Kỳ nghỉ trăng mật thoáng một cái đã trôi qua, những ngày tháng thảnh thơi dài ngày, chớp mắt đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Mặc dù rất khó để có được kỳ nghỉ như này, nhưng nghỉ dưỡng ở trên biển lâu, tâm trí người ta cũng trở nên lơi lỏng.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Những ngày tháng như này quá buông thả, đến nỗi khi về đến thành phố Ngân, Quý Minh Châu vẫn thấy hơi không quen.
Nhất là buổi tối đi ngủ, thi thoảng lại cảm thấy mình đang ở trong biệt thự trên mặt nước, di chứng khá là lớn.
Lâm Man Hề đã hầm cho cô chút canh an thần, nói là sau khi đi thư giãn về sẽ có phần không kịp thích ứng với việc đột ngột quay trở lại cường độ làm việc cao như trước.
Tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi.
Nhưng nguyên nhân trong chuyện này cũng chỉ có mình Quý Minh Châu mới có thể trải nghiệm được thôi. Mặc dù mỗi ngày đều đổi sang phòng khác để ngủ, nhưng cô đã được trải nghiệm hết các loại giường trong vòng hai tuần ngắn ngủi.
Giường kiểu Âu, giường nước, giường dây thừng, võng, giường gỗ, có thể nói là muốn gì có nấy.
Sau khi quay về, Quý Minh Châu cũng nhân cơ hội này, “bóc lột” Giang Tịch một phen với lý do chính đáng.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Quẹt thẻ của anh! Dùng cơ thể của anh! Vắt kiệt sức lực của anh!
Đương nhiên là, vắt kiệt keo này xong, ta lại bày keo khác.
Mánh khóe mà Quý Minh Châu dùng vào mỗi lần chính là “dẫn gà vào phòng, trộm gà không được còn mất nắm thóc”.
Thế mà lần nào cô cũng đã biết sai mà vẫn không chừa, chẳng mảy may ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng chuyện này cũng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Khi Quý Thiếu Ngôn về nước, Quý Minh Châu cũng bắt đầu bước trên chặng đường lâu dài ở Quý Thị.
Sau chuyến đi hưởng tuần trăng mật, Giang Thị cũng đến lúc gặt hái được thành quả mới, vì thế Giang Tịch cũng bắt đầu bận rộn trở lại. Anh vẫn còn trẻ tuổi, trong khi ngồi lên vị trí cao cả của Giang Thị, anh đã được định trước là phải lấy thành tích xuất sắc nổi bật để mọi người tin phục trong thời gian ngắn ngủi.
Kỳ nghỉ trăng mật trước đó, cũng là “sự ưu ái” của Giang Vũ Thành và hội đồng quản trị sau khi thông qua bàn bạc
Trong thời gian Giang Tịch vắng mặt, đều là ba viên trợ lý đảm nhận công việc quản lý thay Giang Tịch.
Không thể không nói, vừa hay thời gian Giang Tịch không ở Giang Thị, cũng đủ để khiến mọi người từ trên xuống dưới trong công ty ý thức được một điều, nhân viên mà anh đào tạo ra xuất sắc đến mức nào.
Những người khác hoàn toàn không thể tìm ra thiếu sót hay sơ hở.
Về phương diện thành tích trong công việc, quả thực thị trường đã đưa ra một câu trả lời vừa ý. Khả năng sinh lời của các dự án đầu tư của Giang Thị trong quá khứ có thể được phản ánh rõ nhất trong việc khách hàng có mua sản phẩm hay không.
Dự án robot trí tuệ nhân tạo của Giang Thị kéo dài từ năm ngoái đến năm nay đã được nhiều công ty đặt mua sau khi sản phẩm được tung ra thị trường, hiệu ứng phản hồi từ thị trường khá tốt.
Doanh thu và lợi nhuận ròng của công ty tăng đáng kể có thể cho thấy... triển vọng phát triển của lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong tương lai.
Đến nay mặc dù chưa được mở rộng phát triển toàn diện và mới có mặt trên thị trường chưa đầy ba năm, nhưng dự án do Giang Thị đưa ra lần này đã tạo ra thành tích cao, chắc chắn sẽ mang đến cho công ty sự yên tâm trong quá trình phát triển tiếp theo.
Trước mắt, tầng lớp mà sản phẩm robot hướng đến phục vụ phần đa vẫn là các doanh nghiệp tư nhân, độ phủ không quá rộng. Về vấn đề liệu sản phẩm có thể đi vào hộ gia đình thành thị với số lượng lớn trong tương lai và thâm nhập vào mọi mặt của đời sống hay không, cần phải nghiên cứu và điều tra thêm.
Con đường này hãy còn rất dài, tương lai phía trước vẫn còn nhiều trọng trách gian khó.
Khi Giang Tịch đầu tư mạnh vào các dự án robot trí tuệ nhân tạo, anh cũng bắt đầu xây dựng các siêu thị thông minh, đưa vào áp dụng công nghệ thực tế ảo cao cấp.
Chẳng bao lâu nữa, siêu thị phục vụ tự động theo hình thức AI & VR đầu tiên sẽ được đặt tại thành phố Ngân.
Trong khi Giang Thị phát triển với quy mô lớn thì Quý Thị cũng nối gót theo sau.
Không chỉ có thế, vì những đoạn vlog mà Quý Minh Châu quay lại, cô đã nổi tiếng khắp Weibo. Ở bên ngoài có không ít tin đồn về gia thế của cô, vì điều này mà cô còn được lên hot search mấy lần.
Sau khi kết hôn, Quý Minh Châu dùng tiền mình làm ra để đầu tư vào Giang Thị, trở thành một cổ đông không lớn không nhỏ trong tập đoàn.
Cũng là bà chủ khá bản lĩnh của Giang Thị.
Những câu chuyện về hai người lưu truyền ở thành phố Ngân không ít, nhưng hai người đều sống rất kín tiếng, người ta chỉ có thể tìm ra manh mối bất cẩn lộ ra trong một số bức ảnh đời thường trên Weibo.
Trái với quãng thời gian hai người quấn quýt không rời trong kỳ nghỉ tuần trăng mật trước đó. Khi hai người lao vào công việc, gần như là cách giải thích chính xác nhất cho câu “vui chơi không quên nhiệm vụ”. Chẳng ai có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn ai, vì thế họ lại bắt đầu quãng thời gian gặp ít xa nhiều mới.
Trong thời gian bận rộn, Quý Minh Châu vẫn có thể ra ngoài gặp gỡ Liên Đường, trò chuyện với các vlogger khác mà cô mới quen, cuộc sống khá là ổn áp. Trong lúc bận rộn vẫn có mối quan hệ xã giao của mình.
Nhắc đến Giang Tịch, cuộc sống của anh thực sự vô cùng nhàm chán.
Trước đây thi thoảng anh còn ra ngoài chơi golf. Sau này, vào thời gian rảnh rỗi anh chẳng làm gì khác ngoài việc bỏ hết thời gian và công sức đi tóm Quý Minh Châu.
Từ trạng thái vui vẻ khi đi mua sắm đột nhiên biến thành... trạng thái ngơ ngác khi bị túm lên xe, mãi một lúc sau Quý Minh Châu mới phản ứng lại.
“Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây vậy, anh muốn dọa chết em à?”
“Thấy em vui quên lối về như thế này...” Giọng Giang Tịch bình thản, nhưng nếu nghe kỹ còn nhận ra anh hơi không vui, “Có phải em đã quên trong nhà còn một ông chồng không?”
“Em cũng có biết anh về đâu.” Quý Minh Châu nhìn đôi môi mím chặt của anh, vui vẻ bật cười, “Sếp Giang nhớ em rồi hử?”
Giang Tịch mím môi, một lúc sau mới gật đầu.
Quý Minh Châu gần như cười nghiêng ngả trước phản ứng này của anh, “Anh còn gật đầu thật nữa chứ.”
Giang Tịch phóng xe như bay về nhà, không nói nửa lời thừa thãi.
Trong thang máy, Quý Minh Châu soi gương xem lớp trang điểm của mình, chỉnh trang lại vài chỗ rồi thuận miệng hỏi: “Siêu thị mà Giang Thị đầu tư dạo gần đây sắp xây dựng xong chưa anh? Liên Đường nhờ em hỏi anh có thể đăng ký làm hội viên trước không, cô ấy muốn thẻ khách vip bạch kim.”
Đăng ký làm hội viên trước sẽ được hưởng dịch vụ ưu đãi tốt hơn vào lúc khai trương.
“Bảo cô ấy đi tìm trợ lý Ưng.” Giang Tịch nói xong, đi đến ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào trong cổ cô.
Không có động tác dư thừa mà chỉ đứng yên lặng ở đó.
“Em biết rồi, Giang bủn xỉn.” Nghe giọng điệu của anh là biết anh chẳng muốn nói đến người khác.
Hầu hết thời gian Giang Tịch đều thích màn tương tác giữa hai người hơn là nói đến người khác.
Trong chủ đề nói chuyện của anh rất ít khi xuất hiện người khác.
Cũng giống như bây giờ, anh ôm siết eo cô, khuôn mặt đẹp trai vùi vào hõm cổ cô, độ lực rất mạnh.
“Giang Tịch... hơi đau...” Quý Minh Châu mang giày cao gót nên không đứng vững, lập tức lảo đảo.
Nghe thấy cô la lên, Giang Tịch mới từ từ thả lỏng tay ra một chút.
Sau đó Giang Tịch khẽ đặt lên cần cổ thon dài của Quý Minh Châu những chiếc hôn vụn vặt, giọng nói được hạ xuống thật thấp: “Vợ ơi, anh nhớ em.”
Vừa dứt lời, thang máy kêu “ting” một tiếng, đã lên đến nơi.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế này, chậm rãi đi vào huyền quan.
Lâu lắm rồi Quý Minh Châu không được ở riêng với anh. Khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại, cô xoay người lại ôm lấy Giang Tịch.
Cô dán mặt lên áo sơ mi của anh, cảm nhận hơi ấm của anh liên tục truyền sang cô.
“Em... em cũng nhớ anh lắm.”
Trong lúc vô thức, Giang Tịch ôm chặt cô hơn.
Trong thời gian hai người ôm nhau, chỉ có chiếc đồng hồ thạch anh trong phòng khách chậm rãi chuyển động.
Hai người yêu nhau, đang chia sẻ cái ôm lặng lẽ và tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu mới buông tay ra.
Khi Quý Minh Châu hoàn hồn lại, cô nhìn về phía Giang Tịch đang thay giày cho cô, hỏi: “Cuối cùng thì em cũng phản ứng trở lại rồi, sao hôm nay anh lại đưa em về nơi này?”
Nơi mà Giang Tịch lái xe đến không phải nhà họ Giang, mà là Bách Duyệt.
Nhìn trạng thái này chứng tỏ nơi này đã được làm xong.
“Căn nhà này đã được đập thông, cũng được xây dựng xong rồi. Anh đã gọi điện đánh tiếng với mẹ, sau này chúng mình vẫn về đó ở.” Giang Tịch nói xong, chậm rãi đứng dậy.
Quý Minh Châu xỏ dép lê, vừa rồi mãi mà không phát hiện ra, lúc này cô hoàn toàn nổi lòng hiếu kỳ, “Á! thế em phải ngắm nghĩ kỹ càng mới được.”
Cô bước mấy bước qua đó, việc đầu tiên cô làm là ngẩng đầu lên.
Vì đây là hai căn hộ khác nhau, nên cầu thang hình xoắn ốc của hai căn hộ này nằm so le nhau.
Nhìn từ dưới lên, những bậc thang trải dài uốn lượn xung quanh chiếc đèn chùm.
Nơi đây vẫn duy trì phong cách cung điện vốn có của Bách Duyệt trước đây, sự sáng sủa toát ra từ trong sự sạch sẽ gọn gàng.
“Anh... đã tạo một căn biệt thự nằm trong tòa nhà ư?” Quý Minh Châu nhìn khắp nhà, thực ra căn hộ này tương đương với sáu tầng lầu rồi.
Giang Tịch đáp lại: “Ừm, việc lắp đặt thiết bị cũng sắp xong rồi, tầng trên cùng thì tạm để lại.”
“Vì sao lại chừa lại tầng trên cùng?” Quý Minh Châu không hiểu ra làm sao.
“Tầng sáu dành cho bọn trẻ, đến khi nào có thì nói sau.” Anh trả lời một cách ngắn gọn súc tích.
“...”
Thì ra anh vẫn nhớ tầng trên cùng dành cho bọn trẻ!
Có điều... như thế này thì cũng tùy ý thật đấy...
“Nói sau thì nói sau.” Quý Minh Châu ngừng lại rồi nói: “Nhưng với biểu hiện này của anh, em thật sự hoài nghi về sau anh sẽ bắt nạt bọn trẻ.”
“Cho chúng nó cả một tầng mà gọi là bắt nạt à?’ Giang Tịch điềm tĩnh phản bác lại.
Quý Minh Châu nhìn bộ dạng “Chuyện đã rồi thì phải tranh sủng trước đã” của Giang Tịch chọc cười. Cô bước lên kéo tay anh, “Được rồi không nói chuyện này nữa, em muốn xem phòng của chúng mình.”
Vì vừa mới bị Quý Minh Châu “chất vấn” không chút nể nang, cho nên Giang Tịch hờ hững gạt móng vuốt của cô ra, tự đi lên đằng trước.
Bóng lưng của anh trông cực kỳ lạnh lùng.
Đây vẫn là cái người vừa nãy quấn lấy cô nói nhớ cô chứ?
Biết lật mặt thế này thì sao không đi diễn hí khúc đi!
“Giang Tịch, em nể mặt anh rồi đấy nhé!” Quý Minh Châu nhanh chóng đuổi theo, nhảy phóc lên lưng anh.
Đôi tay của Giang Tịch tự động duỗi ra sau đỡ lấy, sau khi ôm chắc cô anh mới nói: “Hấp ta hấp tấp.”
“Em hấp tấp mà anh còn đỡ em?” Quý Minh Châu khoác tay lên cổ anh, “Mau! Đưa bổn công chúa đi nhìn chiếc giường 300 mét vuông của ta nào!”
Giang Tịch nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ngay lập tức bật cười khe khẽ.
Vì căn phòng được đập thông nên dĩ nhiên phải thay một cánh cửa khác.
Giang Tịch bước đến chỗ đó rồi chậm rãi mở cửa ra.
Trước kia vì hai căn phòng nằm đối diện nhau, ở giữa cách một hành lang. Bây giờ hành lang được gộp vào trong phòng, cho nên phòng của hai người đã trở thành căn penthouse lớn có thể quan sát sông Ngân xa xa.
Căn phòng to bự chảng, các khung cửa kính nối dài từ trần đến sàn nhà, và ánh sáng chiếu vào, bao phủ toàn bộ sàn nhà khiến căn phòng sáng rực lên.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, chiếc ghế mềm cuối giường và một khoảng không gian để thư giãn, được phủ kín bằng tấm thảm lông mềm mại lộng lẫy.
Tiếp đó, bên cạnh máy chơi game thực tế ảo, là bệ cửa sổ mà Quý Minh Châu hằng ao ước.
Quý Minh Châu ngây ngẩn ngắm nghía một hồi rồi trượt xuống khỏi người Giang Tịch.
“Giang Tịch, anh cừ quá đi.”
Cảm giác như hòa làm một thể khi hai căn phòng của họ được gộp làm một, vừa mới mẻ vừa rung động.
Đây gần như là sự tượng trưng cho quãng đường gập ghềnh từ chia xa cho đến khi ở bên nhau của hai người trước kia.
“Em thích lắm, cảm giác có thể sống ở đây cả đời ý.” Quý Minh Châu chậm rãi cất lời.
“Ừm, anh còn chuẩn bị cho em một căn phòng mới riêng biệt.” Giang Tịch gật đầu rồi nhìn sang cô, “Muốn đi xem không?”
“Dạ được.” Quý Minh Châu nhận lời, nghĩ bụng căn phòng riêng biệt gì thế nhỉ.
Lẽ nào Giang Tịch còn nhân tiện làm cho cô một phòng quay phim biên tập video?
Dù đã trong lòng đã đoán được đó là gì, nhưng Quý Minh Châu vẫn quyết định đi theo Giang Tịch, giả bộ như không biết.
Nhưng đợi đến khi Giang Tịch đẩy cánh cửa gỗ dày cộp ra, ánh mắt của Quý Minh Châu rơi vào sàn nhà, trong lòng cô chợt hiện lên một suy nghĩ.
Cô cảm thấy thứ này rất quen thuộc nhưng cô không thể nắm bắt được nó.
Cảm giác quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện này, cuối cùng cũng được hé lộ vào lúc cánh cửa được mở ra hoàn toàn.
Đây là phòng tập Yoga, là căn phòng mà trước đây Giang Tịch đã hỏi cô có muốn anh làm cho không.
Dựa theo yêu cầu ban đầu của cô, ba mặt của căn phòng này được lắp gương, trong hộc tủ cạnh đó được bố trí rất nhiều dụng cụ hỗ trợ trong Yoga.
Ngoài tấm đệm Yoga được trải sẵn, còn có một thứ thu hút sự chú ý của người ta hơn... đó chính là chiếc võng lụa để tập Yoga bay.
Chiếc võng được nối từ trần nhà xuống dưới, chất lụa mềm mượt.
Có cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ cạnh đó, khiến chiếc võng nhẹ nhàng đong đưa.
“Lâu lắm rồi anh không nhắc đến chuyện này, em cứ tưởng anh quên mất rồi!” Quý Minh Châu xoay người lại, nhìn Giang Tịch bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
“Thích chứ?” Giang Tịch hơi khom người xuống, cắn môi cô một cái, “Nhìn phản ứng của em, em mới là cái người quên khuấy đi chứ nhỉ.”
“Quên thì có làm sao, có anh ở bên em mà, có anh nhớ là được rồi.”
Ánh mặt trời ban chiều chiếu vào phòng, bóng hai người đổ dài trên mặt đất.
...
Ban đầu Quý Minh Châu có thái độ cực kỳ yêu thích tận hưởng với phòng Yoga. Không có chuyện gì cũng phải lượn lờ rồi nằm trong đó một lúc.
Cô còn cố ý chụp ảnh khoe trên vòng bạn bè, sau đó còn đặc biệt tag tên Liễu Khê vào.
Không lâu sau đó, Liễu Khê trả lời cô bằng một cái like.
Lần này Quý Thiếu Ngôn về nước, ông trở về cùng với một người khác.
Là ông cùng với trợ lý của ông.
Và cả vết xước dài trên khuôn mặt của ông. Vì vẻ ngoài của Quý Thiếu Ngôn rất quyến rũ nên vết xước trên khuôn mặt anh tuấn của ông vô cùng rõ ràng.
Quý Minh Châu hỏi mấy lần đều bị ông xụ mặt, tỏ vẻ “hung dữ” ngăn lại, cứ như đang giấu giếm điều gì.
Dần dà, Quý Minh Châu cũng chẳng buồn để ý đến ông bố nhà mình nữa, bây giờ cô đang một lòng tập trung vào việc tương tác với Liễu Khê.
Giữa cô và Quý Thiếu Ngôn, rõ ràng Liễu Khê chịu để ý đến cô hơn.
Thời gian này Liên Đường đang sa vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, bận rộn giải quyết chuyện tình cảm của mình, không có thời gian để tận hưởng phòng Yoga cùng cô. Quý Minh Châu cố tình gửi mấy tấm hình này lên vòng bạn bè, cũng coi như thông báo đúng chỗ.
Theo như lời đánh giá của bạn bè, biểu hiện này của cô giống như một học sinh tiểu học nhận được bông hoa khen thưởng, nằng nặc đeo trước ngực, trong lúc khoe khoang hết cỡ thể hiện sự trẻ con đến lạ.
Quý Minh Châu nghe thấy thế chỉ cười xùy một tiếng. Đám người này sao có thể hiểu sự tận tâm của “chú gà” nhà mình.
Nhưng sau đó, sự thật chứng minh, đúng là người khác không hiểu, còn cô... cũng chẳng thể hiểu được. Để rồi đến lúc sau này, Quý Minh Châu chỉ ước gì có thể đánh cho bản thân ngu muội của mình trước kia một trận.
Sau khi kết hôn, không có ai giục giã chuyện sinh con.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn người xung quanh dò hỏi Lâm Man Hề, bàn ra tán vào. Lâm Man Hề cũng bị làm phiền, chỉ một câu “Nếu muốn sinh con như vậy thì các người mau về nhà sinh con với chồng mình đi” đã chặn miệng đám phu nhân nhà giàu kia.
Tin này nhanh chóng truyền đến tai Giang Tịch, phản ứng đầu tiên của anh là... “Sinh cái gì mà sinh.”
Quý Minh Châu mà không nhắc đến thì anh mãi mãi không nhắc đến chuyện sinh con.
Ngoại trừ việc anh cũng muốn tận hưởng thế giới hai người, anh cũng biết Quý Minh Châu yêu cái đẹp, nhưng những chuyện này không quan trọng... Những vấn đề như vì mang thai nên sức khỏe ngày càng sa sút, thậm chí những thông tin sinh con bị băng huyết, mới là trọng tâm mà anh chú ý đến.
Anh không thể chịu đựng được những chuyện này.
Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của anh phải chịu một chút xíu đau đớn thôi cũng khiến anh không thể chấp nhận nổi rồi.
Thực ra trong những đêm mà chẳng ai hay biết, khi Quý Minh Châu đến mấy ngày đặc biệt mỗi tháng, Giang Tịch nhìn dáng vẻ hơi đau đớn của cô, cũng không thể ngủ ngon.
Sự lo lắng này đã bắt đầu có từ lúc anh chuẩn bị rất nhiều miếng dán nhiệt Noãn bảo bảo dành cho thiếu nữ vào hồi cấp ba.
Huống chi là sau này? Vì thế tầng sáu mãi không được trang hoàng kia, thực ra đã gián tiếp thể hiện rõ thái độ của Giang Tịch.
Vả lại.
Niềm hy vọng mà anh khát khao bấy lâu, khó khăn lắm mới có được.
Giang Tịch đang sợ... sợ có được rồi lại mất đi, sợ đến khi choàng tỉnh dậy, đó chỉ là một giấc mộng dài.
...
Trước đây Quý Minh Châu nói không sinh con, nhưng thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện, cô lại thể hiện sự ngưỡng mộ với chuyện này.
Sự ngưỡng mộ này này không phải tự nhiên mà có. Anh họ thứ của cô sinh được một cặp song sinh, nhà họ Tống mà họ ghé thăm trước đây lại sinh được một cặp trai gái.
Quý Minh Châu nhìn thấy mấy cục cưng tròn tròn như viên bánh nếp kia, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, cũng nhắc đến chuyện này với Giang Tịch mấy lần.
“Giang Tịch, anh nói xem xung quanh có nhiều người sinh một mà được những hai đứa như thế, chúng mình có như vậy không?”
Hôm nay, hai người có buổi tối thảnh thơi ở Bách Duyệt, Quý Minh Châu đột nhiên nhắc đến chủ đề này.
“Ừm.” Giang Tịch vốn không thích nhắc đến chủ đề này lắm, chỉ thuận miệng ậm ừ cho qua.
“Hời hợt.” Quý Minh Châu vỗ vỗ vào lồng ngực anh, “Xích ra chút, chừa lại chỗ nằm cho cô vợ nhỏ của anh đi nào.”
Lúc này Giang Tịch mới nhúc nhích.
Đợi đến khi nằm yên vị, Quý Minh Châu nghịch bộ móng gắn đá mới làm, “Hôm nay bố em hỏi kế hoạch về chuyện này của hai đứa đó.”
“Chỉ hỏi thôi mà, em không cần để trong lòng.” Giang Tịch vuốt v e bả vai mảnh khảnh của người trong lòng mình.
Xương b ướm của Quý Minh Châu vừa đẹp vừa rõ, chạm vào rất sướng tay.
“Em biết ông ấy chỉ hỏi vậy... chỉ là em đang tưởng tượng, lỡ như có thật thì sao, nhà chúng ta sẽ huyên náo lắm nhỉ?” Quý Minh Châu càng nói càng vui vẻ, “Anh nghĩ mà xem, đến lúc đó chúng mình cũng tổ chức tiệc đầy tháng nè, mà phải tổ chức thật rực rỡ vào. Sau đó nhờ mẹ qua đây cùng trông tụi trẻ. Lúc chúng mình rảnh rỗi còn có thể trêu chọc tụi nhỏ nữa.”
“Hóa ra đây mới là trọng tâm của em.” Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, “Sinh con ra để chơi hả?”
“Nếu không thì sao?” Quý Minh Châu tỏ ra cực kỳ nghi hoặc, sinh con ra chính là để chơi mà!
À tất nhiên là, cũng không thể thiếu việc bảo vệ yêu thương tụi nhỏ rồi.
“Em cũng học qua một khóa học rồi, cũng không phải nhất thời nổi hứng đâu.” Quý Minh Châu lật người lại, đôi mắt đào hoa đen láy nhìn chăm chú vào anh.
Vào giây phút này, bỗng dưng cô hơi không hiểu Giang Tịch.
Trong chuyện ấy thì anh rất cuồng nhiệt, nhưng lại tỏ ra không mấy mặn mà với chuyện con cái.
Mà khoan...
Dạo gần đây ngay cả chuyện ấy anh cũng không cuồng nhiệt nữa.
Quý Minh Châu cảm thấy có chuyện bất thường, trong đầu lập tức hiện lên một tình tiết máu chó trong các cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo cũ rích. Cô trực tiếp dùng giọng điệu “bà chằn” hỏi Giang Tịch, “Này, nói thật đi, dạo này anh có làm chuyện gì có lỗi với em không đấy?!”
Giang Tịch vẫn điềm tĩnh lật trang sách, “Trước đây em đã nói rồi, anh mà làm chuyện có lỗi với em thì sẽ mất cái chân nào đó. Vì thế trong tiền đề như vậy, em cảm thấy có thể không?”
Cô nói như vậy lúc nào?
Cái chân nào đó cái chân nào đó...
Trong đầu cô chợt lướt qua một cảnh tượng, hình như cô từng nói với gà Sally là, nếu còn chọc tức cô lần nữa... có thể sẽ không giữ được cái chân thứ ba đâu!
“Vậy mà mấy lời đó anh lại nhớ dai như vậy.” Quý Minh Châu hừ một tiếng rồi lại nhìn anh.
Trong đêm khuya, Giang Tịch mặc áo ngủ màu xám đậm, khuôn mặt ẩn trong bóng mờ của chiếc đèn đầu giường.
Tựa như một viên ngọc thô được đánh bóng, vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.
Hoặc có thể là vì hai người đã nói đến vấn đề nào đó, hoặc có thể là màn đêm quá sâu đậm, khiến cõi lòng người ta yên ổn trở lại.
Quý Minh Châu cảm thấy có một ý nghĩ đang lặng lẽ lan ra trong tim, sau đó xông thẳng lên đ ỉnh đầu.
Quý Minh Châu nhào lên phía trước, chống hai tay lên vai anh, “Chồng ơi, em muốn sinh gà con cho anh!”
Quyển sách trong tay anh bị Quý Minh Châu hất văng, đôi mắt anh trầm lắng như làn nước, cứ thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Hồi lâu sau, anh mới cất lời.
“Em biết lời em nói có ý nghĩa gì không?”
“Em biết chứ.” Quý Minh Châu cúi xuống khẽ thì thầm vào tai anh, “Còn muốn bổ sung thêm một câu, em ấy à, chỉ sinh con cho người em yêu thôi.”
Giang Tịch nghe thấy câu này, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Sau đó, anh nghiêng đầu nở nụ cười.
“Nhanh lên, có đồng ý không thì bảo?” Quý Minh Châu lắc lắc vai anh.
Nhưng còn chưa đợi anh trả lời, Quý Minh Châu đã không nhịn được nữa. Cô nhổm người dậy, lôi những chiếc hộp nhỏ trong hộc tủ đầu giường ra, dứt khoát ném hết hộp này đến hộp khác về phía tấm thảm ở đằng xa.
Để bày tỏ sự quyết tâm của mình... thì không được giữ lại một hộp nào cả!
Nhưng còn chưa đợi cô lấy hết ra thì Giang Tịch đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô, “Em chắc chắn là em nghiêm túc, cũng đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Giọng anh vừa tỉnh táo vừa trầm lắng.
“Tất nhiên là em chắc chắn rồi.” Quý Minh Châu không chịu yếu thế cất cao giọng lên.
“Vậy đừng tốn công vứt đi nữa.” Nói đoạn, Giang Tịch gỡ mắt kính gọng vàng xuống, bế bổng cô lên rồi đi ra ngoài, “Anh không mang là được.”
Quý Minh Châu bỗng nhiên được bế kiểu công chúa, chẳng kịp làm rõ sự tình, chỉ biết là anh đã đồng ý rồi. Nhưng lại thấy anh đi ra ngoài, cô bèn hỏi: “Ấy ấy, anh bế em đi đâu đấy?”
Giang Tịch không trả lời cô, chỉ bế cô vào phòng Yoga, để cô lên chiếc võng lụa treo lơ lửng rồi cúi người xuống, chống tay sang hai bên người cô.
“Phòng Yoga.” Anh bình thản trả lời, sau đó đôi môi nóng bỏng cũng rơi xuống, “Anh đã muốn thử như thế này từ lâu rồi.”
Quý Minh Châu: “???”
Gần như đến lúc này Quý Minh Châu mới hoàn toàn hiểu thấu ý đồ và kế hoạch của Giang Tịch... cô hơi muốn xuyên không quay về đánh chết Quý Minh Châu đắc ý khoe khoang trong vòng bạn bè kia.