Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 70




Quý Minh Châu và Giang Tịch được ông chủ quán ăn sáng tiếp đãi nhiệt tình, không những tích cực trò chuyện suốt bữa ăn, sau khi họ ăn xong, ông còn mời bọn họ ghé đến lần sau.

“Dù gì cũng cách chỗ này không xa, có thời gian hay không thì cứ qua chỗ này, nói tên của chú ra rồi ăn thỏa thích.”

Khi Quý Minh Châu nghe thấy vậy, cô chợt nảy ra một câu hỏi: “Vậy chú ơi, chú có bao giờ nghĩ đến chuyện, sau này sẽ chuyển về mở quán gần trường không ạ?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt giây lát, có vẻ đắn đo, chỉ nói ngập ngừng: “Giá thuê quán ở quanh đó...”

Ban đầu trường trung học quốc tế Anh Lợi từng được mở rộng thêm. Ngoài căng tin có sẵn của nhà trường, những cửa hàng và quán ăn vặt xung quanh đó chẳng bao lâu sau đều được tiến hành đấu thầu lại.

Giá cả tăng lên cùng danh tiếng của trường học, có thể nói là ví dụ mới cho việc nước lên thì thuyền lên vào mấy năm trở lại đây.

Ban đầu chủ quán có thể mở cửa hàng ở đó là vì lợi ích của việc ông đến con phố đó trước tiên.

Mà quán ăn này vốn là vì Giang Tịch đầu tư nên mới giữ lại được. Sau này nếu lại mở cửa hàng ở gần trường, số tiền ông phấn đấu mấy năm nay đều đổ vào đó, có lẽ sẽ không còn khoản tiết kiệm, đến cuối cùng chẳng còn lại gì.

Quý Minh Châu bị phản ứng của chủ quán chọc cười, “Cháu chỉ nhắc đại vậy thôi.”

Tạm biệt chủ quán xong, cô được Giang Tịch dắt tay, hai người cùng đi đến chỗ đậu xe.

Gần đến chỗ đậu xe, Quý Minh Châu cúi đầu xem điện thoại rồi nói: “Giang Tịch, chuyện này nhất định phải đăng lên vòng bạn bè, anh nói xem bao nhiêu năm như vậy mà em vẫn gặp được ông chủ của quán này, những người khác mà nhìn thấy nhất định sẽ ngạc nhiên.”

Dứt lời, cô vừa mới xoay người lại thì tay cô bị kéo một cái, kéo theo cả người cô dịch sang bên cạnh.

Vừa rồi Giang Tịch túm tay cô hơi mạnh, một giây sau, cô liền bị Giang Tịch ôm éo kéo lại gần anh.

“...”

Giang Tịch rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nếu ở bên ngoài nhiều nhất chỉ nắm tay ôm ấp. Dù đằng sau anh có cợt nhả như thế nào, ở bên ngoài trước giờ đều là khuôn mặt đứng đắn không chút gợn sóng. Đương nhiên, hai người cũng không có quá nhiều cơ hội đi ra ngoài, hầu hết đều “hành sự” ở trong Bách Duyệt.

Cũng giống như động tác ban nãy, cánh tay dài vừa duỗi ra, lòng bàn tay như có ngọn lửa, dán chặt vào da thịt siết lấy eo cô.

Chưa nói đến trên con đường lớn này, xung quanh còn có người đi đường đi qua đi lại.

“Sếp Giang, anh chú ý một chút được không, đây đang ở ngoài đường đấy.” Quý Minh Châu nói như vậy nhưng hai tay lại thuận thế khoác lên cổ anh, khẽ thổi gió bên tai anh, “Nói thực lòng, ở bên ngoài anh đột nhiên nhiệt tình thế này, chỉ khiến em cảm thấy lòng em nảy sinh ý xấu.”

“Nảy sinh ý xấu?” Giang Tịch nhướn mày lên, tỏ vẻ không mấy tán đồng với từ này.

Sau đó, Giang Tịch dẫn cô vòng qua xe sang một bên khác.

Ngay lập tức, hai người đã bị chiếc xe và con đường nhựa ngăn cách. Nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhìn ra một bên xe còn có người đứng đó.

Trong buổi sáng rực rỡ, mặt trời mắc lại trên ngọn cây, tỏa ra những tia nắng nhạt màu chỉ có vào buổi sáng.

Khi Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, những lọn tóc đen trước trán nhuốm màu nắng, có đoạn bị lu ánh sáng lu mờ, trở nên lấp la lấp lánh.

“Nếu đã bị em nói như vậy, không thử thì chẳng phải hơi bị thiệt sao.”

“...”

Rốt cuộc là ai thiệt cơ chứ!

Quý Minh Châu không chút thua kém liếc xéo lại anh, “Mặc kệ anh thử hay không, em vẫn cảm thấy bị thiệt nè.”

Bị áp chế lâu như vậy, không, phải nói là bị gài bẫy lâu như vậy, Quý Minh Châu cũng muốn trở mình làm người chăn nuôi heo một lần... để Giang Tịch xem ai mới là chủ nhân chân chính! Chỉ mới nghĩ đến cảnh cô ngẩng cao đầu một cách kiêu ngạo, dùng chiếc roi da đã được chuẩn bị sẵn đánh lên người Giang Tịch, chẳng hiểu sao Quý Minh Châu đã cảm thấy tất cả những lần bị sàm sỡ trước đó, đều được đòi lại vào lúc này.

Trước đây đều là cô trêu ghẹo trước, nắm quyền chủ động trong tay, vậy mà lần nào đến cuối cùng, cô và Giang Tịch cũng hoán đổi vị trí cho nhau, mà không có bất cứ thời gian để chuẩn bị nào, có rất ít ngoại lệ.

Có điều, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, rất khó để thực hiện vào lúc này, ví dụ như roi da nhỏ. Có thể còn chưa quất roi xuống thì có lẽ mông của cô đã gặp họa trước tiên rồi.

Quý Minh Châu thích cảm giác bị thách thức. Cũng giống như lúc này, cô quyết định phải xuất kích, đánh cho Giang Tịch luống cuống tay chân.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp xông lên, chỉ hơi kiễng chân lên cắn một phát vào môi Giang Tịch.

...

Kết quả chỉ mới chạm vào có chút xíu, còn chưa chạm đến cùng thì cô đã bị anh nhanh nhẹn đẩy ra.

Quý Minh Châu ngước mắt lên tỏ vẻ nghi hoặc, chỉ kịp nhìn thấy bóng của nửa gương mặt của anh, anh kề lại gần cô nói: “Khoan chưa vội.”

“... Ai vội chứ?” Bị chặn lại giữa chừng, kế hoạch thất bại, sau đó lại bị cho là “gấp gáp”, sắc mặt Quý Minh Châu hơi mất bình tĩnh. Cô lập tức đẩy anh ra, sau đó cãi lại anh: “Em làm thế để trị bụng dạ xấu xa của anh.”

“Cách chữa trị của tật này là vội vàng hôn anh đấy à?” Giọng Giang Tịch đầy trong trẻo, nếu nghe kỹ hình như còn có chút thông suốt.

Chưa đợi Quý Minh Châu đáp trả, anh thong thả trình bày: “Vừa rồi nghe em nhắc đến vòng bạn bè, nếu anh nhớ không nhầm, mấy ngày trước em đã đến quán bar, còn đăng video ca sĩ nghiệp dư đang hát nữa.”

“Ừm... hửm?”

Giang Tịch nghe thấy Quý Minh Châu đáp lại, anh như cười như không, chỉ chậm rãi nói ra hai chữ: “Ngô Dạng?”

Không cần nhấn mạnh quá nhiều, nhưng tất nhiên đây là tên của một người.

Còn là một cái tên rất quen thuộc với Quý Minh Châu.

Sau khi dòng suy nghĩ xoay chuyển một vòng, Quý Minh Châu chợt hiểu ra.

Nhưng lời đến bên miệng thì lại biến thành: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Thực ra ca sĩ nghiệp dư trong video kia vốn không phải Ngô Dạng, nhưng lúc đó Quý Minh Châu cầm máy quay ghi hình, góc ảnh khá là rộng, dĩ nhiên trong đó cũng bao gồm cả bóng người lướt qua rồi biến mất trong góc máy ảnh, đó mới là Ngô Dạng.

Giang Tịch vừa mới nhìn một cái là nhận ra được cậu ta.

“Em hỏi anh hỏi câu này làm gì à.” Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, giọng điệu hờ hững. Tuy anh che giấu cực giỏi nhưng vẫn không khó nhận ra sự khó chịu được ẩn giấu trong lời nói của anh.

Quý Minh Châu thầm biết Giang Tịch muốn có câu trả lời gì, nhưng bây giờ, tạm thời cô vẫn không muốn nói cho anh.

Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, khi thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, mặt trời lặn rồi lại mọc, Giang Tịch sẽ đợi được ngày hôm ấy thôi.

Quý Minh Châu cực kỳ chắc chắn về chuyện này.

Nhưng trước mắt chỉ có thể...

“Bảo mật.”

Vốn dĩ Giang Tịch chỉ nhân cơ hội thuận miệng hỏi một câu, nhưng Quý Minh Châu lại giữ kín như bưng.

Câu nói nghiêm túc như này... khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

“Được rồi sếp Giang, sắp đến giờ đi làm rồi, anh về công ty anh, em đến công ty em.”

Giang Tịch không nói năng sao, chỉ nhìn cô trân trân, rõ ràng là dáng vẻ không mấy hài lòng với câu trả lời qua quýt của cô trước đó.

“... Nếu còn không đi là đi làm muộn đấy!” Nói đoạn, Quý Minh Châu đến khoác tay anh.

“Ở chỗ anh không có khái niệm đến muộn.” Giang Tịch nhấc tay miết cằm cô, hơi nâng cằm cô lên, “Nếu đã ở đây rồi thì em biểu diễn lại màn gấp gáp vừa rồi của em một lần nữa đi.”

“...”

Buổi sáng này, Quý Minh Châu sa chân vào trong sự ngây ngất, quấn quýt đầy bất lực. Lúc được Giang Tịch đưa đến dưới tòa nhà Quý Thị, môi cô đỏ như ánh tà dương diễm lệ.

“Bảo mật.” Hai chữ này đã xem như đã hại cô thê thảm rồi.

...

Vừa rời khỏi nhà họ Giang, hai người lại trở về guồng quay công việc và cuộc sống của mỗi người. Đương nhiên, với quan hệ cùng sống dưới một mái nhà thân mật gần gũi như thế, dĩ nhiên họ vẫn gặp được nhau, cũng không được tính là tách ra quá lâu.

Trong khi làm quen với nghiệp vụ của Quý Thị, Quý Minh Châu cũng bỏ vào rất nhiều công sức. Tuy thời gian dành cho việc biên tập video không nhiều, nhưng may mắn là tình cảm của người hâm mộ rất bền lâu, độ hot trong lĩnh vực này của Quý Minh Châu cũng luôn giữ vị trí cao.

Vlog chủ đề Thụy Sĩ lần trước được biên tập bằng những thước phim gốc mới mẻ, những phân cảnh tuyết rơi như sương mù mịt mờ và những nét vẽ bằng tay đơn giản, khiến thiên hạ trầm trồ.

Là một vlog có một không hai, không thể sao chép lại cách biên tập, là chiếc vlog điển hình được kết hợp giữa sự tỉ mỉ và những yếu tố được người ta yêu thích.

Trong không gian của gió và tuyết ấy, đâu đâu cũng là những điều gây bất ngờ. Đài nguyên xanh mơn mởn, hồ nước sóng gợn lăn tăn, con đường tuyết phủ lấp hàng rào khu chăn nuôi.

Vô số cảnh đẹp như thế, dẫn tới việc dù vlog đã đăng được một thời gian, nhưng lưu lượng vẫn còn đó.

Đến lúc này, vẫn không ngừng có bình luận nhảy ra.

Trong khi khen ngợi vlog trước đó, họ cũng cũng mong ngóng vlog tiếp theo được đăng tải.

Quý Minh Châu không muốn kéo dài thêm nữa, cô bèn kéo theo Giang Tịch, hoàn thành chuyến đi vòng quanh thành phố Ngân mà trước đây cô vẫn chưa thể hoàn thành.

Phần ghi hình ở bên Thành Bắc chỉ chụp sơ qua là đủ, còn Thành Nam thì trái lại, vì trục đường của đại lộ ven biển quá dài, chưa kể đến chuyện vừa khó chụp mà còn phải tìm hiểu để chọn một số góc chụp. 

Nhưng những vấn đề này đều trở nên dễ dàng hơn nhiều khi đã có Giang Tịch ở đây.

Hai người đã tốn mất cả buổi chiều thứ bảy, lúc này mới ngồi nghỉ ngơi trong quán cà phê.

Sau khi phục vụ mang cà phê ra, Giang Tịch đã nhận được một cuộc điện thoại, trong cả quá trình cuộc gọi diễn ra, anh vốn chẳng nói được mấy câu.

Đợi đến khi Giang Tịch cúp máy, Quý Minh Châu mới thể hiện lòng hiếu kỳ của mình ra hỏi anh: “Ai gọi điện đấy?”

“Mẹ anh.”

Đột nhiên nghe thấy từ này từ trong miệng anh, Quý Minh Châu thoáng ngây người, đã lâu rồi cô không tiếp xúc với Lâm Man Hề rồi.

Trước đây Lâm Man Hề và Quý Khả Khanh cực kỳ thân thiết, về sau càng khoa trương hơn, hình như còn hẹn nhau cùng đi xem rất nhiều triển lãm tranh, không có thời gian rảnh lúc nào.

“Ồ...” Quý Minh Châu đáp lại một tiếng rồi vội vàng hỏi: “Bác gái nói gì với anh vậy?”

“Không có gì, đại khái là bảo anh đưa em về nhà thường xuyên.” Dạo gần đây, không chỉ đối với Quý Minh Châu, Lâm Man Hề cũng hiếm khi gọi điện cho Giang Tịch. Nhưng trước đây, cho dù có gọi thì hầu hết đều hỏi han tình hình công việc, ngoài ra không còn chuyện gì khác.

Giống như con chim cút bỗng dưng bị cấm khẩu, trong khi giấu mình đi, nó cũng không tới càm ràm, không tới làm phiền người ta nữa.

Như thể đột nhiên tìm thấy niềm vui mới, nên bà hoàn toàn buông bỏ không đoái hoài đến họ nữa.

Thế nhưng Quý Minh Châu và Giang Tịch không thể đưa ra bất cứ kết luận nào về hành vi khác thường của Lâm Man Hề, họ cũng chẳng bận tâm chuyện này.

Từ sớm hai người như đã có miễn dịch với hướng đi lặp đi lặp lại, vào bất cứ lúc nào như này của Lâm Man Hề.

Chủ yếu là, nếu là trước kia, chuyện như này xảy ra rất nhiều lần.

Hỏi xong, Quý Minh Châu cúi xuống, nhấc tay lướt qua lướt lại trên màn hình, trong đó đều là thông báo Weibo.

Trên Weibo, fan của cô miệt mài hô hào đăng video với khí thế như đã được sắp xếp trước cả rồi.

Quý Minh Châu nhìn đại quân thúc giục, quyết định đăng phần giới thiệu làm ngọt, như vậy cũng không được coi là phụ lại mong đợi của mọi người.

Cô chụp một tấm hình cô đang uống cà phê, sau đó đăng ngay lên Weibo...

[Pearl: Mình đang quay phim và chụp ảnh, chủ đề tập sau chắc chắn mọi người không thể đoán được đâu.Từ khi bắt đầu, tạm ngưng, cho tới khi lại được tiếp tục, cũng được xem là đã vượt qua ba mùa. Hy vọng trước khi mùa thứ tư ghé đến, mình có thể đăng vlog lên. (gà con.jpg)]

Người hâm mộ cũng chẳng thể ngờ một người mất tích một thời gian như Quý Minh Châu lại đột ngột online như này. Trước đây cô cũng sẽ chia sẻ cuộc sống thường ngày, mọi người đều cực kỳ tò mò. Nhưng sau này, có lẽ là bận một số chuyện, cô rất ít khi xuất hiện.

Xét thấy như vậy, bình luận của mọi người lần này đều có sự xúc động mãnh liệt.

[Wow gớt nước mắt, cuối cùng cũng đợi được chị!]

[Bao nhiêu năm sau, cháu gái của tôi sẽ nói với tôi rằng, bà ơi, vlogger mà bà thích cuối cùng cũng đăng video mới rồi!]

[Được, thật sự rất mong chờ, kéo dài lâu như vậy, chẳng lẽ không thể miêu tả gì về chủ đề sao?]

[Không thể không nói, chị cảm nhận được Pearl của chị đã thật sự nổi tiếng rồi. Trước đây hơi nổi một tẹo, bây giờ vlog Thụy Sĩ vượt ra khỏi giới, thật sự tự hào, cảm giác cứ như con gái đã trưởng thành rồi ý ~]

[Trân châu cứ yên tâm bay lượn, Vỏ sò nhỏ mãi đồng hành!]

Trong một đống bình luận kêu khóc ỏm tỏi, lúc này mới có người chiếm vị trí trước rồi mới đi soi tấm hình mà Quý Minh Châu đăng.

Không khó để nhận ra đây là ghế sofa trong quán cà phê. Có điều, ánh mắt của cư dân mạng rất tinh tường, trong đó không thiếu những thám tử Sherlock Holmes.

Hình ảnh phản chiếu trên quai cốc cà phê, không khó để nhận ra người ngồi đối diện Quý Minh Châu là một người đàn ông.

Ảnh được chụp chính diện, gần sát chiếc bàn đối diện, ở trên chiếc bàn ở gần trước mặt lộ ra nửa bàn tay. Tuy không lộ ra toàn bộ nhưng có thể cảm nhận được những đường gân rõ ràng, hình dáng cổ tay thon dài.

Đôi tay như này cực kỳ đẹp mắt.

Vì thế càng thu hút được nhiều sự chú ý hơn.

[Pearl của mị, cô thành thật khai báo đi, có phải vẫn là người đàn ông tặng hoa kia không!]

[Bàn tay này đúng là đẹp hết ý, em gần như có thể tưởng tượng ra rồi, man phết.]

[Yêu rồi chứ gì, không biết có phải tui có sẵn hiệu ứng mắt chó không, tui cảm thấy ở tập vlog Thụy Sĩ trước đó đã có rất nhiều bong bóng màu hường rồi!]

Đọc các kiểu bình luận phỏng đoán không đầu không đuôi của cư dân mạng, Quý Minh Châu bật cười, dứt khoát nhất like cho mấy người đoán đúng.

Cách bóng gió thể hiện tình cảm của mình như này, Quý Minh Châu gần như làm không biết mệt.

“Giang Tịch, em rất tò mò, có người nói tay anh đẹp bao giờ chưa?”

Khi xem bình luận xong cô chợt nghĩ đến điều này. Quý Minh Châu tắt điện thoại, chống tay lên bàn nhìn anh rồi hỏi một câu như vậy.

“Có.” Giang Tịch anh thừa nhận rất nhanh.

Đúng là có thật, nhưng đều là do anh được biết qua vô số cách gián tiếp. Mà nhắc đến được khen trực tiếp, từ nhỏ đến lớn, các loại ánh mắt và sự đánh giá cùng với những lời bình phẩm về vẻ ngoài của anh tựa như bầy ong bâu quanh, không thể đếm xuể.

“Vậy trong số những người khen anh, có ai khiến anh có ký ức sâu sắc không?” Quý Minh Châu đong đưa chân dưới gầm bàn, ngay sau đó khẽ đá nhẹ vào anh.

“Cũng có.”

“...?”

Câu trả lời này hiển nhiên không nằm trong phạm vi hài lòng của Quý Minh Châu, cô thấy hơi không hài lòng rồi đấy. Cô chỉ thuận miệng hỏi như vậy, thế mà anh lại có ký ức sâu sắc với một người khác thật!

Cổ tay xinh đẹp của cô chợt khựng lại, lắc tay đập vào cốc cà phê, phát ra âm thanh lảnh lót.

Cô khẽ chọc chọc vào mặt bàn, nói: “Anh nói xem... là ai vậy?!”

Ngón tay sắc nét của anh lướt trên điện thoại, sau đó nghe thấy cô nói thế bèn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô.

“Bí mật.”

Hai chữ đã từng quen thuộc này sau khi trải qua một khoảng thời gian, cuối cùng nó cũng được Giang Tịch mang theo bên người, rồi dùng nó để bật lại cô, cũng trả lại hết toàn bộ.

Những việc như thế này, anh lại nhớ rất rõ.

Nhìn dáng vẻ như đang mài dao xoèn xoẹt của Quý Minh Châu, Giang Tịch ngắm một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Em nói xem.”

Thấy Quý Minh Châu có vẻ ngơ ngác, Giang Tịch nhắc cô, “Lúc ở trên thảm trải sàn vào tuần trước.”

Thảm trải sàn... tuần trước.

Một số ký ức nào đó ùa về.

Lúc ấy, anh đưa tay tháo cà vạt, hình như Quý Minh Châu đã thật lòng cảm thán một câu trong lúc vô thức.

Đẹp quá, không hổ là Giang Tịch.

...

Liên tiếp mấy tuần sau đó, Giang Tịch cứ cảm thấy Quý Minh Châu có chỗ nào đó khang khác.

Nghiện điện thoại hơn, hứng thú với nghe nhạc, điện thoại cũng không bật loa ngoài mà mở loa rất khẽ.

Hơi khác trước đây đã đành, thế mà xu thế này ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn.

Trước giờ anh là một người không để lộ cảm xúc vui buồn hờn giận ra ngoài. Sau khi tìm chút cảm giác tồn tại ở trước mặt Quý Minh Châu, dường như anh đã chạm vào công tắc nào của cô, cái anh nhận được là màn xua đuổi lia lịa của Quý Minh Châu.

Đại loại đều là mấy lời như: Giang Tịch à anh đi làm việc của anh đi chứ, đừng có rình trộm lúc em xem điện thoại! Anh đúng là vô vị lắm luôn, tránh ra chút đi. A! Anh phiền thật đấy, muốn cở/i quần áo thì sang phòng bên mà cởi...

Vào tuần trước...

Sau khi làm việc xong Giang Tịch từ thư phòng trên lầu đi xuống, Quý Minh Châu đang nằm trên giường nghịch điện thoại ở trong phòng mình. Anh duỗi tay ra trêu chọc cô một hồi mà vẫn chẳng thấy cô có phản ứng gì.

Anh chợt ngừng lại rồi hỏi: “Em đang bận gì đấy?”

“À ừm... bận đó bận đó...”

Giang Tịch hơi nhếch mày lên, bắt đầu c/ởi quần áo một cách lưu loát.

Nhưng dù là như vậy thì cũng vẫn không thể khiến Quý Minh Châu có phản ứng như trước đây.

Mỗi lần anh cởi cà vạt hay thắt lưng da, những âm thanh nhỏ nhặt ấy một khi truyền vào tai Quý Minh Châu, cô sẽ lập tức nhảy dựng lên.

Phản ứng như vậy...

Tựa như đấm vào bịch bông mềm.

Dòng suy nghĩ lại quay trở lại hiện tại...

Một loại cảm giác giống như là nguy cơ tự nhiên bùng lên.

Đứng trước gương, lần đầu tiên Giang Tịch ngắm nghía kỹ càng khuôn mặt của mình.

Cô đã chán rồi sao? Nếu thế thì cũng không giống lắm.

Giang Tịch cũng không nán lại quá lâu, tắm xong anh đủng đỉnh mò vào phòng Quý Minh Châu.

Cô đang chống tay nằm sấp trên giường, hai chân đong đưa qua lại, dáng vẻ nhàn tản biếng nhác, không ra thể thống gì. Cả người cô trông mềm mại như một vũng nước, vừa yêu kiều vừa rạng rỡ. Vì cô chống khuỷu tay xuống giường nên rãnh ngực rất sâu, hấp dẫn người ta đến lạ.

Chỉ có điều... ánh mắt của cô đang dán vào màn hình điện thoại, ngay cả khi anh vào cô cũng chẳng nhận ra.

“Quý Minh Châu.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Tịch khẽ mím môi lại.

“Ừm.”

“Ừm...?”

Sau khi ngừng lại và im lặng hồi lâu, Quý Minh Châu mới có phản ứng lại.

Cô kêu “A” một tiếng, nhanh như cắt úp điện thoại xuống, “Anh làm việc xong rồi à?”

Giang Tịch nheo mắt lại, sau khi đóng cửa, anh sải bước lớn đến chỗ cô.

“Em xem gì trên điện thoại mà nhập tâm vậy?”

“À... thì... chút chuyện thị phi thôi.”

Giang Tịch sán đến gần, ngay lập tức lật người cô ấn xuống giường, rồi nhanh chóng đè lên cô.

Anh m/út cắn vành tai cô, giọng điệu tuy lạnh lùng nhưng nếu nghe kỹ thì thấy đó là sự buồn bực hờ hững nhiều hơn, “Em chắc là tin tức thị phi chứ? Thị phi đến mức ngay cả anh em cũng quên mất rồi có phải không?”

“Ai quên anh chứ? Vừa rồi anh bận suốt còn gì.” Quý Minh Châu đẩy điện thoại ra xa hơn một chút, phản kháng lại anh như thăm dò, “Anh đè em nặng quá...”

“Hơn một tuần không ăn em, em coi anh thành không khí à?” Tuần này, vì bận rộn với công việc của mình, Giang Tịch cũng bỏ qua cho cô, kiềm chế không chạm vào cô, chẳng lẽ chính vì như này nên cô cảm thấy không đủ sao?

Giọng điệu của Giang Tịch còn hơn cả “oán phu”, khiến Quý Minh Châu suýt bật cười thành tiếng. Cô hơi cất cao giọng lên, “Này... anh là ai thế! Anh mau trả lại sếp Giang lạnh lùng vô tình cho tôi đi!”

Giang Tịch bị cười nhạo cũng chẳng để tâm, anh nhổm người dậy, chống hai tay sang hai bên cô, nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.

“Hóa ra thư ký Quý thích dáng vẻ đó của anh à?” Giang Tịch lưu loát cở/i quần áo của cô xuống như đang bóc kẹo, “Vậy thì như thư ký Quý mong muốn nhé.”

Lúc này Quý Minh Châu muốn chơi với Giang Tịch thì vẫn còn hơi non, chưa đủ trình.

“... Anh còn bị nghiện chuyện nhập vai à!” Quý Minh Châu nói xong định đưa tay ra túm cổ áo anh, thì nhanh chóng bị anh lôi lại, đổi thành ôm lấy cô.

Vào khoảnh khắc sâu nhất, hình như cũng giống như này.

Trong lúc trời đất đảo lộn, trần nhà trong tầm mắt của cô biến thành cảnh tượng rung lắc, ngọn đèn khảm vào đầu giường tựa như ngưng tụ thành một bức tranh, khắc họa căn phòng ngập trong ánh sáng vàng vọt tờ mờ. Không biết qua bao lâu sau, ngăn kéo trong hộc tủ cạnh đầu giường đột ngột bị kéo ra.

Quý Minh Châu nghe thấy những lời Giang Tịch thì thầm bên tai mình: “Đeo giúp anh.”

...

Chẳng biết từ lúc nào, thời gian thoáng một cái đã trôi qua, tựa như mới hôm qua còn chào đón không khí đầu xuân xanh tươi, mà nay đã là cuối xuân với không khí hơi nóng bức rồi.

Ngọn gió đêm ở thành phố Ngân đã trút bỏ sự lạnh lẽo, chẳng còn tìm thấy chút không khí se se lạnh trong thời tiết mùa xuân nữa. Sự khô nóng tràn ngập trong không khí, như một tấm áo choàng của ai đó lướt qua gò má của mỗi người.

Sau khi trải qua màn đùn đẩy về chuyện có mang hay không mang bao, chiến tuyến phía sau bị kéo dài. Mãi cho đến nửa đêm Quý Minh Châu mới ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, cô còn hung dữ cho Giang Tịch thân yêu hai bạt tai không chút nể nang.

Bởi vì thời tiết chuyển nóng, mồ hôi càng tiết ra nhiều hơn, cộng thêm bị cái gì đó thấm ướt, cho nên họ không thể ngủ trên giường được nữa. Hai người chẳng đi đâu cả, cùng nhau chen chúc trên ghế sofa mềm, cũng rất thoải mái.

Ghế sofa khá lớn, hai người nằm lên đó vẫn còn dư chỗ. Thực ra thì ngủ ở nơi này vẫn thoải mái chán, hai người có thể nép sát vào nhau hơn. Giang Tịch tự cảm thấy mình đã phục vụ công chúa nhỏ tận tình, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Quý Minh Châu dậy sớm, do bị đè mà tỉnh.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Giang Tịch, Quý Minh Châu ngây ra, đưa tay miêu tả khuôn mặt anh một hồi.

Sau đó, cô khẽ khàng hôn lên má anh một cách cưng nựng, phát ra một tiếng “chụt”.

Sau khi thể hiện tình cảm dịu dàng xong, Quý Minh Châu đang muốn xoay người lại thì bị Giang Tịch kéo lại, anh vẫn nhắm mắt, “Dậy rồi à?”

“Ừm.” Quý Minh Châu ra sức nhéo mạnh anh một cái, “Tại anh hết... em không được ngủ ngon! Anh đừng hòng ngủ được!”

Giang Tịch giữ lấy bàn tay đang s/ờ soạng lung tung của cô, chẳng biết làm gì với cô, bèn mở mắt ra, “Vẫn còn sớm lắm.”

“Em mặc kệ!”

Hai người đùa giỡn nhau một hồi, Giang Tịch cũng hoàn toàn hết buồn ngủ, bị Quý Minh Châu đuổi đi thu dọn ra giường.

Quý Minh Châu vốn đang quỳ một chân ngồi trên sofa, sau một lúc để mình tỉnh hoàn toàn, đầu óc của cô vẫn còn đờ đẫn.

Cô gái có mái tóc đen như thác nước, những lọn tóc xoăn biếng nhác xõa sau lưng. Tối qua vì lười đi lấy quần áo mới, sau khi làm xong Giang Tịch mặc cho cô chiếc áo sơ mi anh cởi ra vắt trên ghế sofa trước đó, cũng được coi là tình cờ.

Cô yên lặng ngồi đó một lúc, đôi chân trần trực tiếp đi trên sàn nhà, bước ra ngoài cửa.

“Đi đâu vậy?” Giang Tịch đang thu dọn giường chiếu, nghe thấy động tĩnh thì vội vàng gọi cô lại: “Quay lại đi dép vào.”

Quý Minh Châu ngáp một cái, giọng cô đặc âm mũi, “Em khát nước quá, Giang Tịch, em ra phòng bếp uống nước.”

“Đi dép vào đi, lát nữa anh lấy nước cho em, uống nước nóng.”

“Dạ...” Quý Minh Châu đáp lại một tiếng, mắt nhắm mắt mở đưa chân lần tìm dép lên. Đợi đến khi cô chạm vào dép, cô lập tức đi vào, loẹt quẹt dép lê thong thả đi ra bên ngoài.

Dựa vào trực giác, cả quãng đường Quý Minh Châu đều dựa vào cảm giác phương hướng quen thuộc mà đi qua hành lang. Đợi đến khi cô ra đến phòng khách, cô nhắm mắt vươn vai một cái.

Cơn buồn ngủ lại kéo đến, cả người trở nên uể oải.

Đứng im tại chỗ một hồi, tựa như có thể từ từ tách linh hồn ra khỏi mình vậy.

Đúng vào lúc này, chỗ thang máy gia đình vang lên một tiếng “Ding”-- rất rõ ràng, nhưng cũng rất gấp gáp, chớp mắt liền biến mất.

Quý Minh Châu chẳng để tâm đến, cô vẫn nhắm mắt, dáng vẻ lờ đờ uể oải.

Nhưng cũng chính vì cô đang nhắm mắt, tất cả âm thanh đều được phóng đại vào lúc này. Cũng không biết có phải là do chưa được ngủ đủ giấc hay không, thế giới này trở nên ồn ào.

“Đến đây bao nhiêu lần, lần này cũng xem như nhớ mật mã rồi.”

“Hôm nay đến thì cũng đến rồi, Man Hề, phải giải quyết dứt khoát, về sau hai đứa làm bạn với nhau cũng không thấy lúng túng.”

“Khả Khanh à, bà bảo xem chẳng đứa nào đề nghị muốn hủy hôn ước, như thế này thật sự sẽ ổn chứ?”

“Cho nên tôi mới đi cùng bà tới đây mà, thăm dò tình hình một chút, dù gì mình cũng lấy danh nghĩa đến đưa bữa sáng mà. Nếu lần này không thành thì lần sau lại bàn tiếp. Lẽ ra tôi định nói chuyện nghiêm túc với ông anh tôi, nhưng dạo này ông ấy đều không ở nhà, hết cách rồi. Nhưng mà dù sao tôi cũng là cô út của Minh Châu, cũng là người có quyền lên tiếng.”

Quý Khả Khanh nói đoạn, ngáp một cái rồi kéo tay Lâm Man Hề, “Dậy sớm như vậy để đi cùng bà, bây giờ tôi vẫn cảm thấy buồn ngủ chết đi được nè.”

Lâm Man Hề bật cười trêu chọc Quý Khả Khanh một lúc, xách đồ ăn sáng đứng ở huyền quan, “Ở đây có dép mới để thay đấy, này, ở đây này.”

Trong khi Quý Khả Khanh đang thay dép, Lâm Man Hề vừa ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn lướt qua một lượt, ngay sau đó bà đứng đực ra tại chỗ.

Trong phòng khách, có một cô gái đang đứng lù lù ở đó.

Mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, vạt áo chỉ đủ che đến giữa đùi, đôi chân thon thả nõn nà mịn màng, loáng thoáng có thể thấy dấu vết phớt hồng ở khắp mọi nơi.

Bởi vì huyền quan cách phòng khách không quá xa, Lâm Man Hề lắc lắc đầu, nhìn kỹ lại, cô gái nọ đang dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài.

Bà mấp máy môi, khi lên tiếng một lần nữa, giọng bà mang theo sự thăm dò: “... Minh Châu?”

Giọng nói vang lên đột ngột như này, dù có đang mơ màng cũng phải tỉnh táo lại ba phần. Quý Minh Châu nghe thấy giọng nói này, ngay tức khắc mở mắt ra.

Cùng lúc đó, Quý Khả Khanh ở phía sau Lâm Man Hề nghe thấy tiếng cũng đứng thẳng người lên, nhìn qua chỗ cô.

Sau đó bà ấy cất cao giọng, đầy vẻ bất ngờ: “Sao cháu lại dậy sớm vậy?”

Ngay sau đó, ánh mắt Quý Khả Khanh nhìn chằm chằm vào chiếc áo không phải của cô đang khoác trên người cô kia, lập tức ngây người.

Sau đó, bà ấy nhanh chóng bịt mắt mình lại.

Quý Minh Châu không nói được câu gì, cô cũng rất bất ngờ, hiếm khi cô tỏ ra lúng túng như này, ở lại đây cũng không được mà đi thì cũng chẳng xong, đành chậm chạp lên tiếng chào hỏi: “Bác gái... cô út...”

Mấy đôi mắt nhìn vào nhau, bầu không khí cũng lắng xuống.

Thực ra thì mới sáng ngày ra đã tình cờ gặp nhau thì cũng không bất ngờ, nhưng nếu ăn mặc như này mà chạm mặt nhau thì đó mới chính là điều rất bất ngờ.

Đương lúc Lâm Man Hề ngơ ngác, không biết phải nói gì thì...

Một giây sau.

Có một bóng người cao lớn đi từ trong phòng Quý Minh Châu ra ngoài, đón lấy ánh nắng ban mai dần dần đi tới gần.

Là một người hết sức quen thuộc.

Bảo Lâm Man Hề không nhận ra ai, chứ không thể nói bà không nhận ra Giang Tịch được.

Đó là cậu con trai do bà sinh ra! Một trăm phần trăm!

Cái tên mặt người dạ thú kia, chẳng phải là Giang Tịch hay sao!

Giang Tịch mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ nhàn nhã tùy ý, trên cổ có mấy vết cào khả nghi, nói với Quý Minh Châu rằng: “Vẫn còn có sức chạy à? Chờ anh bỏ ga giường vào phòng giặt đã nhé.”

Cậu thiếu gia trước giờ lạnh lùng xa cách, lúc này đang cầm ra giường được thay ra, vừa nhìn là biết sắp mang đi giặt.

Lâm Man Hề và Quý Khả Khanh: “...”

Chỉ thoáng chốc, bao nhiêu cảm xúc dâng tràn trong lồng ngực của Lâm Man Hề, cuối cùng dừng lại ở câu nói mà Giang Tịch đã từng nói với bà, từng câu từng chữ, chứng cứ vô cùng xác thực!

... Đây mà là không có cảm giác sao?!

Tất cả mọi cảm xúc tụ lại một chỗ, cuối cùng đã đả động đến sợi dây đàn trong lòng.

Bữa sáng trong tay Lâm Man Hề “loảng xoảng” một tiếng rơi hết xuống đất.