Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 22




Ba năm sáu tháng và mười ba ngày.

Sài Gòn của thế kỉ 21 ồn ào, tấp nập và chật chội. Đường phố trở nên nhỏ hẹp hơn với một lượng lớn người tứ xứ đổ về. Những tòa nhà chọc trời mọc lên vun vút, thay thế cho những ngôi nhà cũ kĩ san sát ở trung tâm thành phố.

Cuộc sống ở nơi này hối hả khiến tôi không thể có một phút giây ngừng lại để tận hưởng những thú vui đơn giản. Hiện tại tôi đang làm cho ABC, một trong những công ty bảo hiểm lớn nhất thị trường, với vị trí Chuyên viên tính phí bảo hiểm. Bộ phận Tính Phí thực chất là bộ phận quan trọng nhất của một công ty bảo hiểm, và những người được chọn phải qua rất nhiều vòng tuyển gay gắt.

Làm ở đây đã hơn ba năm và cũng tiếp xúc với rất nhiều những nam nhân ưu tú nhưng trái tim tôi lại chưa một lần lỗi nhịp.Tôi vẫn đang đợi một chàng hoàng tử xuất hiện nhưng có lẽ ở thời đại này, Lọ Lem phải đi tìm hoàng tử chứ không thể nằm khóc và chờ phép màu thần tiên. Mà có lẽ, tôi không thể mở lòng với ai bởi vì quá khứ lúc nào cũng ẩn hiện như một vết thương nhắc nhở tôi về tình yêu. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi thấy mình đã bước qua tuổi hai mươi sáu, cũng chẳng còn trẻ trung gì.

Điều làm tôi cảm thấy hạnh phúc nhất lúc này có lẽ là được sống êm đềm trong ngôi nhà hạnh phúc đầy ắp tiếng cười của mình. Gia đình tôi có một chút khác lạ so với các gia đình khác. Ông nội tôi chính là chồng của bà ngoại tôi. Mẹ Nhiên của tôi là một người phụ nữ tâm lí, điềm tĩnh. Cứ mỗi lần thấy tôi trầm ngâm bên ban công, mẹ chỉ thở dài, lẳng lặng pha cho tôi một tách café rồi ngồi xuống cạnh tôi. Mẹ thật sự là một người bạn lớn trong cuộc đời tôi, khẽ cầm lấy tay tôi rồi nói:

- Ngày xưa, mẹ cũng đã từng như con. Nhưng rất may mắn, bố An đã không buông tay mẹ ra. Trong cuộc đời này không phải thứ gì muốn đều phải có được, chỉ cần con cảm thấy mình làm đúng và không hối hận là đủ rồi.

Tôi thật sự rất biết ơn mẹ. Tôi cũng không biết liệu mình có thể tìm thấy một người đàn ông tuyệt vời như bố tôi hay không, nhưng thôi, cứ phó mặc cho duyên số. Mọi ngày của tôi vẫn yên ả, nếu không làm việc ở công ty thì tôi sẽ ở nhà viết truyện. Hiện tại, có thể nói tôi là một tác giả nữ khá nổi tiếng ở trên mạng, cũng từng được các nhà xuất bản chào mời hợp tác. Chỉ có điều, hợp tác thì hợp tác, tôi chưa bao giờ trưng ảnh của mình lên mạng, cũng yêu cầu nhà xuất bản đừng đăng ảnh của tôi. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường ngoài đời thực.

***

Một chiều chủ nhật của tháng năm.

- Chủ nhật này con đi xem mắt nhé – Mẹ nhìn tôi dò hỏi.

- Tại sao mẹ? – Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ bởi vì mẹ chưa bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm hay hôn nhân của tôi.

- Bạn mẹ có một người con trai gần 30 tuổi. Mẹ cũng từ chối nhưng không được. Coi như con đến chiếu lệ thôi. – Nói xong, mẹ loay hoay với mớ rau cải trong tay, giống như là đã quên mất mình vừa nói gì.

Tôi nằm trên ghế sô fa, nhìn ra khoảng nắng trước ban công, bất chợt nhớ đến những buổi chiều ở gốc cây cổ thụ bên chiếc bàn đá trắng. Hình ảnh Nelson nghiêng nghiêng trong ánh chiều tà lại chợt hiện về. Nhức nhối. Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ quên anh như đã từng quên Quân một cách nhanh chóng. Nhưng hóa ra anh thỉnh thoảng vẫn tồn tại trong những giấc mơ hoang hoải ánh nắng chiều. Tuy rằng, tôi không còn nhớ anh điên cuồng như ngày xưa, chỉ là trái tim đau nhói mỗi lần nghĩ đến anh.

Ba năm rồi, tôi tự hỏi không biết anh bây giờ thế nào. Có lẽ anh ấy đã cưới Lưu Ngữ Yên và họ đang sống hạnh phúc, êm đềm như trong những câu chuyện cổ tích. Chỉ có tôi khờ khạo tự níu giữ một mối tình không thành văn. Tôi cũng không dám liên lạc với bất kì ai ở khu nghỉ mát, bởi vì tôi sợ mình sẽ chết mất nếu biết tin anh kết hôn. Tôi thà rằng xem như chưa từng quen biết anh.

Dù gì xem mắt thì xem mắt, đằng nào cũng phải lấy chồng và sinh con. Nếu không lấy được người mình yêu thì lấy ai cũng như nhau cả mà thôi.

***

Ngày chủ nhật.

Sau một buổi sáng làm tóc và trang điểm, tôi đã lột xác biến thành một thiên nga xinh đẹp và vô hồn. Tôi gõ gót giày theo mẹ đến nhà hàng. Đón tiếp hai mẹ con tôi là một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông tuy đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường và nhanh nhẹn, còn người phụ nữ trông xinh đẹp theo kiểu mệnh phụ phu nhân thời xưa.

Người đàn ông ấy trông rất quen mắt, cứ như là tôi đã từng gặp ở đâu đấy rồi, nhất là nụ cười thân thuộc kì lạ.

- Con gái, ngồi xuống đi. – Người phụ nữ chỉ vào chiếc ghế đối diện bà. – Chồng ta là Đinh Anh, chắc cháu cũng đã biết. Còn ta là Mạc Ly, cháu có thể gọi ta là cô Ly.

- Cháu chào hai bác. – Tôi cố gắng tỏ ra là một tiểu thư đoan trang.

Chỉ có điều, cô tiểu thư đoan trang, ngoan ngoãn này, ngày hôm ấy, đã hoàn toàn bị một anh chàng chưa hề gặp mặt phớt lờ.

Anh ta đã không đến.

Tôi chẳng biết gì nhiều về anh ta, ngoại trừ anh ta là một bác sĩ tu nghiệp ở Mỹ và mới trở về Việt Nam cách đây không lâu. Thế cũng tốt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Riêng người phụ nữ đứng tuổi ấy cứ xin lỗi tôi rất nhiều lần vì đã dạy con trai bà không chu đáo. Gương mặt bà thoáng một nét buồn.

Tên của anh chàng ấy là Đinh Quang.