Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1695




Chương 1697

Sư đệ và người ủng hộ Tả Thanh Phùng lập tức cảm thấy không vui, dù sao thì bọn họ cũng đang bàn luận ở trên địa bàn La Phù Sơn.

Rất nhanh lập tức có người phản bác lại mấy người lên tiếng ủng hộ Tân Vũ Phong trước đó.

Nhưng màn so tài thì vẫn còn tiếp tục.

Mặt Tả Thanh Phùng đã không còn chút máu, thậm chí không cách nào che đậy được.

Có thể nói bây giờ Tả Thanh Phùng đã rơi vào giữa tuyệt vọng rồi.

Tân Vũ Phong thật sự quá mạnh.

Tại sao có thể như vậy?

Ngăn chặn sát chiêu mạnh nhất của anh ta dễ như trở bàn tay.

Kết quả này làm sao Tả Thanh Phùng chấp nhận được?

Phải biết răng, Tả Thanh Phùng thân là một thế hệ Thiên Kiêu của La Phù Sơn, luôn trưởng thành cùng với tiếng vỗ tay và hoa tươi. Ở giữa bạn cùng tuổi, thậm chí ở giữa một số cao thủ lớn tuổi hơn đều khó có thể gặp đối thủ!

Giữa người cùng thế hệ, Tả Thanh Phùng chỉ phục đại sư huynh Công Tôn Vũ của Long Hổ Sơn!

Nhưng bây giờ.

Bây giờ Tả Thanh Phùng hoàn toàn không có cách rung chuyển kẻ thù trước mắt mình.

Môi của Tả Thanh Phùng khép khép mở mở, nói không nổi nửa câu, từng giọt mồ hôi rơi xuống Át chủ bài của mình đã bày ra.

Mà từ đầu đến cuối Tân Vũ Phong thậm chí không phát động tấn công.

Vậy làm sao Tả Thanh Phùng đánh tiếp đây?

Tâm trạng Tả Thanh Phùng không ổn định, chiêu thức cũng bắt đầu thay đổi không hề có bố cục.

Tân Vũ Phong lại gần, thậm chí không cần rút ra Đao Bắc Thần bên hông mình, hoặc là Hiên Viên Kiếm, đã dễ dàng nắm bắt được sơ hở của Tả Thanh Phùng.

Nhân lúc Tả Thanh Phùng sơ hở, một bàn tay của Tân Vũ Phong giống như một cái kìm thật lớn, trực tiếp bắt lấy cổ của Tả Thanh Phùng.

Ngay sau đó, Tân Vũ Phong gầy yếu đối mặt với Tả Thanh Phùng cao lớn, lại giống như đang nâng một con gà lên. Cả người Tả Thanh Phùng cứng nhắc, bị nhấc từ dưới đất lên.

Nụ cười trên mặt Tân Vũ Phong đã hơi gượng ép, thậm chí có thể gọi là méo mó âm u.

“Tôi đã nói rồi, ván này không bàn đến sinh chết”

“Nhưng anh lại hạ sát chiêu với tôi… làm sao đây, tôi giận rồi”

Ánh mắt Tân Vũ Phong loé lên vẻ lạnh lẽo, giống như hai lưỡi dao mỏng, bản thẳng về phía hai mắt của Tả Thanh Phùng.

Tả Thanh Phùng tự nhiên rùng mình, mồ hôi như mưa, sắc mặt tái nhợt.

Hàm răng của Tả Thanh Phùng bắt đầu run rẩy.

Mối đe dọa chết chóc.

Mối đe dọa chết chóc vô cùng mãnh liệt!

Tả Thanh Phùng đã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy cái chết lại gần mình như vậy!

Đây là cục diện cũng chưa từng xuất hiện trong mơ của Tả Thanh Phùng.

Dưới đài xôn xao.

“Trời ơi, tôi đã nhìn thấy cái gì?”

“Bây giờ Tân Vũ Phong thật sự có thể giết Tả Thanh Phùng!”

“Không phải Tân Vũ Phong đã nói không quyết định sống chết sao?”

“Lẽ nào lúc trước Tân Vũ Phong nói không quyết sống chết, vốn dĩ không phải vì sợ Tả Thanh Phùng, mà thật sự không muốn giết Tả Thanh Phùng!”

“Vậy là Tả Thanh Phùng không biết tốt xấu rồi?”

“Có cái rắm, cái gì mà không biết tốt xấu. Trước đó Tân Vũ Phong không ra tay, ai biết anh ta như thế nào?”

“Tả Thanh Phùng thăm dò thử thì có gì sai?”

“Đúng vậy, giả heo ăn hổ, còn trách người khác coi anh ta là heo?”

“Bị Tả Thanh Phùng hạ sát chiêu, hoàn toàn là do Tân Vũ Phong tự làm tự chịu. Nếu như Tân Vũ Phong không buông tha phá vỡ lời thề, vậy chính là lỗi của anh ta rồi!”

Theo tiếng bàn tán sôi nối của mọi người Vang lên một tiếng bịch.

Cả người của Tả Thanh Phùng thành một hình đường parabol duyên dáng, trực tiếp rơi mạnh xuống bên ngoài lôi đài!