Chương 107: San bằng
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả những người phụ trách các sản nghiệp dưới trướng nhà họ Quan đã có mặt.
Cảnh tượng này làm cho mỗi người nhà họ Tần đều ngây người vì kinh ngạc.
Dương Thanh cũng không ngờ đám tổng giám đốc nhà họ Quan đều đến, thật sự điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Tuy nhiên, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Quan ngày hôm qua thì hiểu ngay. Mặc dù anh không thừa nhận một trăm người đàn ông kia là do mình gọi đến nhưng những người ở đó không phải kẻ ngốc, có thể dễ dàng đoán ra tất cả đều do một Dương Thanh làm ra.
“Tần Côn, ông dám lợi dụng tôi đối phó với cậu Dương, đúng là chán sống mà”.
Hứa Thiên bước từng bước tới trước mặt cụ Tần, lời nói đầy vẻ giận dữ.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ cụ Tần, ban đầu ông ta đã chuẩn bị cho người đến đây nhưng kết quả lại nhận được thông báo là Dương Thanh cũng đang ở nhà họ Tần, thế là ông ta vội vàng chạy tới.
Những người khác cũng vậy, chuyện xảy ra ở nhà họ Quan tối qua khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm trùng trùng. Vốn dĩ tối qua bọn họ đã bàn bạc xong, muốn đi quy phục Dương Thanh.
Nhưng bởi vì đã quá muộn nên bọn họ không dám quấy rầy Dương Thanh, thức trắng đêm không ngủ, chờ đến sáng sẽ đi gặp anh.
Bây giờ biết nhà họ Tần muốn ra tay với Dương Thanh, sao bọn họ lại bỏ qua cơ hội thể hiện cơ chứ?
Sau Hứa Thiên, các vị tổng giám đốc khác cũng nhao nhao bước lên, chẳng mấy chốc đã vây cụ Tần vào giữa.
“Lão già kia, từ hôm nay trở đi, hợp tác giữa tôi và nhà họ Tần hoàn toàn chấm dứt!”
“Còn nữa, công ty do tôi quản lý cũng hủy hợp đồng với nhà họ Tần”.
“Công ty Thiên Hi chúng tôi cũng hủy hợp đồng với nhà họ Tần!”
Tất cả tổng giám đốc của các công ty trực thuộc nhà họ Quan đều tỏ thái độ rõ ràng, không tiêp tục hợp tác với nhà họ Tần nữa.
Từ sau khi nhà họ Tần đồng ý hàng năm nộp cho nhà họ Quan 45% lợi nhuận của gia tộc, tất cả sản nghiệp trực thuộc nhà họ Quan đều hợp tác với nhà họ Tần.
Nếu nhà họ Quan không sụp đổ thì chỉ dựa vào sự hợp tác với nhà họ Quan, chậm nhất là đến cuối năm, nhà họ Tần có thể vươn mình thành gia tộc hạng hai, thậm chí là hàng đầu ở Giang Hải.
Như vậy thì ở Giang Hải, địa vị của nhà họ Tần chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn. Thế nhưng nhà họ Quan hoàn toàn sụp đổ rồi.
Cụ Tần còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn thái độ của các sếp lớn phụ trách các sản nghiệp lớn của nhà họ Quan đối với Dương Thanh, lão ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
“Sếp Hứa, lẽ nào các ông muốn hủy hợp tác giữa chúng ta chỉ vì tôi đã đắc tội cái thằng vô dụng này?”
Cụ Tần hỏi với vẻ không cam lòng.
“Ông mới vô dụng, cả nhà ông đều là kẻ vô dụng. Cậu Dương có thể diệt gọn nhà họ Quan trong vòng một đêm, ông là cái thá gì mà dám mắng cậu ấy là thằng vô dụng?”
Nói xong sếp Hứa đá vào bụng cụ Tần, cũng chẳng quan tâm đối phương là một lão già gần bảy mươi tuổi.
Cụ Tần bị đạp ngã xuống đất, vẻ mặt đờ đẫn.
“Nhà họ Quan đã bị diệt gọn trong vòng một đêm sao?”
Lão ta lẩm bẩm một mình, nét mặt khó tin.
“Cậu Dương, từ hôm nay trở đi, Hứa Thiên tôi tình nguyện đi theo cậu”.
Đột nhiên Hứa Thiên đi tới trước mặt Dương Thanh, hơi cúi người xuống nói chuyện. Mà câu nói của ông ta như sét đánh ngang tai những người nhà họ Tần.
“Cậu Dương, Thạch Vĩ tôi tình nguyện đi theo cậu”.
“Lý Trung tôi tình nguyện đi theo cậu”.
…
Mười mấy người phụ trách các sản nghiệp trực thuộc nhà họ Quan đồng loạt tỏ lòng trung thành với Dương Thanh.
Bọn họ có thể trở thành người phụ trách các sản nghiệp lớn trực thuộc nhà họ Quan, đương nhiên không có ai là kẻ ngu.
Tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua đã cho thấy bản lĩnh phi thường của Dương Thanh, anh có thể tiêu diệt nhà họ Quan chỉ trong một đêm thì cũng có thể tiêu diệt các gia tộc lớn khác ở Giang Hải.
Chỉ khi đi theo người có bản lĩnh như vậy thì tương lai mới có không gian phát triển rộng mở hơn, bọn họ tỏ lòng trung thành với Dương Thanh không chút do dự.
Hành động này cũng bày tỏ họ sẽ phối hợp Dương Thanh, chuyển giao tất cả các sản nghiệp của nhà họ Quan sang Dương Thanh.
Người nhà họ Tần sốc tận óc trước thái độ của bọn họ.
Dương Thanh thật sự là thằng rể ăn hại bị đuổi ra khỏi gia tộc sao?
Cụ Tần tái mét mặt mày. Giờ phút này, trong đầu lão ta chợt xuất hiện rất nhiều hình ảnh, cũng đã biết được nhiều chân tướng.
Trước đây tập đoàn Nhạn Thanh sáng đưa hợp đồng, chiều báo bọn họ vi phạm hợp đồng vì lão ta không giữ lời hứa, làm khó dễ cho Tần Thanh Tâm, chuyển việc hợp tác thuộc về Tần Thanh Tâm cho Tần Phi.
Lão ta vừa mới đuổi cả nhà Tần Thanh Tâm ra khỏi gia tộc, trưởng phòng pháp chế của tập đoàn Nhạn Thanh đích thân xử lý việc nhà họ Tần vi phạm hợp đồng, còn cảnh cáo lão ta.
Tiếp theo là dạ tiệc tại khách sạn Vườn Sao. Vốn dĩ nhà họ Tần không có tư cách được mời tham dự, nhưng lại được sắp xếp chỗ ngồi ở hàng cuối.
Ngoài ra còn có rất nhiều sự việc, hễ lão ta làm bất cứ chuyện gì gây hại đến Tần Thanh Tâm là gia tộc sẽ bị trừng phạt ngay sau đó.
Cụ Tần cứ tưởng đó chỉ là trùng hợp, đến ngày hôm nay lão ta mới biết tất cả là hành động của Dương Thanh.
“Thì ra tất cả là do cậu!”
Cụ Tần giãy giụa đứng dậy, cơ thể lảo đảo chực ngã, dường như thoắt cái lão ta bỗng già đi vài tuổi.
Sau khi bình tĩnh lại, lão ta nghĩ tới những gì mình đã đối xử với gia đình Tần Thanh Tâm. Bỗng dưng lão thầm nghĩ, nếu như mình tốt với Tần Thanh Tâm hơn thì bây giờ nhà họ Tần huy hoàng cỡ nào?
“Dương Thanh, tôi thừa nhận là tôi đã xem thường cậu, nhưng chỉ vì vậy mà bắt Tần Côn tôi phải cúi đầu trước cậu thì tôi nói cho cậu biết: đừng hòng!”
Cụ Tần đứng thẳng lưng, trong đôi mắt từng trải ấy tràn đầy kiên định.
Dù biết Dương Thanh có thân phận không tầm thường, cụ Tần vẫn không chịu cúi đầu. Cái ý nghĩ Dương Thanh là kẻ vô dụng đã ăn sâu bén rễ trong đầu lão ta rồi.
Hơn nữa, cả gia đình Tần Thanh Tâm bị lão ta đích thân đuổi ra khỏi gia tộc, cho nên dù có sai thì lão ta cũng không thừa nhận.
Bỗng nhiên Dương Thanh cảm thấy thật đáng buồn, vì tôn nghiêm của mình mà cụ Tần thà trơ mắt nhìn người nối dõi tông đường duy nhất nhà mình bị nghiền nát hai chân cũng không chịu khuất phục.
Lão ta thà trơ mắt nhìn cả gia tộc sụp đổ cũng không chịu cúi đầu chỉ vì khăng khăng cho rằng Dương Thanh là kẻ vô dụng.
Thà sai thì sai đến cùng, đây là cụ Tần – một lão già cổ hủ hết thuốc chữa.
“Lão già kia, ông đúng là chán sống rồi. Nếu muốn chết thì để tôi tiễn ông lên đường!”
Hứa Thiên lập tức tiến đến tát lão ta.
“Bốp!”
Nhưng đúng lúc này, chẳng biết Dương Thanh xuất hiện sau lưng Hứa Thiên từ bao giờ, túm lấy cổ tay ông ta.
“Chuyện của tôi đâu đến lượt ông xen vào?”
Ánh mắt Dương Thanh không hề giấu vẻ lạnh lùng.
“Cậu… cậu Dương, tôi… tôi..”.
Hứa Thiên sợ đến nỗi lắp ba lắp bắp, toàn thân run lẩy bẩy. May mà Dương Thanh không làm khó ông ta.
“Dương Thanh, cho dù cậu có đứng ở vị trí cao hơn cũng không thể thay đổi địa vị của cậu trong lòng tôi. Trong mắt tôi, cậu luôn là kẻ vô dụng”.
Cụ Tần bình tĩnh nhìn Dương Thanh đang đứng trước mặt mình, không hề sợ hãi: “Đừng tưởng cậu ngăn bọn họ đánh tôi thì tôi sẽ thay đổi cách nhìn về cậu”.
“Ông thật sự cho rằng tôi để ý mấy thứ này sao?”
Dương Thanh bật cười, khẽ lắc đầu: “Điều tôi để ý không phải ông nhìn nhận tôi như thế nào, cũng không phải ông đối xử với tôi ra sao, mà là thái độ của ông đối với Thanh Tâm. Ông không biết đâu, nếu không nhờ Thanh Tâm nói giúp thì nhà họ Tần đã sụp đổ từ lâu rồi”.
“Nhà họ Tần làm cô ấy tổn thương hết lần này đến lần khác, nhà họ Tần có lỗi với cô ấy!”
“Rầm rầm!”
Đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, dường như mặt đất cũng chấn động.
Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy mười mấy cái máy xúc đang đi về phía trang viên nhà họ Tần.
“San bằng nơi này đi!”, Dương Thanh đột ngột ra lệnh.