Đến nửa đêm, Liên Đường tỉnh dậy.
Không thể không nói cô xởi lởi, cứ thế yên tâm ngủ ngon lành. Đến bản thân cô cũng bắt đầu hoài nghi, sự tín nhiệm và yên tâm khó hiểu với người đàn ông trước mắt này từ đâu mà ra.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Gỡ cánh tay người đàn ông đang vắt ngang qua eo cô ra, cô thấp thỏm xuống giường như đang làm chuyện xấu, tìm quần áo của mình.
Lúc đặt chân xuống đất, cô đứng không vững, khẽ vấp một cái.
Ngay tức khắc, một cảm giác đau rát nhanh chóng lan từ đầu gối lên đến cẳng chân.
Cô khẽ kê u r ên giây lát, rồi bắt đầu quan sát kỹ càng người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Ấy...
Nếu nói về chuyện đề phòng, so với cô, anh mới là người ngon nghẻ nhưng ngốc nghếch chứ nhỉ, ngủ say như chết thế kia cơ mà.
Ký ức vào tối qua loáng thoáng hiện lên, Liên Đường nghiền ngẫm lại một lúc, cũng thấy khá là hài lòng.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
“Linh kiện phần cứng” gì gì đó, mặc dù cô chưa được trải nghiệm những thứ khác, nhưng màn thể hiện của người đàn ông này đúng là không tồi.
Ban đầu hai người họ đều là những tay mơ “cắn xé” nhau, sau đó anh đi trước làm gương.
Còn về chuyện thành ngữ này có phải dùng như này hay không, Liên Đường cũng không để ở trong lòng.
Bởi vì cô vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Liên Đường tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không tìm được chiếc thẻ mà cô đưa cho anh ta tối qua, cũng không biết vứt đi đằng nào rồi.
Trong ký ức mơ hồ sau khi say rượu của cô, không hiện rõ cảnh tượng đối phương nhận lấy tấm thẻ.
Cô không phải kiểu người “trốn vé” đâu nhé!
Vì thế... vẫn phải đảm bảo đối phương nhận được lợi ích đã chốt lúc trước.
Nhưng bây giờ anh đang ngủ ngon như này... Liên Đường cũng cảm thấy mới sáng banh mắt ra, đã phải đối mặt với nhau rồi thảo luận vấn đề này thì hơi không ổn.
Sau đó, tất nhiên là cô không gọi anh dậy.
Liên Đường tìm được bút và giấy trong hộc bàn đọc sách có sẵn trong phòng khách sạn này.
Để lại lời nhắn... coi như cả hai chẳng ai nợ ai nữa.
Lúc đặt bút xuống, ngón tay Liên Đường run run, không biết nghĩ đến chuyện gì, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn về người đàn ông vẫn nằm bất động trên giường như cũ.
Tối qua anh nói gì ấy nhỉ...
Muốn cô nhớ kỹ anh là... Thần, Thần Kinh?
*Thần kinh có phát âm gần giống Thẩm Khuynh.
Liên Đường mím môi, nghĩ bụng một cực phẩm đẹp trai như này, xuất hiện ở một nơi như này, lại còn đồng ý đề nghị không đầu không đuôi của cô như này, đúng là cũng không cần phải nói cho cô tên thật.
Cô nghĩ ngợi một hồi, sau đó nghiêm túc hạ bút viết.
Đợi đến khi những tiếng sột soạt như có trộm vào phòng biến mất, thế giới lại yên tĩnh trở lại sau tiếng mở rồi đóng cửa.
Người đàn ông đang nằm trên giường chợt mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ tỉnh táo, nào có giống bộ dạng vừa mới ngủ dậy.
Anh chống nửa người dậy, chuỗi tràng hạt trên cổ tay chuyển động.
Người đàn ông cao lớn kia nhìn về phía tờ giấy bị kẹp trên bàn đọc sách, đưa tay ra lấy rồi rũ mắt xuống đọc.
[Mr. Thần Kinh? À thì... hợp tác vui vẻ. Tối qua tôi rất hài lòng, nhưng không chắc anh đã nhận được thù lao hay chưa... vì thế tôi để lại cho anh một tấm thẻ khác, chắc là... đủ rồi nhỉ!
Rồi thì về sau chúng ta có gặp lại thì cứ coi đối phương là người dưng là được rồi QwQ. Nếu có gì mạo phạm đến anh, thế thì tôi vẫn phải đắc tội vậy! Sau này không hẹn gặp lại, đại soái ca!]
Ngón tay dài của Thẩm Khuynh nhặt tấm thẻ để trên tờ giấy kia lên, nhìn chăm chú một hồi.
...
Thẻ bạch kim VIP một năm của đại lý kẹo dẻo Winnie the Pooh.
“...”
Thẩm Khuynh: “?”
...
Đầu óc quay cuồng, rồi bất thình lình, hình như có tiếng cửa bị đóng lại dứt khoát, kêu “rầm” một tiếng.
Tiêu Dịch bị đánh thức, anh ta nhíu mày, chỉ cảm thấy nơi cổ áo nóng lên một cách khó hiểu. Từ trong cơn say chếnh choáng, anh ta mở mắt ra một cách gian nan.
Trước mặt là cơ thể phụ nữ kề sát lại gần.
Cánh tay trắng ngần duỗi ra, làm bộ như định cởi cúc áo cho anh ta.
Tiêu Dịch thoáng hoảng hốt, tức khắc giơ tay ngăn lại rồi nhìn về phía người nọ, “Cô ở đây làm gì?”
Anh ta thu lại dáng vẻ thiếu đứng đắn trước đây, khi ánh mắt nhìn thấy người nọ, còn thoáng hiện lên sự chất vấn.
Bàn tay Trần Hi Hi thoáng run rẩy, cô ta lấy lại bình tĩnh nói: “Anh uống nhiều rượu... bạn anh nhờ em đưa anh lên đây nghỉ ngơi.”
Tiêu Dịch đẩy cô ta ra, đưa hai tay lên xoa bóp thái dương.
Nghỉ ngơi còn thuê cả một phòng ư, đúng là biết nói khoác.
“Còn cô thì sao, sao cô lại ở đây?” Ánh mắt của Tiêu Dịch thoáng lướt qua.
Thấy anh ta có vẻ không giận, Trần Hi Hi vội vàng giải thích, “Người khác uống rượu không cẩn thận làm bẩn quần áo của em. Lúc em dìu anh lên đây, để anh nằm cẩn thận rồi em đi tắm.”
Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ cười cợt, lưu luyến giây lát rồi nói: “Còn mặc áo choàng tắm?”
Giọng điệu ngả ngớn của Tiêu Dịch khiến trái tim của Trần Hi Hi như có nai chạy loạn. Cô ta vô thức xích lại gần anh ta hơn, trong lúc đôi chân thẳng tắp di chuyển, chiếc áo choàng tắm không khỏi lỏng ra một chút.
“Tiêu Dịch, quần áo của em ướt hết rồi, không có bộ khác để thay.”
Giọng nói của cô ta gần như phiêu lên, cô ta nghĩ, Tiêu Dịch hiểu ý của cô ta.
Trần Hi Hi cũng khá tự tin về bản thân, huống hồ, từ trước đến giờ Tiêu Dịch vẫn không chủ động cũng chẳng cự tuyệt cô ta.
Nhưng từ sau trận bóng rổ kia, anh ta không còn đếm xỉa đến cô ta nữa.
Mấy nữ sinh cùng lớp cô ta còn nói được với anh ta vài câu.
Trước giờ đều là nữ sinh chủ động bám lấy anh ta, Trần Hi Hi cũng hiểu được. Một cậu ấm như anh ta đây có tính khí nóng nảy như này, cô ta có thể chấp nhận được. Thế thì để cô ta chủ động một chút thì cũng không có gì xấu cả.
Nói đoạn, cô ta nhích người sang chỗ anh ta, thi thoảng lại áp ngực vào người anh ta.
Sự ám chỉ của cô ta rất rõ ràng.
“Không có quần áo thì về nhà thay.” Tiêu Dịch không đáp lại hành động của cô ta, trực tiếp đẩy cô ta ra, “Cầm quần áo của cô ra khỏi đây.”
Trần Hi Hi trợn trừng mắt, “Nhưng quần áo của em vẫn...”
Cuối cùng Tiêu Dịch vẫn đuổi cô ta ra khỏi phòng.
Bình thường nữ sinh lượn lờ trước mặt anh ta, anh ta cũng đã quen rồi. Nhưng một người tự cho mình tốt đẹp như Trần Hi Hi vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp.
Tiêu Dịch anh ta thiếu một người như cô ta sao?
Anh ta cười khẩy một tiếng, đột nhiên lại nhớ ra buổi tụ tập học sinh này. Tiêu Dịch mở điện thoại lên, bây giờ đã gần sáng rồi.
Một số những ký ức lộn xộn từ nơi xa xăm hiện lên. Tiêu Dịch không yên tâm, bèn gọi cho Liên Đường một cú điện thoại. Không tắt máy, nhưng cũng không nhận.
Anh ta gọi thẳng cho người anh em của mình, còn chưa kịp nói thì đối phương đã cười ha ha nói, “Anh Dịch, anh và Liên Đường nói chuyện xong chưa, xong rồi thì xuống quẩy tiếp đi, bọn em chơi thâu đêm nè.”
“Nói gì? Liên quan gì đến Liên Đường?”
“À, anh không biết sao, Liên Đường nói muốn anh cầm thẻ phòng, vào phòng đợi cô ấy. Em thấy anh uống nhiều hơn em, vốn định dìu anh lên phòng, cuối cùng Trần Hi Hi đi đến, nói là cô ta có thể giúp.”
Tiêu Dịch sững sờ, cảm thấy mình đã bắt đúng mạch rồi, “Mẹ kiếp sao cậu không nói sớm?”
“Lúc đó em vừa đọ xong một chầu rượu, không đi nổi nữa nên đâm ra lười. Nhưng mà cũng phải nói lại, anh Dịch, hai người bọn anh ngâm cứu cái gì trong phòng khách sạn thế, là kịch bản dạ quang* trong truyền thuyết sao?”
*Ngôn ngữ mạng, ám chỉ việc ngoại tình. Bắt nguồn từ sự kiện studio Phong Hành chụp được bức ảnh diễn viên Vương Âu vào phòng khách sạn của Lưu Khải Uy bốn tiếng đồng hồ. Người trong cuộc giải thích là nghiên cứu kịch bản với nhau, từ đó bị cư dân mạng coi đây là từ ngữ ám chỉ ngoại tình (Zhihu)
“Cút.” Tiêu Dịch mắng một tiếng, sau đó nhớ ra chuyện gì đó anh ta lại dặn: “Đồng Tử, về sau Trần Hi Hi có đến thì cũng đừng dẫn cô ta lượn lờ trước mặt anh.”
“Vì sao?”
“Ông đây thấy ngứa mắt không được à?” Tiêu Dịch nhớ đến lời căn dặn của Liên Đường. Ở mức độ nào đó mà nói, hai người đều là người có khiếu thẩm mỹ, lại còn tương đồng với nhau nữa.
“Thế nhé.”
Nói xong, Tiêu Dịch dứt khoát ngắt máy rồi lại nằm xuống sofa.
Anh ta đang đợi Liên Đường.
Nhưng cuối cùng vẫn không đợi được cô.
...
Nhà họ Liên.
Liên Đường về nhà liền ngủ một giấc không biết trời trăng gì. Mãi cho đến tối, quản gia lên gõ cửa phòng, báo rằng Tiêu Dịch đã đến đây.
Nhắc đến người này, Liên Đường lại thấy tức.
Bất chợt nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, cô lại liên tưởng đến khung cảnh khi cô mở cửa phòng khách sạn vào tối qua...
Cơn giận của Liên Đường lại bùng lên.
Cô chạy rầm rầm xuống cầu thang, còn chưa kịp cho Tiêu Dịch một đòn phủ đầu thì đã nhìn thấy anh ta xị mặt, nói bằng giọng điệu chẳng mấy tốt lành: “Liên Đại Đường, cánh cứng rồi phải không? Bảo anh tìm em, còn em thì chạy về nhà ngủ? Mẹ nó anh đợi em cả ngày rồi.”
“Anh đợi cả một ngày á?” Liên Đường nhìn anh ta từ trên xuống dưới một vòng, tỏ ra đầy nghi ngờ, “Thế thì thể lực của anh tốt thật đấy.”
Tiêu Dịch đã quen với cách nói chuyện như này của cô, anh ta trực tiếp cắt ngang, “Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”
“Có chuyện gì được chứ, em chỉ muốn nói với anh là, em và anh hoàn toàn chấm dứt rồi! Anh hú hí với Trần Hi Hi, chính là không coi em ra gì!” Liên Đường nói đoạn, vội vàng đẩy anh ta ra ngoài.
“Ai hú hí với cô ta?” Tiêu Dịch vẫn đứng bất động, cau mày hỏi cô.
“Tối qua em nhìn thấy hết rồi được chưa. Ở trong căn phòng mà em thuê, cô ta mở cửa nói anh và cô ta ở cùng nhau, chuyện này không thể chối cãi.”
“Em đi hỏi cô ta xem anh động vào ngón tay nào của cô ta chưa?” Tiêu Dịch không cho là như vậy.
Lúc đó tình huống cấp bách, Liên Đường cũng không đẩy cửa đi vào.
Bây giờ sự tình bất ngờ chuyển ngoặt, cô vừa kinh ngạc nhưng chẳng nghĩ quá nhiều.
Nhìn Liên Đường có vẻ vô tâm vô phế, nhưng người như cô thực ra rất cứng đầu, có mười con trâu cũng không thể kéo lại nổi.
Cô rất ít khi khóc, tối qua coi như là một kiểu giải tỏa, tình cờ lại có cơ hội thả trôi những tâm tư giấu kín bao nhiêu năm vào dòng nước chảy, đồng thời cũng đặt dấu chấm hết cho nó.
Cô chỉ đơn thuần muốn có được niềm vui giản đơn, chứ không phải đi nghĩ xem hôm nay có bao nhiêu nữ sinh vây quanh anh.
Trong những năm tháng anh ta để mắt đến cô, đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Dù Tiêu Dịch có nói anh ta và Trần Hi Hi không có quan hệ gì chăng nữa.
Nhưng chỉ là không phải Trần Hi Hi, sau này vẫn sẽ có những người khác.
Liên Đường nhanh chóng nghĩ thông suốt những chuyện này, cô vỗ vào vai Tiêu Dịch nói: “Được rồi anh Tiêu Dịch, hiểu lầm anh rồi được chưa.”
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm cô, giống như muốn tìm kiếm manh mối nào đó, “Biết là hiểu lầm rồi thì thôi bỏ qua, anh chỉ muốn biết em thuê phòng rồi bảo anh vào phòng tìm em là có việc gì.”
Điều quan trọng là... từ đầu đến cuối cô nàng này đều không xuất hiện.
“Trêu anh tí thôi, không được à?” Liên Đường cười ha ha, “Ban đầu vốn định chỉnh anh, nhưng không phải lúc đó em hiểu lầm anh muốn có thế giới hai người sao, nên em biết điều chuồn đi đó.”
“Em mà có lúc biết điều à?” Tiêu Dịch cảm thấy khó tin, “Anh giai đây vẫn chưa nhìn thấy bao giờ.”
Liên Đường bực mình đến nỗi chỉ muốn cốc cho Tiêu Dịch mấy cái vào đầu. Cô xông lên tẩn anh ta một trận, hết đấm rồi lại đá.
Hai người tỏ ra không hiểu, nhưng lại giống như đã biết thừa chuyện gì đó.
Cả hai đều im lặng không nói về chuyện đêm đó, lẳng lặng cho qua chuyện này một cách ăn ý.
Tiêu Dịch chỉ coi đó là một khúc nhạc nhỏ, không để tâm chuyện đó.
Nhưng điều anh ta không biết là...
Mọi thứ vẫn giống như trước, nhưng mọi thứ lại không giống như trước nữa rồi.
...
Liên Đường và Tiêu Dịch đều học đại học ở thành phố Ngân. Một người học ngành thiết kế, một người học ngành tài chính. Hai người đều theo học trường đại học Thịnh Kinh nhưng học viện lại không nằm gần nhau.
Trình Sí thi vào trường nghệ thuật rất suôn sẻ, theo học ở thành phố bên cạnh, rồi được công ty giải trí hàng đầu trong giới – Giải trí Nhất Thiên chiêu mộ.
Nói như vậy, đáng lẽ Liên Đường và Tiêu Dịch phải gần gũi hơn mới đúng, nhưng thực tế thì không phải như thế. Dựa vào tác phong cậu ấm con nhà giàu, Tiêu Dịch nổi tiếng ở tất cả các học viện. Còn Liên Đường thường xuyên lặn mất tăm, cũng không còn bám lấy anh ta như trước nữa. Dần dần, thời gian hai người qua lại không còn nhiều như hồi cấp ba nữa.
Vừa mới khai giảng chưa lâu, sau khi làm quen với bạn cùng phòng, Liên Đường đã thành công thâm nhập vào nội bộ.
Dẫn một đám “mầm non” không xanh lắm, đến Kim Đỉnh rèn can đảm.
Từ lần tình cờ bắt gặp Mr.Thần Kinh trong truyền thuyết, Liên Đường không đến Kim Đỉnh lần nào nữa. Lần này rủ rê bạn cùng phòng đến đây, cũng coi như cho bản thân một cơ hội thả lỏng.
Nơi này có nhiều anh giai, bổ mắt chưa nói, chỉ cần đọ một chầu rượu là tốt rồi.
“Đường, hướng 8 giờ, liếc mắt cái thấy cực phẩm.” Bạn cùng phòng ra vẻ thần bí ghé vào tai cô nói: “Chơi trò thật hay thách không? Ai thua thì phải đi xin số điện thoại.”
Mấy cô bạn cùng phòng khác cũng nhất trí, còn bình phẩm một phen: “Nhìn vòng ba có vẻ cong phết, vóc dáng ngon nghẻ như vậy, chắc góc chính diện cũng không kém miếng đâu nhỉ. Không chỉ có một đâu, mấy người xung quanh người đàn ông kia cũng đẹp trai ghê.”
Liên Đường liếc mắt về hướng được chỉ, cảm thấy dáng dấp người kia có cảm giác quen thuộc khó tả.
Cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý chơi.
Nhưng mà đã đến lúc xui xẻo thì uống nước lọc cũng giắt răng.
Sau một ván, Liên Đường đã đen đủi trở thành người lên thớt.
“Đi thì đi, ai sợ ai chứ?”
Trước đây Liên Đường cô tung hoành cùng Quý Minh Châu đấy nhé!
Bạn cùng phòng thấy cô tự tin như này, rối rít vỗ tay, tiếng hoan hô vang dội cả khu vực nhỏ xung quanh.
Liên Đường mang đôi giày cao gót nhỏ mà cô đã bắt đầu đi từ khi lên đại học, đi mấy bước qua chỗ nọ, vỗ nhẹ vào vai đối phương.
“Anh đẹp trai, có tiện lưu số điện thoại không?”
Đối phương nhíu mày nhìn sang cô, gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét khuôn cằm mượt mà.
Vào khoảnh khắc hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, Liên Đường như một con chim cút bị sét đánh.
“...”
Thế này thì lúng túng quá rồi.
Ai có thể cứu cô đây?
Bàn về xác suất đi làm quen mà đụng phải bạn giường cũ, sao đến lượt cô thì nó lại bùng nổ giá trị như thế cơ chứ!
Thế này có công bằng không!!
Mấy người thanh niên trạc tuổi xung quanh Thẩm Khuynh đều đang hóng chuyện. Dạo gần đây Thẩm Khuynh bận công việc, đến mấy ngày này mới có thời gian.
Nhưng lần này có sự khác thường là, đối với lời mời ở trước mặt mọi người, Thẩm Khuynh không từ chối như trước nữa, mà lập tức đồng ý.
Trong khi mọi người đều đang nghĩ Thẩm Khuynh sẽ không đáp lại, thì cái vị nam thần giới chính trị kia thoáng nhếch khóe miệng lên, thản nhiên gật đầu.
“Đưa điện thoại đây.”
“À... Hả?” Liên Đường đứng đực ra tại chỗ. Dưới ánh mắt quan sát của mấy người đàn ông trẻ xung quanh, cô chủ động dâng điện thoại của mình ra.
Liên Đường: T.T
Sao cái tay này không nghe theo sự điều khiển của cô vậy!
Thẩm Khuynh nhận lấy điện thoại của Liên Đường, những ngón tay như ngọc tạc gõ trên màn hình giây lát, rồi lại trả điện thoại cho cô.
Vào giây phút tay hai người chạm vào nhau, Liên Đường cảm thấy lòng bàn tay mình bị cào một cái, vừa nhanh vừa nhẹ.
Giống như bị móng vuốt của chú mèo con cào vào ngưa ngứa, khiến cõi lòng người ta nổi lên cảm giác tê dại đê mê.
Liên Đường không biết mình đã về chỗ kiểu gì, chỉ có bạn cùng phòng túm tụm lại, bạn một câu mình một câu, tíu ta tíu tít.
“Cho số thật rồi à! Liên Đường giỏi ghê!”
“Cái góc nghiêng lúc anh ta quay lại kìa, aaa mình chết đây.”
“Liên Đường, thế nào, vòng ba của anh ta có mẩy không?”
“...”
Một người trước giờ mồm mép tép nhảy như Liên Đường, bỗng dưng lại có thời điểm câm như hến như lúc này.
Mẩy hay không mẩy gì đó, cô hơi hối hận vì đêm đó không nhìn cho kỹ, cũng chẳng đưa tay s/ờ soạ/ng.
Đợi đến khi bạn cùng phòng không còn hứng thú với người đàn ông kia nữa, Liên Đường mới mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào giao diện trang ghi chú.
Anh không chỉ cho số điện thoại, mà còn cho cả Wechat.
...
Một cơ hội tốt như thế này, không kết bạn thì phí quá.
Liên Đường lại bị nhan sắc hạ gục một lần nữa, bất tri bất giác đã quên rằng mình đã quyết định phải “Coi nhau như người dưng” kia.
Liên Đường: [À này, là anh đúng không?]
Thẩm Khuynh: [Là tôi.]
Liên Đường: [Thế thì khéo thật đấy QwQ]
Thẩm Khuynh: [Không khéo, tôi vừa từ đại lý bán lẻ kẹo dẻo Winnie the Pooh qua đây.]
Liên Đường: [...]
Thế này chứng tỏ người này dùng tấm thẻ khách VIP kia rất vui vẻ?
Thế thì chiếc thẻ bồi thường mà cô đưa cho anh lúc đó có lẽ đã phát huy tác dụng rồi!
Nhưng nhớ đến chuyện hai lần họ đều gặp nhau ở Kim Đỉnh...
Trong đầu Liên Đường chợt nảy ra một ý kiến.
Liên Đường: [Từ sau lần đi với tôi, anh còn nhận kèo khác không?]
Thẩm Khuynh: [Kèo gì?]
Liên Đường: [Thì sau cái đêm hôm đó ấy...]
Không đợi Thẩm Khuynh trả lời, Liên Đường còn bắt đầu cướp lời thoại.
Liên Đường: [Không sao, tôi có thể hiểu được, chuyện như này cũng khó mở lời.]
Thẩm Khuynh: [Không có.]
Thẩm Khuynh: [Dạo này tôi không ở thành phố Ngân, khá bận.]
Liên Đường: [Ồ.]
Thẩm Khuynh: [Có chuyện này muốn hỏi một chút.]
Liên Đường: [Chuyện gì thế, anh hỏi đi!]
Thẩm Khuynh: [Cô nghe ở chỗ nào mà cho rằng tôi tên là Thần Kinh?]
Liên Đường: [...]
Đúng là cô đã nghe thấy như vậy mà.
Còn do chính miệng anh nói đấy.
Nhưng hơi mơ hồ, rồi thì thính lực của cô... hơi kém một chút.
Thẩm Khuynh: [Thẩm, Khuynh.]
Thẩm Khuynh: [Nhớ kỹ nhé.]
Liên Đường: [(nịnh hót.jpg)]
Liên Đường: [Ừm ừm... Liên, Đường.]
Thẩm Khuynh: [Ngoài ra tôi còn muốn làm rõ một chuyện.]
Liên Đường:[?]
Liên Đường: [Chuyện gì thế?]
Thẩm Khuynh: [Căn phòng cũ trên tầng.]
Vì vào câu nói cuối cùng của Thẩm Khuynh, Liên Đường trở nên chộn rộn không yên.
Cô làm công tác ám thị tâm lý cho mình rằng, đó là đi nghe anh muốn làm rõ chuyện gì.
Nhưng có một số chuyện, có lần một thì sẽ có lần hai.
Trong lúc quay cuồng, ý định muốn nghe lời giải thích lại bị cô quên sạch sành sanh.
Có điều đúng là cô lại được thỏa mãn thêm lần nữa rồi.
Người đàn ông kia có vẻ ngoài cực phẩm, tên cũng hay, nhưng cô cứ cảm thấy nghe quen quen giống như đã từng nghe được ở đâu đó vậy.
Nhưng Liên Đường cũng chẳng quan tâm nhiều chuyện như vậy nữa, trong lúc vừa lòng thỏa ý, tiểu phú bà này vung tiền rất xông xênh.
Tuyên bố cô sẽ bao trọn gói người đàn ông trong vòng sáu tháng tới!
...
Thẩm Khuynh làm việc gì cũng thong dong, dáng vẻ cứ bình chân như vại, ôn hòa nhưng xa cách, chẳng có ham mê với bất cứ thứ gì.
Được người ta mệnh danh là “nam thần giới chính trị”, nguyên nhân thứ nhất là vì nhan sắc của anh, thứ hai cũng là vì khí chất bất cần trên người anh.
Nhưng nguyên nhân có sức thuyết phục nhất nằm ở cái họ Thẩm của anh.
Anh là thiếu gia bước ra từ thế gia vọng tộc họ Thẩm.
Mà dạo này, cấp dưới có thể nhận ra rõ, cứ đến ngày nghỉ là gần như không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Khuynh đâu nữa.
Không chỉ có cấp dưới mà những người bạn quen biết Thẩm Khuynh cũng có thể cảm nhận được, dạo gần đây anh hơi thay đổi.
Tối nay, Thẩm Khuynh và người bạn cùng tham dự một dạ tiệc từ thiện.
Sau khi ăn uống, hàn huyên xong, người bạn nọ xúm lại hỏi: “Dạo này ông có chuyện gì đấy?” Tống Kỳ Thâm, thái tử của Tống Thị. Bề ngoài nhìn có vẻ cao sang nhưng đằng sau lại là người hay để ý chuyện thị phi của bạn thân. “Tôi rất tò mò, không biết mỗi ngày ông làm chuyện gì.”
Hàng mi dài của Thẩm Khuynh hơi cụp xuống, ly rượu vang trong tay và chuỗi tràng hạt trên cổ tay làm nền cho nhau, “Bận về nhà cho cá ăn.”
Tống Kỳ Thâm nghe thấy thế chỉ nhướng mày lên, hỏi: “Ông chắc không? Cơ mà cũng đúng, đây đúng là chuyện mà ông có thể làm.”
Tống Kỳ Thâm cũng bận, nói chuyện chưa được bao lâu đã bị người khác kéo đi rồi.
Trong dạ tiệc, có rất nhiều người muốn đi đến kết giao với Thẩm Khuynh.
Trước mắt anh nhậm chức ở thành phố Ngân, trong thời gian ngắn sẽ không bị điều đi nữa. Một số người ở đây, nhất là những thương nhân giàu có, có đầu óc rất nhanh nhạy.
Trong bữa tiệc từ thiện này, có người thật lòng đến đây làm việc, cũng có người đến để lôi kéo mối quan hệ hoặc chỉ đơn thuần là những người muốn khoe khoang sự giàu có của mình mà thôi.
Hầu hết khách tham dự đều là thương nhân, ai nấy cũng có những người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp đi bên cạnh. Còn những người phụ nữ kia có thân phận gì, thực ra mọi người đều biết rõ trong lòng.
Một thương nhân đến bắt chuyện với Thẩm Khuynh chẳng được anh đáp lại mấy câu, dù có nhiều lời thì anh cũng chẳng muốn đáp lại.
Chỉ vài cái liếc mắt thoảng qua, có rất nhiều người phụ nữ bên cạnh đám thương nhân, đã bị Thẩm Khuynh hớp hồn.
Khi bữa tiệc từ thiện sắp sửa kết thúc, Thẩm Khuynh đặt ly rượu xuống nhấc chân định ra về, nhưng hình như có người bị vấp ngã, đổ người về phía anh.
Trong lúc đứng không vững, ly rượu trong tay người kia cũng hắt về phía Thẩm Khuynh, một ít rượu đã bắn lên tay anh.
Trần Hi Hi miễn cưỡng đứng vững lại, gò má ửng hồng vì say, “À thật ngại quá anh Thẩm... vừa rồi em đi đường không cẩn thận...”
“Không sao.” Thẩm Khuynh hờ hững đáp lại một tiếng, đôi mắt đào hoa sau cặp kính gọng bạc rũ xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình.
Trần Hi Hi biết Thẩm Khuynh là một người rất phong độ lịch thiệp, vừa rồi đi theo tay thương nhân kia cô ta đã có cảm giác này rồi. Không ngờ rằng, anh chỉ tỏ ra bình thản ôn hòa như này, cũng khiến người ta cảm thấy như tắm trong gió xuân.
Trước đây vì gặp khó khăn liên tiếp nên cô ta đành phải bám vào đám thương nhân kia, nhưng suy cho cùng đây không phải điều cô ta muốn.
“À thế...” Trần Hi Hi chậm chạp cất lời, vừa mới nói được một nửa thì cô ta đã nghe thấy Thẩm Khuynh nói:
“Phục vụ.”
Thẩm Khuynh quay sang một phía gọi nhân viên phục vụ, khiến mấy người phục vụ kia quay đầu lại.
“Vâng anh Thẩm, anh có gì dặn dò ạ?”
“Khăn ướt.”
“Khăn ướt? Vâng, có ngay.” Người phục vụ kia vội vàng chạy đến, đưa cho anh, “Tay của anh sao thế ạ?”
Thẩm Khuynh nhận lấy khăn ướt, thong thả lau từng ngón tay của mình, động tác chậm rãi tao nhã.
Anh nghiêng mặt, không nhìn vào ai, nhưng dáng vẻ cứ như xung quanh không có người, khiến người phụ nữ đang đứng chôn chân cạnh đó lúng túng vô cùng.
Cho đến cuối cùng, Thẩm Khuynh mới chậm rãi lên tiếng, coi như là trả lời lại người nọ...
“Dính phải chút dơ bẩn mà thôi.”