Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 2033




Chương 2035

Diệp Thanh Đình gật nhẹ đầu, nghĩ tới cũng phải mà. Khó trách trước đó cô ta vẫn cảm giác thiếu cái gì, thì ra là vì Diệp Kính Dương không có ở đây.

Bình thường thẳng em này của cô ta có ngang ngược càn rỡ một chút, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của Diệp Thanh Đình.

Bình thường mỗi ngày nó đều đi theo bên cạnh cô, bây giờ không nhìn thấy nên vẫn có chút lo lắng.

“Tôi biết rồi, buổi sáng ngày mai khi Diệp Kính Dương trở lại thì nói nó trực tiếp tới phòng tôi tìm tôi” lời.

“Vâng, đến biệt thự thì tôi sẽ thông báo ngay” Tài xế trả

Ô tô ổn định chạy thẳng một đường, hướng về phía biệt thự.

Giờ phút này, nói Diệp Thanh Đình không tức giận thì là không thể nào. Bởi vì chuyện hôm qua, Diệp Thanh Đình đã trịnh trọng cảnh cáo Diệp Kính Dương rồi. Nhưng ngay cả bày tỏ thái độ mà Diệp Kính Dương cũng không bày tỏ cho cô ta, trực tiếp đi đêm không về nhà ngủ.

Diệp Thanh Đình cũng đã có ý định, chờ Diệp Kính Dương trở về cô ta sẽ trực tiếp để Diệp Kính Dương đi tới phòng thờ.

Ngay lúc này bên nước Mễ, đã là đêm khuya.

La Phù Sơn.

Ngồi trong phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đang may vá quần áo.

Quách Chí Mẫn rót một ly nước ấm cho Thượng Quan Uyển Nhi: “Dì à, dì giúp đệ tử La Phù Sơn may quần áo gì vậy ạ?”

Mặc dù bây giờ, vì có quan hệ với Thượng Quan Uyển Nhi cho nên Quách Chí Mẫn tạm thời ở lại La Phù Sơn.

Nhưng để Quách Chí Mẫn có ấn tượng tốt với La Phù Sơn thì đó là chuyện không thể nào. Dù nói thế nào đi chăng nữa, Quách Chí Mẫn cũng đứng về phía Tần Vũ Phong một trăm phần trăm.

La Phù Sơn đã nhốt Thượng Quan Uyển Nhi hơn mười năm nay, Quách Chí Mẫn có ấn tượng tốt với La Phù Sơn mới là lạ. Nhiều ngày trôi qua như vậy, trên đường đi khi Quách Chí Mẫn thấy đệ tử của La Phù Sơn thì vẫn nhịn không được mà trợn trắng mắt lên, càng không thể hiểu được Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ gì mà có thể may quần áo cho đám đệ tử thô lỗ của La Phù Sơn kia.

Thượng Quan Uyển Nhi cười nói với Quách Chí Mẫn: “Ôi trời, cũng đều là những đứa nhỏ như Vũ Phong thôi, dì nổi giận với chúng làm gì chứ? Hơn nữa năm đó, lão tổ của La Phù Sơn đã cứu dì, mặc dù dì đã ở trong núi hơn hơn mười năm, nhưng nếu không phải có lão tổ, dì cũng không có cơ hội gặp lại Vũ Phong nha. Bây giờ nghĩ lại một chút, những năm qua đi chưa hẳn không phải là chuyện tốt.”

Quách Chí Mẫn mím môi, thế mà không biết nên nói cái gì cho phải. Mẹ của chiến thần Thiên Vũ lại là một người thiện lương như thế. Khó trách sẽ dạy ra một người như chiến thần Thiên Vũ. Đây gọi là trung quân ái quốc.

Phải biết là, lúc ấy khi Quách Chí Mẫn biết chiến thần Thiên Vũ bị cách chức, dù anh ta chỉ là một tên dũng tướng thiết kỵ bình thường thôi cũng nhịn không được mà muốn làm gì đó cho chiến thần Thiên Vũ.

Nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ náo loạn một trận cho xem.

Nhưng lúc ấy chiến thần Thiên Vũ thì sao, chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu khó lòng vi phạm mệnh lệnh, sau đó đã rời khỏi biên giới phía Bắc.

Những trận chiến đẫm máu, đổ đầy mồ hôi dường như chỉ là một việc cực kỳ hời hợt, không sánh nổi với một câu hoàng mệnh.

Thậm chí Quách Chỉ mẫn từng cẩn thận nghĩ qua, chiến thần Thiên Vũ có phải trung thành tới mức ngu muội hay không. Nhưng tới hôm nay, rốt cuộc trong lòng Quách Chí Mẫn đã có đáp án chính xác.