Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 23




Quý Minh Châu vào giờ phút này lại một lần cảm thán văn hóa ngôn ngữ Trung Quốc thật sự quá bác đại tinh thâm.

Cùng một câu, nhưng không cùng ngữ cảnh thì hàm ý trong đó lại khác xa nhau đến như vậy.

Cô cúi đầu nhìn tấm thảm được trải dài vào tận bên trong, hành lý của cô và Giang Tịch đã được quản gia của khách sạn mang đến, đặt ngay trước cửa.

Quý Minh Châu đi lướt qua bả vai Giang Tịch, lúc đi ngang còn cố tình hừ mũi một cái.

Căn bản là chiều cao của hai người hoàn toàn khác nhau, cô chỉ cao đến ngực của Giang Tịch nên khi đi ngang qua từ trái sang phải thì dường như đang quét một lớp sơn lên bức tường vậy.

Lực đạo không quá nhẹ cũng không quá mạnh, vừa hay gãi đúng chỗ ngứa.

Quý Minh Châu từ khi còn ở sảnh khách sạn đã cởi áo khoác bên ngoài ra, thêm vào đó nhiệt độ khách sạn lại ấm áp ổn định, một đường từ thang máy lên đến hành lang một chút lạnh lẽo cũng không cảm giác được.

Giang Tịch mặc cũng không nhiều lắm, bởi vậy khi da thịt hai người tiếp xúc thì chỉ cách nhau hai lớp quần áo mỏng manh mà thôi.

Quý Minh Châu có thể mơ hồ cảm nhận được l-ồng ngực anh vô cùng ấm áp, luồng nhiệt ấy chậm rãi truyền sang người cô.

Giang Tịch cũng không có ý tứ muốn so đo, dù sao cũng chỉ là một cái quẹt nhẹ qua bả vai, anh còn thập phần thân sĩ nhường nhịn cô, thấy cô vào rồi sau đó mới vươn tay đóng cửa, phát ra tiếng vang nặng nề.

Quý Minh Châu một bước lại một bước tiến vào bên trong.

Cô tùy ý ném túi xách lên sô pha ở phòng khách, chính mình cũng theo đó mà ngồi lên.

Tuy rằng lúc sáng đã có ghé qua tiệm xăng, cô liền tranh thủ xuống xe đi dạo loanh quanh, cũng xem như có vận động, nhưng dù sao cũng là một hành trình dài bốn năm giờ lái xe, cơ thể hiện tại đã có chút mệt mỏi rã rời.

Ghế dựa lại thập phần mềm mại, Quý Minh Châu ngồi khá lâu trên xe nên chỉ cảm thấy chân mình bây giờ chỉ còn lại một mảng tê mỏi, đi từ đại sảnh lên tới đây, bước chân vẫn như là đang đi trên mây chưa thể đáp xuống.

Hiện tại rốt cuộc có thể nằm thẳng, cô tự nhiên cũng khôi phục dáng vẻ ta đây khi còn ở nhà, muốn thả lỏng một phen.

Quý Minh Châu duỗi chân, vươn eo, lười nhác dựa vào một bên.

Phía sau chỉ còn lại một chút tiếng vang, hẳn là Giang Tịch đang sắp xếp hành lý.

Cô xoa xoa mái tóc dài, thầm nghĩ muốn đi sang bên đó xem anh đang làm gì.

Cả ngày hôm nay anh cũng không hề nói một lời nào, chỉ giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng nhưng vẫn nhẹ nhàng làm mọi việc.

Thanh âm nữ nhân như thể hiện bản thân cuối cùng cũng đã đến nơi, hoàn toàn là trạng thái thả lỏng nhất.

Giọng điệu Quý Minh Châu trời sinh khá nhẹ, lại mang đượm vẻ đặc trưng nữ tính của phái yếu. Nói chuyện chậm rãi còn có vẻ như là đang làm nũng, đến khi nói nhanh thì hiện lên nét kiêu căng nhưng lại không khiến người chán ghét, ngược lại chỉ muốn kéo cô vào lòng mà vỗ về, mà v-uốt ve.

Kinh diễm lại dễ nghe.

Giọng ngọt ngào như vậy khi còn ở cao trung đã được phát huy đến cực hạn.

Khi đó, nhân ngày kỉ niệm thành lập trường, cô đã đăng kí một tiết mục độc tấu dương cầm kèm theo hát đơn ca, tiếng nhạc lan tỏa khắp không gian, màn sân khấu được chậm rãi kéo xuống, cả khán đài dường như chìm trong giọng ca ngọt ngào ấy.

Con gái duy nhất của Quý gia thành Nam, mới còn ít tuổi đã minh diễm như vậy, không thể tưởng tượng về sau sẽ như thế nào, nhất thời suy nghĩ của mọi người không biết đã trôi về đâu.

Về sau, Quý Minh Châu còn đứng ra tổ chức hoạt động cho câu lạc bộ của một dàn nhạc dân gian. Chẳng qua là thời gian tổn tại không được lâu, cô còn chưa tốt nghiệp cao trung thì dàn nhạc đã chính thức tan rã.

Ngâm nga không được bao lâu, Quý Minh Châu chợt dừng lại, tầm mắt vội vàng chuyển đến trên người Giang Tịch.

Từ khi cô ngã rạp xuống, Giang Tịch vẫn thẳng tắp đưa lưng về phía cô, không hé răng, tựa như là đang thu thập hoặc là đã đi vào cõi thần tiên mất rồi.

Bất quá………

Hành lý thì không thể thu thập lâu như vậy?

Quý Minh Châu cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi anh ――

“Giang Tịch, anh muốn chọn phòng nào?”

Ngữ khí mơ hồ tỏ rõ chính mình mới là chủ nhân nơi này, khá hiếu khách nhiệt tình, lại còn đem quyền chủ động giao cho Giang Tịch.

Giang Tịch theo tiếng nói nhìn qua, “Tùy ý.”

Hai căn phòng có cách bài trí giống nhau, chọn gian nào cũng sẽ không có chuyện không công bằng.

Chẳng qua vẫn có một chút bất tiện ――

Đó chính là, hết thảy cả hai phòng đều không có cửa.

Nông trang suối nước nóng này do một người sáng lập đến từ Thổ Nhĩ Kỳ xây dựng, nói cách khác nơi đây chính là một cơ hội để ông ta phát triển đầu tư.

Mà tập đoàn Giang thị được xem như là cổ đông đóng góp vốn lớn nhất.

Bởi vậy phong cách bên trong không quá theo kiểu Trung Quốc cũng không thiên về phong cách châu Âu, nhưng cái cửa hình vòm này hoàn toàn phỏng theo lối kiến trúc Thổ Nhĩ Kỳ.

Nếu hai người nằm trên hai giường riêng biệt, chỉ cần thoáng nghiêng người là có thể nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra bên kia.

Tuy rằng mọi thứ từ cách bài trí đến đãi ngộ đều hoàn toàn xứng đáng với danh xưng phòng tổng thống, nhưng bố cục nhìn thế nào cũng thấy giống phòng tình nhân.

Quý Minh Châu dựa vào nguyên tắc dạo gần đây, “Vậy thôi tôi cũng sẽ tùy ý chọn phòng bên trái.”

Sau khi chia phòng xong, Quý Minh Châu cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi nên lại ngứa chân muốn đi loanh quanh.

Cơm của cô cùng Giang Tịch đã có người mang đến lúc giữa trưa, Quý Minh Châu nghĩ vậy liền mặc trang phục trượt tuyết rồi đi thẳng ra sân trượt.

Kỳ nghỉ 3 ngày 2 đêm này cô cũng không muốn vạch ra kế hoạch cụ thể làm gì, dù sao hoạt động cũng sẽ chỉ trong cái vòng nhỏ hẹp này thôi, muốn đi đâu thì trực tiếp đi, còn lại thì tùy hứng thú.

……

Sân trượt tuyết này có thế dựa núi, bên kia là núi Tùng được vây kín cả một khoảng rộng lớn bằng hàng rào.

Khác với tưởng tượng của Quý Minh Châu, người bên trong sân trượt tuyết khá thưa thớt, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người chơi.

Chắc trong thời tiết rét lạnh như thế này thì đa số bọn họ sẽ lựa chọn đến suối nước nóng lộ thiên.

Bất quá như vậy cũng tốt, cô không ham náo nhiệt, ít người như thế này có thể chơi càng thêm tận hứng.

Trên đường đi Quý Minh Châu gọi video cho Liên Đường để tám chuyện bát quái, chủ yếu là khoe cô ấy mình đang được đi ngao du ở khu trượt tuyết.

“Tiểu Đường ơi, cho cậu xem cái gì gọi là mị lực của thiên nhiên, thấy nhiều tuyết không ha ha, ở thành Ngân tớ chưa từng thấy nhiều như vậy đâu~”

Liên Đường nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Quý Minh Châu trong trang phục trượt tuyết, ngữ khí không chút nào che dấu sự vui vẻ.

“Được lắm Quý Minh Châu! Lại còn tiêu sái tự tại như vậy! Câu nói kia hình dung như thế nào nhỉ, hưm ―― cậu giống như một con heo vui vẻ trên nền tuyết trắng haha!”

“A ―― xem ra gần đây cậu tâm phiền ý loạn không ít nhỉ, tớ cũng không thèm chấp nhặt với cậu.”

Quý Minh Châu vừa đi xe trượt tuyết vừa khẽ ngâm nga.

“Khỏi phải nói……” Liên Đường rầm rì oán giận, “Cậu không nói thì không sao, hiện tại vừa nhắc đến, tớ lại nhớ đến cuộc sống thảm hại của mình. Trước kia còn có thể được chạy ra ngoài đi chơi, hiện tại quả thực ba tớ còn muốn hạn chế số lần ra ngoài của tớ.”

Liên Đường được sắp xếp rất nhiều khóa học lễ nghi để chuẩn bị cho lần xem mặt kế tiếp.

Quý Minh Châu và Giang Tịch thành đôi là do ước định từ trước của trưởng bối, Liên Đường thì khác, gia đình không hề vì cô mà lựa chọn đối tượng vừa ý, bởi vì bọn họ vẫn còn đang bận rộn chuẩn bị cho hôn sự của chị gái cô.

Liên gia tổng cộng có hai cô con gái, Liên Nhuỵ thì lớn hơn Liên Đường bảy tuổi, trước mắt đã có một chức vụ ở Liên thị.

Khi nghe nói Thẩm gia có ý định liên hôn, thì ngay lập tức Liên gia đã vươn ra cành ôliu.

“Bất quá tiểu Bát ―― vẫn nên hỏi cậu một chút, tin tức của Thẩm gia bên kia là thật hay là giả vậy?”

Cô nhỏ Quý Khả Khanh của Quý Minh Châu được gả vào Thẩm gia, Liên Đường muốn tìm hiểu từ chỗ cô cũng coi như là hỏi đúng phương hướng rồi.

“Cậu nói Thẩm gia?” Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, “Dù sao khẳng định không phải Thẩm Thận, vì anh ấy cũng đã có người trong lòng rồi, không phải cậu không biết điều đó.”

Anh họ thứ hai của Quý Minh Châu là giám đốc công ty giải trí Thẩm Thận, đầu quả tim của anh chính là nữ diễn viên nổi tiếng của công ty, Hứa Mạt, hai người dính nhau tựa như keo tựa sơn, làm gì có khả năng đi ra ngoài bàn bạc với Quý gia.

Mà Quý Minh Châu lại cùng với vị cô nhỏ này quan hệ khá giao hảo, Thẩm Thận nếu dám tỏ vẻ nguy hiểm bên cạnh thì thử xem, Quý Minh Châu tuyệt đối sẽ quét đao xoèn xoẹt không nương tay.

Hai người trong miệng theo như lời vị Thẩm gia kia, kỳ thật chính là Thẩm Khoảnh.

Quý Minh Châu không nói thẳng, rồi sau đó vẫn luôn kiên nhẫn mà chờ đầu bên nói dứt câu mới chậm rãi lên tiếng, “Cậu nghĩ như thế nào thì tớ tuyệt đối không can thiệp, nhưng cậu cũng đừng suy nghĩ quá tiêu cực làm gì, Thẩm gia bên kia cũng không nhất định muốn nói đến đối tượng là Liên Nhuỵ, đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu hỏi một chút.”

Cô dừng lại tiện đà nói thêm, “Được rồi, lúc nào tớ rủ cậu đi ngắm tuyết được không? Cậu cứ nản lòng như vậy khiến tớ cũng không vui, khi nào tớ về chúng mình cùng nhau đi ăn bữa lớn nhé Liên Tiểu Đường?”

Liên Đường nghe được lời này mới thoáng khôi phục tinh thần, hai người lại hàn huyên thêm một lúc nữa, thì bỗng nhiên Quý Minh Châu nghe được Liên Đường kêu lên một tiếng “Ai nha”, rồi sau đó vội vàng mà lưu loát tắt video ――

“Vị kia nhà cậu đến rồi kìa, tớ không can thiệp vào thế giới hai người các cậu nữa, để cậu với Giang Tịch cùng nhau đi ngắm tuyết!”

……Đến?

Quý Minh Châu hốt hoảng tắt giao diện di động rồi xoay người.

Giang Tịch không biết khi nào đã yên lặng đứng phía sau cô.

Quý Minh Châu còn chưa lên tiếng, anh đã chậm rì rì  mở miệng, “Cô muốn mời tôi cùng nhau ngắm tuyết?”

“……”

Ai muốn mời anh ngắm tuyết cơ chứ!

Lúc trước không gặp anh thì không có cái gì để bụng, nhưng cố tình trong lời nói lại có một số việc, có thể vừa vặn bị anh bắt gặp được xong lại bị anh nghe được nên cảm thấy có đôi chút chột dạ.

Quý Minh Châu quyết định quay đầu lại miếu cúi chào, cô không chỉ muốn cùng Giang Tịch đổi vị trí, mà còn phải tuyệt đối áp chế, ở trên cùng khống chế toàn bộ cục diện này!

“Sao anh cũng đến đây trượt tuyết?” Cô nghi ngờ.

Thời điểm Quý Minh Châu ra khỏi phòng thì Giang Tịch vẫn còn đang ngồi ở ghế nhỏ trong phòng khách, trên đùi đặt máy tính cá nhân anh mang theo từ trước, bày ra bộ dạng vội vàng làm việc.

Ra tới đây chơi còn phải phân tâm với sự nghiệp, thoạt nhìn anh cũng khá đáng thương, cô nghĩ như vậy nên không gọi anh, trực tiếp xách đồ đạc ra cửa.

“Sợ cô ngã lại không có ai nâng.” Giang Tịch nhàn nhạt đáp lại.

Sau khi nói xong, anh rũ mắt nhìn biểu tình trên gương mặt nho nhỏ của Quý Minh Châu dần dần trở nên không thể tưởng tượng, lúc này mới nhẹ nhàng nâng khuỷu tay, rắc một ít tuyết nên mặt cô.

Nắm tuyết áp lên da thịt chỉ lành lạnh chứ không đau, như cành liễu mùa xuân thổi phớt quá khiến cho chóp mũi ngưa ngứa.

Giang Tịch người cao chân dài, nên làm việc đó vô cùng dễ dàng, đến phiên Quý Minh Châu, đã có thể tưởng tượng không thể lưu loát được như vậy.

Đến khi cô lấy lại tinh thần thì cũng không thèm nề hà cây trượt tuyết trong tay không nghe lời, hay hoàn toàn với không tới nên có thể sẽ ném không chính xác mà ném lên người anh vài vốc tuyết.

Nhưng vì đang mặc đồ trượt tuyết, Quý Minh Châu cả người đều bao đến kín mít, vốn dĩ muốn dùng tay để ném tuyết, nhưng tay đã mang bao phòng hộ nên thoạt nhìn cô trông giống một con méo béo.

Cố sức nâng lên như vậy mà cũng không ảnh hưởng gì đến Giang Tịch, tất cả chỉ dừng lại ở bên chân anh.

Hai người không ai nhường ai, âm thầm lặng lẽ đấu đá nhau, nhưng chỉ được một lúc thì Quý Minh Châu đã có chút không vui.

Cô nhiều lần chỉ ở thế hạ phong, ngay cả lông tơ trên người Giang Tịch còn chưa đụng được vào.

“Anh khi dễ tôi! Không cảm thấy như vậy là không công bằng sao?”

“Cái này mà cô kêu khi dễ?” Giang Tịch ngừng động tác trên tay, liếc cô từ trên xuống dưới.

“Đương nhiên rồi, cái này tôi không am hiểu, không phải khi dễ thì là cái gì?”

Giang Tịch không nhanh không chậm thưởng thức cây trượt tuyết trong tay, lông mày sắc bén nhíu lại, chậm rãi nói, “Vậy cô am hiểu cái gì nhất?”

Quý Minh Châu xem anh chỉ vài bước đã rơi vào bẫy rập mình bày ra, thần thái sáng bừng động lòng người.

“Giang Tịch, chúng ta thi trượt tuyết, đánh cuộc đi, nếu ai thắng, có thể sai sử cùng yêu cầu người kia làm ba việc cho mình.”

Quý Minh Châu trượt tuyết nhiều năm, trong giới có thể coi là một người xuất sắc.

Nếu đua thực lực cùng kỹ thuật, hiếm có người có thể vượt qua được cô.

Nghĩ đến đây, cô càng thêm cường điệu, “Nếu anh sợ thì bây giờ có thể rút lui.”

“Cô xác định muốn đánh cuộc chứ?” Giang Tịch chậm rãi nhướng mày.

“Đương nhiên.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt đến vô lương tâm, ngữ khí lại thành thật tỏ vẻ nhất định phải làm bằng được.

……

Từ sân trượt tuyết trở lại phòng, nhưng Quý Minh Châu cũng không lên nổi tinh thần.

Giống như là cà tím mà dính phải sương, lực bất tòng tâm.

Phảng phất như về lại trạng thái khi mới vừa xuống xe.

Giang Tịch quả thực không phải người.

Nhiều lần dẫn đầu không nói, mỗi lần vừa mới bắt đầu còn cố tình thả chậm tốc độ, tới cuối cùng mới ra vẻ khó khăn lướt qua cô.

Hai chiến thắng trong tổng cộng cả ba lần, Giang Tịch được “Hai” lần.

Thắng khá nhẹ nhàng, mà lại giữ được thể diện.

Quý Minh Châu trượt tuyết nhiều năm như vậy, sao nhìn không ra anh đang giấu tài.

Cẩu nam nhân! Còn cố tình áp chế tốc độ! Nhất định là muốn hưởng thụ kh-oái cảm vượt qua cô vào thời khắc cuối cùng!

Quý Minh Châu trở lại trong phòng, nghĩ đến việc mình phải thực hiện ba yêu cầu thì lại hận bản thân hứa hẹn quá qua loa.

Cô dùng bản tính tính toán, nhưng lại không ngờ ―― dùng chính cái bản tính ấy đập ngược lại trên người mình.

Dùng cơm chiều xong, Giang Tịch lại thẳng lưng ngồi ở phòng khách.

Hai chân ưu nhã gác lên nhau, mặt thu liễm, mắt nhìn thẳng.

Thanh âm bàn phím sẽ ngẫu nhiên truyền đến, cùng với mắt kính gọng vàng chỉ mang vào khi làm việc, may mà có nơi chốn nhắc nhở, nên mới khiến người ta tin tưởng rằng anh vẫn đang trong kì nghỉ với cô.

Sau khi Quý Minh Châu tắm xong, đang lê dép lê, vốn dĩ nghĩ sẽ trực tiếp xẹt qua Giang Tịch, nhưng nhớ đến màn trình diễn trên sân trượt tuyết hồi nãy, bước chân đang định đi về phía trước hai bước, trong phút chốc chuyển hướng trực tiếp lùi về sau.

Hôm nay cô mệt như thế này thì Giang Tịch cũng đừng nghĩ sẽ được làm việc yên ổn.

Quý Minh Châu cũng không hề mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn luôn bên này đi dạo một lúc, bên kia lắc lư một tẹo.

Không biết qua bao lâu, Giang Tịch mới phảng phất như đã phát hiện ra, ngước mắt nhìn về phía cô.

Quý Minh Châu mới vừa tắm gội xong, trên người còn mang theo chút hơi nước, trong phút chốc hương hoa hồng cùng độ ấm lơ đãng tản ra xung quanh.

Cô mặc một cái váy ngủ hai dây màu tím, trước ngực hai luồng no đủ căng phồng, mơ hồ có thể thấy được khe rãnh trắng như tuyết, may mắn bên ngoài vẫn còn khoác thêm một lớp áo choàng mỏng mới không khiến cho người đối diện phải mất máu.

Đong đưa một hồi, cũng không biết là vô tâm hay là cố tình, sườn vai trắng bóc đột ngột lộ ra, bên cạnh là mấy lọn tóc nâu xoăn dài như ẩn như hiện không tiếng động câu người.

Giang Tịch thu hồi tầm mắt, sau đó liền chậm rãi đứng lên.

Tầm mắt hai người thoáng dừng lại trên không trung.

Anh bình tĩnh nhắc nhở.

“Mặc quần áo cho tốt vào.”

Ahaha! Cá đã cắn câu!

“Quần áo tôi mặc vẫn ổn mà, anh khẩn trương cái gì chứ?” Thấy Giang Tịch lên tiếng, ngữ khí của Quý Minh Châu càng thêm vô tội, “Nơi này là phòng khách công cộng, cũng không phải là phòng của anh.”

Sau đó cô lại tiếp tục bổ sung, “Biết thế nào là phòng khách công cộng không, chính là ―― nơi này là không gian dùng chung, muốn làm cái gì thì làm cái đó, vậy nên tôi có thể ở chỗ này, muốn làm gì thì làm đó, hiểu chưa?”

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong veo như ánh trăng của Giang Tịch, đồng thời cũng ném cho anh một cái nháy mắt, “Chủ yếu là vì tôi cảm thấy hơi nóng, bộ dạng này mới thoải mái ~”

Giang Tịch yên lặng đặt máy tính sang một bên, chậm rãi tháo mắt kính gọng vàng xuống.

Một tay anh cầm mắt kính, sau đó đặt cổ tay xuống gác hai chân lên nhau.

Độ ấm trong mắt Giang Tịch vẫn như trước, chỉ khi nhìn về phía cô thì hai tròng mắt mới trở nên thâm trầm.

Anh dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, “Nếu vậy thì cô tiếp tục cởi nữa đi.”