Chiến Thần Bất Bại

Chương 116





Trong lòng Vũ Kim Hồng thầm kêu khổ không thôi, nếu chẳng may hôm nay chân tướng bị bại lộ thì chắc chắn Vũ gia sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác , cái tên địch nhân trước mặt hắn vẫn cứ cố gắng đến mức khiến cho người ta phải tuyệt vọng. Rõ ràng là hắn chẳng hề có chiêu thức gì quá kỳ diệu thế nhưng lại giống như dòng nước đang chảy liên miên không dứt , hơn nữa bên trong lại bao hàm cả sức mạnh khiến cho hắn chẳng thể dứt khỏi đối phương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tuy hắn cũng biết tình huống đang vô cùng cấp bách nhưng bất kể hắn dùng cách gì vẫn không thể khiến Đường Thiên chịu thua.

Lập tức trong ánh mắt của Vũ Kim Hồng hiện lên một tia tàn khốc, hai tay khua lại , mười ngón tay búng ra liên tục như gẩy đàn tỳ bà.

Ông!

Giống như tiếng của vô số dây đàn rung lên rồi cộng hưởng vào với nhau tạo lên những chấn động trầm thấp .

Thần sắc Lương Thu trở nên ngưng trọng hẳn , nhưng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi sau đó song chưởng chậm rãi đánh ra với thế như bão nổi . Động tác của hắn cực kỳ chậm chạp , chậm chạp như hắn cố ý làm như vậy, chỉ thấy quần áo trên người hắn phồng lên , còn không khí xung quanh dường như cũng dừng lưu động.

Kình khí của hai người ầm ầm đụng vào nhau.

Lập tức Lương Thu kêu lên một tiếng đau đớn, thân dưới trầm xuống lún sâu vào trong đất, quần áo thì vỡ vụn bay toán loạn như những con bướm bay khắp nơi , đồng thời hắn cũng bị đẩy lùi mười bước , cứ mỗi một bước lùi lại lưu lại trên mặt đất một dấu chân rõ ràng như được khắc ra vậy .

Còn Vũ Kim Hồng thoạt nhìn lại càng thêm không ổn, lúc này tóc tai trên đầu hắn đã trở lên bù xù , trên khóe miệng còn phun ra một chùm máu tươi.

Thế nhưng lúc này hắn chẳng còn quan tâm đến những chuyện khác mà nhân cơ hội này kéo xa khoảng cách rồi lớn tiếng hét to: "Đường Thiên, ngươi đừng có mà vu cáo Vũ gia ta ! Vũ gia và Thượng Quan gia có ân oán , điều đó Vũ gia ta chẳng ngại gì mà không công khai! Nhưng đó là gia cừu còn hôm nay việc của chúng ta là việc cá nhân ! Trạch Thanh và chúng ta đều là những người vốn đã ngưỡng mộ Thiên Huệ tiểu thư từ lâu nhưng tự biết mình không xứng với Thiên Huệ tiểu thư lên chỉ có thể dùng men rượu giải sầu. Các vị, cái tâm tình này liệu có gì sai không? Liệu có khác với các vị không ? Mỗi lời đều là lời từ sâu trong tim có thiên địa chứng giám! Trận chiến hôm nay cũng chỉ có một nguyên nhân duy nhất , đó chính là con người thô bỉ như Đường Thiên sao có thể xứng đôi với Thiên Huệ tiểu thư cơ chứ?"

Nghe thấy vậy những thiếu niên trên cột đền đều lộ ra vẻ ưu tư . Quả thật bọn họ cảm thấy những lời mà Vũ Kim Hồng vừa nói đến cũng chính là những điều ấp ủ trong tâm khảm họ.

Lúc này Vũ Trạch Thanh cũng đã trấn tĩnh trở lại , hắn ra vẻ bi phẫn nói: "Đúng vậy! Đúng là việc này do ta thôi động! Đúng là ta không phục ! Người nào làm người đó chịu, có chiêu gì thì giở ra với ta đây này! Vì Thiên Huệ tiểu thư mà chết, ta chết cũng cam lòng!"

Câu nói của hắn khiến mọi người đều lộ ra vẻ thương cảm , trong lòng dấy lên cảm giác đồng cảm, thậm chí hốc mắt của vài người còn đỏ hoe.

Thấy vậy Thượng Quan Uy trở nên khẩn trương, hắn cũng không ngờ rằng hai người này lại có tài ăn nói như vậy , vừa mới nghĩ rằng có thể vạch trần âm mưu của Vũ gia thì chỉ trong nháy mắt đã bị bọn họ lật ngược tình thế!

"Chết có ý nghĩa sao? " Đường Thiên nhếch miệng cười: "Tốt lắm."

Giọng cười của hắn khiến tất cả mọi người vừa mới đồng cảm với cảm giác bi phẫn của Vũ Trạch Thanh xong đã nguội hẳn , bởi lúc này trong mắt bọn họ dáng cười của Đường Thiên ánh lên vẻ vô cùng dữ tợn.

Đường Thiên chỉ một ngón tay vào Vũ Trạch Thanh rồi nói : "Đem quần áo của hắn cởi sạch."

Lập tức sắc mặt Vũ Trạch Thanh đại biến, hoảng sợ hô to: "Sĩ khả sát bất khả nhục!"

Thượng Quan Uy không nói hai lời lập tức xông lên nhưng lại bị Đường Thiên cản lại, sau đó Đường Thiên chỉ vào những người còn lại , nói : "Để cho bọn họ đi, trừ Hỏa Nham Quang ra , cởi trói cho tất cả mọi người ."

Lập tức Thượng Quan Uy cởi trói cho tất cả các thiếu gia.

"Mỗi người một tay cởi quần áo hắn ra! " Đường Thiên cười lạnh.

Lập tức các thiếu gia hoảng sợ như sơn dương sợ cọp ,vội vàng ùa lên đem Vũ Trạch Thanh lột sạch sẽ.

Vũ Kim Hồng thấy vậy đôi mắt trợn trừng như muốn nứt ra, nhưng lúc này hắn đang bị Lương Thu cuốn chặt. Lúc này ngay cả kẻ luôn trầm tĩnh như Lương Thu cũng đã động chân hỏa , hắn không ngờ Vũ Kim Hồng lại có thể diễn tốt như vậy , chỉ trong nháy mắt đã mang tình thế lật ngược , điều này rõ ràng là khuyết điểm của hắn mà.

Một khi Lương Thu đã động chân hỏa thì sẽ tương đối đáng sợ.

Bất kể Vũ Kim Hồng dùng thủ đoạn gì , kể cả dùng sát chiêu như vừa nãy , nhưng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của Lương Thu .

Đường Thiên xoay người nhìn đám thiếu gia xung quanh.

Còn các thiếu gia thì câm như hến.

"Từ hôm nay trở đi, ta chính là lão đại của các ngươi ! " Đường Thiên khoát tay chặn lại: "Tốt lắm, giờ thì gọi lão Đại đi!"

Các thiếu gia quay sang nhìn nhau , ngươi nhìn ta ta lại nhìn ngươi .

"Ân? " Đường Thiên nheo mắt lại.

Lập tức các thiếu gia giật nẩy mình như con thỏ con đang sợ hãi , vội vàng la lên : "Lão Đại!"

Trên mặt Đường Thiên lộ ra vẻ bất mãn : "Chưa ăn cơm sao? Nói to lên ! Ai mà nói nhỏ ta sẽ đem kẻ đó đáp từ trên này đáp xuống."

"Lão Đại!"

Các thiếu gia xuất ra toàn bộ sức mạnh , lớn tiếng hô lên , hô đến mức cổ mỗi người đều đỏ bừng.

Đến lúc này sắc mặt Đường Thiên mới lộ ra vẻ hài lòng , thế nhưng bỗng hắn nhận ra Hỏa Nham Quang đang bị trói vẫn yên lặng không nói năng gì.

"A, vì sao ngươi không gọi ? " Đường Thiên dùng một tay đem Hỏa Nham Quang kéo qua.

"Muốn chém , muốn giết , muốn róc thịt lột da thì tùy ý ngươi! " Hai mắt Hỏa Nham Quang như muốn phóng hỏa.

"Tốt lắm, ta thích nhất những người có cốt khí như ngươi . " Đường Thiên vỗ tay một cái rồi nói : "Cũng đem quần áo của hắn lột ra!"

Lập tức sắc mặt Hỏa Nham Quang đại biến, tức giận quát lên : "Ngươi dám!"

Đường Thiên nhếch miệng cười: "Vì sao ta không dám? ".

"Dùng vũ lực làm nhục người khác không phải là hành vi của nam tử hán! " Hỏa Nham Quang nghẹn ngào thốt lên.

"Ta đánh thắng ngươi có nghĩa ngươi là tù binh của ta. " Đường Thiên dùng cái vẻ mặt coi như chuyện đó là đương nhiên: "Còn ta xử lí tù binh của ta như thế nào thì đó là chuyện của ta , không cần phải hỏi tên tù binh ấy có đồng ý hay không."

Thấy cái vẻ dương dương đắc ý của Đường Thiên , Hỏa Nham Quang hận không thể đem Đường Thiên băm ra làm muôn mảnh.

"Đem quần áo của hắn lột ra , ai không động thủ thì tự nghĩ đến hậu quả đi . " Đường Thiên vung tay lên.

Các thiếu gia đã sớm bị dâm uy của Đường Thiên khuất phục dưới chân nên lúc này đành kiên trì tiến lên.

"Quang ca, xin lỗi."

"Quang ca, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a."

"Quang ca, cuộc sống giống như cưỡng gian vậy , nếu đã không thể phản kháng thì đành hưởng thụ thôi..."

...

Nghe thấy vậy thiếu chút nữa thì Hỏa Nham Quang phun ra một búng máu , nếu mà lúc này hắn không bị trói thì chắc chắn sẽ tát chết cái tên dám nói là cường gian kia .

Nhưng đến khi tay mọi người bắt đầu sờ lên quần áo của hắn thì bỗng Hỏa Nham Quang cảm thấy da đầu mình run lên, sau đó trong đầu nghĩ đến tình cảnh của mình sẽ bị lột truồng giống như Vũ Trạch Thanh là hắn không nhịn được mà run lên từng cơn.

"Đợi một chút!"

Dưới tình thế cấp bách, Hỏa Nham Quang hét to làm ánh mắt mọi người đều tập trung lên người hắn, lúc này hắn chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng như sắp cháy đến nơi vậy.

"Lão... Lão Đại... " Hai từ này được rít qua kẽ răng hắn.

Nhưng Đường Thiên vẫn lắc đầu: "Thanh âm quá nhỏ."

Đến lúc này Hỏa Nham Quang đã bất chấp tất cả , hắn nhắm chặt mắt lại phẫn nộ kêu lớn : "Lão Đại!"

Sau khi hô xong Hỏa Nham Quang cảm thấy vừa khuất nhục lại vừa cảm thấy được giải thoát , cái loại cảm giác này đúng là rất giống với cái cảm giác bị cưỡng gian trong truyền thuyết ... Hỗn đản! Vừa rồi là ai nói cưỡng gian?

Trên mặt Đường Thiên toát lên vẻ vừa lòng, rồi sau đó khoát tay: "Không tệ không tệ, về sau ngươi sẽ nằm trong sự che chở của ta."

Hỏa Nham Quang cảm giác được lúc này mình chẳng còn chút ham muốn gì nữa .

Chẳng lẽ đây chính là cái cảm giác tuyệt vọng sau khi bị cưỡng gian sao .. Hỗn đản! Vừa rồi ai nói cưỡng gian?

Lúc này sắc mặt của Vũ Trạch Thanh đã ảm đạm như tro tàn, trong lòng dấy lên cảm giác bi phẫn không thể nào tả nổi , hắn cảm thấy cả người lạnh run , có rất nhiều ánh mắt thông cảm đang nhìn lên người hắn khiến hắn hận trên mặt đất không có cái lỗ nào để chui vào .

Đường Thiên! Ngươi cứ chờ đó ! Nhất định Vũ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Cả vị đại nhân thần bí cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Đến lúc đó ta nhất định trả cho người gấp trăm lần nỗi khuất nhục ngày hôm nay!

Nhưng đúng lúc này từ trên đỉnh đầu hắn vang lên thanh âm cứng rắn như sắt thép của Đường Thiên , lúc này Đường Thiên đang nói với tất cả những người có mặt trong quảng trường .

"Dù các ngươi thuộc gia tộc nào thì ta cũng chẳng quan tâm . Và cũng chẳng thèm để ý các ngươi nghĩ cái gì trong đầu. Dù các ngươi có lợi hại hay cường đại đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng làm ta bận tâm . Ta không biết nhiều chuyện cho lắm , thậm chí có nhiều thứ đồ này nọ ta cũng không hề biết đến. Nhưng ta chưa bao giờ sợ chiến đấu! Nếu đã xác định là kẻ địch của ta thì phải chẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận lửa giận của ta phản kích."

Đường Thiên đứng từ trên cao nhìn xuống đám người đông nghìn nghịt phía dưới , khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười , thế nhưng những lời hắn nói lại khiến cho đám người kia cười không nổi.

"Cho nên ... "

Vị thiếu niên đen nhẻm đứng sừng sững trên cột đèn nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, thanh âm của hắn quanh quẩn khắp quảng trường chân thật như một thẩm phán đang buông lời định tội.

"Vũ gia phải chết!"

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

"Vũ gia phải chết..."

"Vũ gia phải chết..."

Thanh âm vang dội bên trong quảng trường cũng vang vọng trong tim mỗi người.

Một quảng trường rộng lớn như vậy lại im lìm như chết vậy.

Mỗi người đều bị tuyên ngôn đầy khí phách này làm cho chấn động cực sâu. Chưa bao giờ có người nào dám ở trước mắt bao nhiêu người và địch nhân như thế này dám nói ra như vậy. Lúc này đám thiếu gia ở phía sau Đường Thiên đã bị chấn động đến tái cả mặt mày. Đám người Minh Tử Thuần và Vân Dĩ Diêu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đường Thiên. Ngay cả Hỏa Nham Quang, một kẻ luôn kiệt ngạo bất tuân cũng bị lời nói này của Đường Thiên làm cho ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ hắn không sợ có thêm nhiều địch nhân sao?

Chẳng lẽ hắn không sợ bị lâm vào cảnh tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch) sao?

...

Thượng Quan Uy cũng bị lời nói của Đường Thiên làm cho chấn động , nhưng ngay sau đó bỗng hắn cảm giác thấy trong tim mình như có thứ gì đó đang được đốt lên . Hắn nắm chặt tay lại ! Cái cảm giác rung động khiến toàn thân run rẩy này là cái gì ? Cái loại cảm giác này khiến huyết mạch như sôi lên , rốt cuộc là chuyện gì ? Cái loại cảm giác này khiến hắn không hề biết đến sợ hãi , cho dù lúc này đi theo cô gia chiến đấu , dù có chết cũng không hề tiếc nuối , đó là cái cảm giác gì a!

Cô gia...

Ngay cả tiểu thư cũng không thể làm được đến như vậy!

Chẳng biết lúc nào Nha Nha đã chui ra rồi bò lên bả bai Đường Thiên , lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên , liên tục dùng cây cung nhỏ đập lên ngực mình đầy kích động.

Đường Thiên giơ chân lên một chân dẫm nát những vật che chắn xung quanh cột đèn , hắn dùng ánh mắt đầy kiệt ngạo đảo qua đám người phía dưới rồi chậm rãi giơ hữu quyền lên , chỉ thấy thiên lô hỏa mầu xanh bao phủ quyền sáo khẽ bập bùng giống như một ngọn lửa đang cháy giữa đem đen , rất thu hút ánh mắt mọi người.

Đường Thiên hít sâu một hơi rồi đột nhiên quát lên chói tai: "Thượng Quan gia!"

Cục diện lúc trước làm người ta tuyệt vọng khiến tất cả đám đệ tử Thượng Quan chỉ có thể ép cảm xúc của mình xuống. Lúc đó trong tâm trí của bọn họ tràn đầy phẫn nộ , tràn đầy sợ hãi và vô cùng tuyệt vọng.

Cảm xúc bị ép tới cực điểm chỉ trong nháy mắt đã bùng cháy.

Sắc mặt của tất cả đám đệ tử Thượng Quan gia đều đỏ bừng, máu huyết bên trong cơ thể của bọn họ đang sôi trào giống như một ngọn lửa đang bùng cháy , ngay cả thần kinh mỗi người đều như vậy. Dường như bản năng của tất cả mọi người đều giống nhau , chỉ thấy tất cả đều giơ cao vũ khí trong tay rồi dùng hết khí lực , khàn giọng rống giận: "Thượng Quan gia!"

Chưa bao giờ bọn họ nghĩ tới sẽ có một ngày Thượng Quan gia sẽ thành địch nhân của tất cả mọi người như hôm nay . Chưa bao giờ bọn họ có thể hình dung ra Thượng Quan gia sẽ lâm vào cục diện tứ diện bốn bề thọ địch. Cũng chưa bao giờ bọn họ nghĩ tới rằng dù phải làm địch nhân với cả thế giới nhưng bọn họ vẫn không hề sợ hãi.

Vô số thanh âm rống giận tập trung lại thành một cơn sóng gầm mang theo sức mạnh khiến người ta phải sợ hãi quét ngang cả quảng trường, quét ngang qua tâm của mỗi người có mặt.

Tất cả những ai nghe thấy đều biến sắc

Ngay cả Hỏa Nham Quang đang đứng sau Đường Thiên cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Mục tiêu, Vũ gia!"

Đường Thiên lớn tiếng hét to.

"Mục tiêu, Vũ gia!"

Vô số tiếng rống vô cùng kích động vang lên đầy hỗn loạn!

Đường Thiên đạp chân lên một bờ che cột cờ , lập tức thân hình hắn lao xuống như một con chim lớn rồi vững vàng dừng ở trước mặt đám đệ tử Thượng Quan gia.

"Sát!"

Ánh mắt của Đường Thiên ánh lên vẻ uy nghiêm đầy đáng sợ, trên miệng gầm lên một chữ rồi dẫn đầu tiến lên.

"Sát!"

Lập tức phía sau có vô số âm thanh hưởng ứng , sau đó đám đệ tử Thượng Quan gia cũng ầm ầm xông lên

Cả đoàn người tràn đi mãnh liệt như một dòng nước lũ mang theo khí thế không thể đỡ nổi.

Đám đông xung quang quảng trường bất giác né ra tránh đường , tất cả đều câm như hến, trong mắt mỗi người chỉ còn lại sự rung động và sợ hãi!