Tần Vũ Phong nếu là thật sự tính toán với ông, ông hẳn đã là một đống xương trắng rồi!
Nói gì đến bảo vệ mình và con trai Tống Linh Hoa?
Một phen suy đi nghĩ lại như vậy, Tống Trung Hãn ở trong lòng dâng lên mấy phần lòng cảm kích đối với Tân Vũ Phong.
Tống Trung Hãn khẽ cắn răng, thầm nghĩ chờ cuộc chiến đấu này kết thúc, ông nhất định muốn đích thân xin lỗi Tân Vũ Phong, thậm chí còn nói cám ơn!
Cảm tạ anh tha cho bản thân một mạng!
Không riêng như vậy, còn muốn lôi kéo con trai của mình là Tống Linh Hoa, tự mình đến thăm hỏi!
Chờ bọn họ đi ra ngoài rồi, nhất định phải cố gắng giáo dục Tống Linh Hoa một phen, không được coi Tần Vũ Phong người này là địch!
Suy nghĩ đến đây, Tống Trung Hãn thu hồi suy nghĩ, hết sức chuyên chú bù đắp lỗ thủng vì bản thân thất thân mà để sót lại.
Mà ở phía sau bọn họ, Mộc Dung Chỉ lại vui mừng ra mặt.
Cô đã biết Tân Vũ Phong có thể làm được !
Mộc Dung Chi dám chắc chắc, cho dù là bản thân dưới điều kiện không biết Tần Vũ Phong đã từng là chiến thần Thiên Vũ, cũng có lòng tin với anh!
Tin tưởng Tân Vũ Phong nhất định có thể thẳng!
Tân Vũ Phong lúc nào cũng có thể khiến cho cô nhìn thấy kỳ tích!
Mộc Dung Chỉ vốn dĩ đôi mắt đang tràn đầy mạnh mẽ ác liệt, giờ khắc này mắt lại cười cong cong.
Ngày trước khi hái quả Bồ Đề, Tân Vũ Phong dựa vào thực lực ám kình đỉnh, đối chiến Chúc Cửu Sinh cảnh giới Bán Bộ tông sư.
Nhìn có vẻ gian nan, gian nan đến nỗi, Mộc Dung Chỉ hầu như đã cho rằng Tần Vũ Phong chết rồi!
Nhưng cuối cùng, Tần Vũ Phong không mất một sợi tóc, toàn thân trở ra, thậm chí khiến cho Chúc Cửu Sinh chạy trối chết!
Còn có nửa ngày trước, Tân Vũ Phong cùng trại chủ Tống Trung Hãn nổ ra huyết đấu.
Hầu như tất cả mọi người, cũng bao gồm Mộc Dung Chỉ, đều cho rằng, Tần Vũ Phong chắc chẳn phải chết.
Thế nhưng Mộc Dung Chỉ cuối cùng, vẫn là lựa chọn tin tưởng Tần Vũ Phong.
Tin tưởng Tân Vũ Phong có thể thẳng.
Cuối cùng, Tần Vũ Phong lần thứ hai cho cô một kỳ tích Nói vậy lần này, cũng sẽ không ngoại lệ!
Mộc Dung Chi khóe miệng, nở ra một nụ cười mừng rỡ, lúc này liền muốn xông tới vị trí của Tân Vũ Phong.
“Tần Vũ Phong, tôi biết anh nhất định có thể mà!”
Mộc Dung Chỉ hai tay làm thành hình cái loa, hướng về phía Tân Vũ Phong hô lên.
Tân Vũ Phong nghe được âm thanh, nghiêng đầu, nở một nụ cười ngắn ngủi về phía Mộc Dung Chi, sau đó một lần nữa đưa ánh mắt trở lại đấu trường.
Một đao Trảm Tiên đánh xuống, ngay cả Tân Vũ Phong cũng cho rằng Tân Thiên Lâm chắc chẳn phải chết.
Thế nhưng, vì sao…
Lông mày của Tần Vũ Phong lại nhíu chặt không giãn ra.
Vì sao hơi thở của Tân Thiên Lâm vẫn còn tồn tại?
Cho dù là chiến thần Thiên Vũ tiền nhiệm ở biên giới phía Bắc chưa từng bại trận, cũng thật sự không dám khinh địch.
Mộc Dung Chỉ lúc này liền hướng về vị trí của Tân Vũ Phong chạy tới, trong miệng cười hô: “Tân…”
Tần Vũ Phong lại không có chút vui vẻ nào!
Anh không quay đầu lại, lạnh giọng hét lớn: “Đừng tới đây!”
Mộc Dung Chỉ ngẩn người ra.
Căn bản cũng không hiểu được, rõ ràng Tần Thiên Lâm đã chắc chắn phải chết, Tân Vũ Phong cũng vừa mới cười với cô.
Vì sao ngay khắc tiếp theo, mình muốn đi ra khỏi trận pháp bảo vệ mà đám người Đại trại chủ bày ra, Tân Vũ Phong nghiêm nghị như vậ) Mà, ngay khi Tân Vũ Phong vừa dứt lời, Mộc Dung Chỉ cũng đang phản ứng lại.
“Răng rắc.”
Một tràng tiếng vỡ nát vang lên, một chiêu Trảm Tiên kia chấn động tới đá nát vụn đất bụi cũng theo đó mà tản đi.