo chiếc ghế trống sát bên tôi, ngồi xuống, ngả lưng dựa vào:

- Hình như trưởng phòng thích chị đấy.

- Nói nhảm gì đấy. Muốn chị bị các chị em trong công ty băm vằm ra thành nghìn mảnh à? – Tôi vờ trách yêu.

- Chị không thích thì nhường cho em. Đi đâu để kiếm được một anh chàng độc thân có giá như vậy chứ? Đẹp trai, tính tình điềm đạm, lại thêm nụ cười quyến rũ chết người. Mà chị biết bạn gái anh ta là ai không?

- Không. Là ai thì cũng không liên quan đến chị.

- Chán chị quá. Là cô nàng Linh Chi đấy. Người ta bắt gặp hai người đấy đi ăn tối cùng nhau mà. Sao cặp mắt anh ấy lại tầm thường thế nhỉ?

- Sao lại tầm thường?

- Yêu ai lại đi yêu cái cô nàng Linh Chi đấy. Em là em chúa ghét cái cách trả lời phỏng vấn của cô ta. Kiêu ngạo và dìm đạp người khác. Chị không biết chứ, cô ta dám hạ nhục thần tượng Chiều Lạ của em đấy. Tức không chịu được.

Tôi cũng từng nghe Yên Yên kể về những bài báo mà Linh Chi hạ thấp giá trị cuốn truyện của tôi. Nhưng rồi, tôi tặc lưỡi cho qua mọi chuyện, bởi vì gu văn học của mỗi người mỗi khác. Tôi không thể bắt tất cả mọi người đều yêu thích cuốn truyện của tôi được. Phải có người khen, người chê thì mới tiến bộ được.

- Thôi về chỗ làm cho xong báo cáo đi. Tám chuyện nhiều quá rồi.

Tôi xua xua tay, nhắc nhở Minh Anh. Tôi cố gắng làm xong việc thật nhanh.

Đúng 5h30, tôi thong thả gập laptop lại và chuẩn bị túi xách ra về, khiến Minh Anh nhìn tôi ngạc nhiên:

- Sao chị về sớm thế?

- Đi xem mắt.

- Ô, đẹp trai không?

- Chưa gặp. Bị cho leo cây một lần rồi.

Tôi mỉm cười, giơ tay vẫy chào Minh Anh trước khi cô kịp hỏi tiếp điều gì.

Khi tôi đến nhà hàng thì cũng vừa lúc xe mẹ tới. Mẹ mặc một chiếc váy đen, mái tóc bối cao trang nhã. Mẹ Nhiên của tôi không đẹp, chỉ có thể được gọi là có duyên, nhưng lại thu hút biết bao ánh nhìn thời trẻ. Chú Phan Anh bảo rằng chú và bố An của tôi từng là tình địch một thời suốt bao nhiêu năm. Bố tôi ngược lại, dù đã gần năm mươi tuổi nhưng bố vẫn phong độ, lịch lãm, đí đến đâu thì phụ nữ xếp hàng dài chờ đến đấy. Nhiều người bảo rằng tôi không giống mẹ cho lắm, tôi giống bố nhiều hơn, cho nên tôi cũng được thừa hưởng chút ít vẻ đẹp từ bố tuy rằng các nét đẹp khi ứng lên gương mặt tôi thì không còn hoàn hảo nữa.

Mẹ khoác tay tôi tiến vào nhà hàng. Nhà hàng được thiết kế sang trọng với gam màu đen trắng chủ đạo, đem lại một cảm giác trang nhã. Cô Mạc Ly giơ tay vẫy vẫy với chúng tôi.

- Cháu chào cô chú.

- Chào cháu.

Người đàn ông mỉm cười nhìn tôi, nụ cười khiến tôi có một cảm giác ấm lòng, không phô trương, không giả tạo.

Tôi gọi cho mình món salad tôm và một cốc rượu nho trong lúc mọi người đang ôn lại chuyện xưa.

Có tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên. Cô Ly ra ngoài nghe điện thoại một lúc rồi trở vào, bối rối nhìn tôi lên tiếng:

- Hôm nay lẽ ra Đinh Quang cũng đến, nhưng cuối cùng lại có ca mổ đột xuất nên không thể đi được.

- Dạ không sao đâu cô ạ. – Tôi cười khỏa lấp sự ngượng ngùng của bàn ăn. Chú Đinh Anh thở dài, có vẻ bất lực với đứa con trai của mình.

- À, hôm trước, cô chú có thấy cháu ở buổi tiệc Nhà văn mạng đấy. Trông cháu rất xinh đẹp

- Cám ơn cô.

Buổi tối diễn ra hóa ra thân mật hơn tôi tưởng. Tôi khá thích chú Đinh Anh, người đàn ông này không những kiến thức uyên bác lại còn rất khiêm nhường. Tôi bỗng nghĩ đây là người đàn ông thứ hai có thể sánh ngang được với bố tôi, ngoài Nelson. Còn cô Mạc Ly vừa xinh đẹp, duyên dáng lại rất dịu dàng, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với cô. Chúng tôi kết thúc buổi tối vào 9h đêm.

Tôi ngồi trên băng ghế bên cạnh mẹ trong lúc mẹ lái xe.

- Mẹ, mẹ với chú Đinh Anh quen nhau như thế nào?

- Cũng tình cờ thôi. Hồi ấy mẹ đến Utah trong một kì nghỉ hè rồi thuê trọ ở nhà chú ấy. Gia đình chú ấy sống khá hạnh phúc, nhưng chẳng hiểu sao có một giai đoạn chú ấy trở nên cộc tính và hay đánh đập vợ con. Hình như phòng trọ làm ăn thua lỗ thì phải. Sau đó thì mẹ về Việt Nam và bặt tin tức cho đến mấy tháng trước đây, mẹ tình cờ gặp lại ở siêu thị. Mẹ cũng khá bất ngờ khi chú ấy về Việt Nam, cưới vợ mới và trở thành chủ của tập đoàn A. – Mẹ Nhiên vuốt vuôt lại mái tóc rối trong gió, lẩm bẩm – Thời gian trôi nhanh thật. Chớp mắt một cái, ai cũng trở nên già cỗi đi.

- Mẹ vẫn còn trẻ lắm. – Tôi cười trước sự tư lự của mẹ, với tay bật radio. Tôi không thể tưởng tượng được một người điềm đạm và đáng mến như chú Đinh Anh lại từng vũ phu như thế. – Thế anh chàng Đinh Quang đó là con vợ trước hay con cô Mạc Ly hả mẹ?

- À, anh ta là con trai của vợ trước. Mẹ nghe nói anh ta cũng chỉ mới về Việt Nam được mấy tháng thôi. Mà sao tự nhiên con lại quan tâm?

- Con có quan tâm gì đâu. Anh ta cho con leo cây hai lần còn gì? Thế mẹ đã gặp anh ta lần nào chưa?

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi tự nhiên tò mò đến anh chàng này như vậy. Có lẽ do tôi cảm thấy anh ta có một tuổi thơ khá giống với Nelson, khiến tôi trở nên thương cảm.

- Mẹ chỉ gặp một lần, lúc đứa bé được một tuổi. Hồi ấy thì khá bụ bẫm, đáng yêu, ánh mắt sáng trong, nhưng không biết lớn lên thì thế nào.

- Nhìn chú Đinh Anh thì con nghĩ anh ta chắc cũng đẹp trai lắm.

Nói rồi, tôi thả hồn vào bản nhạc và gió mát, trăng thanh. Cả tôi và mẹ cùng ngân nga theo điệu nhạc.

Khi chúng tôi về đến nhà thì bố đang đứng đợi trước cổng. Qua bao năm tháng, tình yêu của bố và mẹ vẫn mặn nồng như trong chuyện cổ tích. Thật khiến người ta ganh tị quá.

Tôi ước gì mình có được một người yêu tôi như bố yêu mẹ. Nếu như vậy thì cuộc sống chẳng còn gì để phàn nàn.