Chiến Thần Tu La

CHƯƠNG 1936: SỨ MỆNH CỦA MỘT CON CHÓ




Bạch Dương vừa chạy vừa hét lên: "Mọi người mau trốn đi, con chó này trời sinh tính tình hung dữ, gặp người là cắn, hơn nữa còn chuyên cắn cổ người, vừa cắn là chết!"

"Mọi người mau tranh đi, mau lên."

Phần Diễm vọt ra, một phát nhảy lên bàn, cắn xé lung tung.

Mọi người bên dưới đều sợ hãi, tất cả đều tìm nơi trốn, sợ bị Phần Diễm nhìn thấy.

Đột nhiên, Phần Diễm quay đầu nhìn thấy người phụ nữ, chạy về phải bà ta, người đàn bà sợ đến mức vội vàng để 'con gái mình trước người, còn hét ầm lên: "Đừng cắn tạo, cắn nó đi, mày cần nó đi."

Trong thời khắc sinh tốt, người đàn bà đã không hề chú ý, tình nguyện hy sinh mạng sống của con gái cũng muốn giữ mạng cho mình.



Phần Diễm đã vọt đến đây.

Một miệng cắn xuống, chỉ xé ra một góc áo của cô bé.

Dù vậy, cũng có thể nhìn ra răng nanh của Phần Diễm sắc bén cỡ nào, khi dùng sức cắn sẽ kinh người thế nào, tính cách tàn bạo cỡ nào.

Vừa rồi nếu là cắn trúng cổ, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ rồi!





Người đàn bà sợ tới mức nhấc chân bỏ chạy, mặc kệ con gái mình.

Phần Diễm sủa một tiếng với cô bé, mở ra cái miệng to như bồn máu, khiến cho cô gái không thể nào diễn được nữa, nếu còn giả chết tiếp, vậy thì không phải giả chết nữa, mà sẽ thành chết thật luôn rồi.

"A~~!!!"

Cô gái bị dọa hét toáng lên, lập tức nhảy dựng lên như một con thỏ, nhanh chân bỏ chạy.

h

Cũng không phải hôn mê, cũng không co giật, cũng không sùi bọt mép, tất cả bệnh trạng có vẻ như nháy mắt đã trị hết, quay đầu bỏ chạy, tốc độ kia còn nhanh hơn nhiều so với người bình thường!

Như một cơn gió vọt ra khỏi cổng lớn.

Nhìn lại Phần Diễm, dùng móng vuốt xoa xoa răng, không rên một tiếng quay đầu trở về.

Bạch Dương bế nó lên, rất xin lỗi nói: "Xin lỗi mọi người, tôi không trông coi nó cẩn thận, dọa mọi người rồi, xin lỗi"

Nói xong, Bạch Dương ôm Phần Diễm xoay người rời đi.

Một màn hài kịch kết thúc.

Sau khi Bạch Dương rời đi, mọi người đều nhao nhao trở lại chỗ ngồi, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nháy mắt, mọi người lại bình tĩnh lại.

Không đúng!

Cô gái kia không phải đã hôn mê rồi sao? Không phải sùi bọt mép, toàn thân co giật, mắt thấy đã không thể sống nổi sao?

Sao có thể...

Không phải ai cũng là kẻ ngốc, chuyện đã đến nước này, sao có thể không nhìn ra gì chứ?

Mọi người đều nhận ra được mình đã bị lừa.



Lòng thương cảm đồng tình của mình bị lợi dụng!



Bọn họ chỉ vào người đàn bà chửi ầm lên.



"Cái thứ gì vậy? Vậy mà dám lợi dụng con gái đến ăn vạ Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc? mẹ nó, suýt chút nữa đã tin rồi"



"Ha ha, mẹ con cái thá gì chứ? Vừa rồi ông không thấy à? Đến lúc sống chết trước mắt chẳng phải đẩy cô bé kia ra sao, theo tôi thấy, bọn họ căn bản không phải là mẹ con!"



"Đúng vậy đó, xem ra đây là một màn sắp xếp ăn vạ có chủ đích"



"Còn luôn mồm nói không cần tiền, tôi thấy, chính là vì tiền mà tới"



Cũng có người minh oan cho Mạc Thanh Tùng: "Xem ra chúng ta thật sự đều nói oan cho ông chủ Mạc người ta rồi, vừa rồi ông chủ Mạc nói cơ thể cô gái kia không có triệu chứng gì, thật sự là không có triệu chứng gì. Mọi người nhìn thấy không? Cô gái kia chạy còn nhanh hơn thỏ!"



Trong một thoáng, mọi người đều xin lỗi Mạc Thanh Tùng.



Vừa rồi không nên nhục mạ Mạc Thanh Tùng.



Mạc Thanh Tùng thật ra là một người hiền lành, cũng không để ý nhiều như vậy.



Tục ngữ nói, yêu càng nhiều, hận càng nhiều.



Trước đó mọi người đồng tình với người đàn bà này bao nhiêu, bây giờ sau khi lời nói dối bị vạch trần, mọi người sẽ càng căm giận người phụ nữ này bấy nhiêu.



Mọi người vây quanh người phụ nữ kia.



chapter content